*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 782: Chương 782
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Em gây ra chuyện này, hủy hoại hết cả sự nghiệp của cha, cho dù em có oán đến mức nào nữa thì chắc cũng nên bớt giận rồi nhỉ? Một đứa con gái như em mà sống ở ngoài thì còn ra thể thống gì nữa? Về nhà đi thôi.""Về nhà cho nhà các người lại bán tôi thêm một lần nữa à?" Những lời mà Triệu Ái Dân nói đêm hôm đó, anh ta nói anh ta và Ngu Thanh Nhàn đã đính hôn, khiến Ngu Thanh Nhàn nghe xong thì cảm thấy có điều bất thường rồi.Bây giờ kết hợp với những lời mà Bạch Hồng Vận nói, trong lòng cô đã chắc chắn đoán của mình phải đúng đếnmột trăm hai mươi phần trăm.Chắc chắn là nhà họ Bạch và nhà họ Triệu đã đạt được một thỏa thuận gì đó với nhau, điều kiện là để cô gả đến nhà họ Triệu.Những lời của Bạch Hồng Vận rất khéo léo, trước kia mỗi lần họ muốn nguyên thân giúp đỡ làm một chuyện gì đó, họ sẽ đổ lỗi cho nguyên thân trước tiên, khiến cho nguyên thân nảy sinh cảm giác áy náy với họ, sau đó họ mới nói ra yêu cầu của mình.Lúc đó, cho dù nguyên thân không muốn thì cũng không dám từ chối.Khi có tín hiệu nguyên thân bắt đầu mềm lòng thì cả nhà sẽ thay phiên nhau ra trận khuyên răn, đến cuối cùng nguyên thân sẽ không chống đỡ được nữa.Nguyên thân không lựa chọn học lại mà quyết định đi làm, cũng là kết quả khi cả nhà họ Bạch đồng tâm hiệp lực khuyên răn."Mày nói vớ vẩn gì thế?" Bạch Hồng Vận nghe thấy thế thì trong lòng vô cùng không thoải mái.Anh ta cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, nói:"Em thất nghiệp, lại không đi học, tuổi em cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng hai mươi rồi chứ ít gì, chẳng lẽ em định không lập gia đình?"Bạch Hồng Vận nhìn thoáng qua cửa nhà Tạ Uẩn:"Cho dù nói thế nào thì anh và cha cũng là người nhà của em cơ mà, lẽ nào bọn anh còn có thể hại em à? Tuy dáng dấp của Triệu Ái Dân có chút xấu xí, nhưng điều kiện gia đình của anh ta tốt, cho dù nói thế nào thì cha anh ta cũng là chủ nhiệm, em gả qua đó rồi cuộc sống sẽ không đến nỗi nào cả. Em nhìn cái tên côn đồ mà em đang ở chung này đi, ngoại trừ một cái diện mạo tốt ra, còn có tác dụng gì nữa đâu? Điều kiện của gia đình anh ta cho dù có ra roi thúc ngựa cũng không bằng nhà họ Triệu được."Bạch Hồng Vận cũng không cảm thấy chuyện gả em gái mình cho Triệu Ái Dân thì có gì không ổn, giống như những lời anh ta nói vậy, nếu em gái anh ta gả vào nhà họ Triệu, ít nhất cũng có thể sống những ngày tháng khá giả, không lo ăn không lo uống, nhưng gả cho tên cồn đồ này thì có thể sống khả giả không?"Vậy nếu nhà họ Triệu tốt như thế, sao các người không gả Bạch Bảo Châu qua đó đi? Hay là do cô ta không xứng?""Đây là hai chuyện khác nhau, em đừng càn quấy nữa."Ngu Thanh Nhàn cảm thấy phải nói chuyện với Bạch Hồng Vận thật sự rất mệt mỏi, mà cô cũng không muốn phải lãng phí thời gian nói chuyện với Bạch Hồng Vận nữa, có thời gian này còn không bằng xem thêm hai tập phim với mẹ Tạ ấy chứ."Được rồi, tôi đã biết mục đích hôm nay anh đến rồi, nhưng tôi không về đâu. Ai trong số các người đồng ý hôn sự với Triệu Ái Dân thì tự người đó đi mà gả. Về sau các người đừng đến tìm tôi nữa, trước kia các người không xem tôi là người nhà, thì về sau cũng đừng đến nữa, chúng ta cứ xem nhau như người lạ không tốt hơn ư?"
"Em gây ra chuyện này, hủy hoại hết cả sự nghiệp của cha, cho dù em có oán đến mức nào nữa thì chắc cũng nên bớt giận rồi nhỉ? Một đứa con gái như em mà sống ở ngoài thì còn ra thể thống gì nữa? Về nhà đi thôi."
"Về nhà cho nhà các người lại bán tôi thêm một lần nữa à?" Những lời mà Triệu Ái Dân nói đêm hôm đó, anh ta nói anh ta và Ngu Thanh Nhàn đã đính hôn, khiến Ngu Thanh Nhàn nghe xong thì cảm thấy có điều bất thường rồi.
Bây giờ kết hợp với những lời mà Bạch Hồng Vận nói, trong lòng cô đã chắc chắn đoán của mình phải đúng đếnmột trăm hai mươi phần trăm.
Chắc chắn là nhà họ Bạch và nhà họ Triệu đã đạt được một thỏa thuận gì đó với nhau, điều kiện là để cô gả đến nhà họ Triệu.
Những lời của Bạch Hồng Vận rất khéo léo, trước kia mỗi lần họ muốn nguyên thân giúp đỡ làm một chuyện gì đó, họ sẽ đổ lỗi cho nguyên thân trước tiên, khiến cho nguyên thân nảy sinh cảm giác áy náy với họ, sau đó họ mới nói ra yêu cầu của mình.
Lúc đó, cho dù nguyên thân không muốn thì cũng không dám từ chối.
Khi có tín hiệu nguyên thân bắt đầu mềm lòng thì cả nhà sẽ thay phiên nhau ra trận khuyên răn, đến cuối cùng nguyên thân sẽ không chống đỡ được nữa.
Nguyên thân không lựa chọn học lại mà quyết định đi làm, cũng là kết quả khi cả nhà họ Bạch đồng tâm hiệp lực khuyên răn.
"Mày nói vớ vẩn gì thế?" Bạch Hồng Vận nghe thấy thế thì trong lòng vô cùng không thoải mái.
Anh ta cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, nói:
"Em thất nghiệp, lại không đi học, tuổi em cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng hai mươi rồi chứ ít gì, chẳng lẽ em định không lập gia đình?"
Bạch Hồng Vận nhìn thoáng qua cửa nhà Tạ Uẩn:
"Cho dù nói thế nào thì anh và cha cũng là người nhà của em cơ mà, lẽ nào bọn anh còn có thể hại em à? Tuy dáng dấp của Triệu Ái Dân có chút xấu xí, nhưng điều kiện gia đình của anh ta tốt, cho dù nói thế nào thì cha anh ta cũng là chủ nhiệm, em gả qua đó rồi cuộc sống sẽ không đến nỗi nào cả. Em nhìn cái tên côn đồ mà em đang ở chung này đi, ngoại trừ một cái diện mạo tốt ra, còn có tác dụng gì nữa đâu? Điều kiện của gia đình anh ta cho dù có ra roi thúc ngựa cũng không bằng nhà họ Triệu được."
Bạch Hồng Vận cũng không cảm thấy chuyện gả em gái mình cho Triệu Ái Dân thì có gì không ổn, giống như những lời anh ta nói vậy, nếu em gái anh ta gả vào nhà họ Triệu, ít nhất cũng có thể sống những ngày tháng khá giả, không lo ăn không lo uống, nhưng gả cho tên cồn đồ này thì có thể sống khả giả không?
"Vậy nếu nhà họ Triệu tốt như thế, sao các người không gả Bạch Bảo Châu qua đó đi? Hay là do cô ta không xứng?"
"Đây là hai chuyện khác nhau, em đừng càn quấy nữa."
Ngu Thanh Nhàn cảm thấy phải nói chuyện với Bạch Hồng Vận thật sự rất mệt mỏi, mà cô cũng không muốn phải lãng phí thời gian nói chuyện với Bạch Hồng Vận nữa, có thời gian này còn không bằng xem thêm hai tập phim với mẹ Tạ ấy chứ.
"Được rồi, tôi đã biết mục đích hôm nay anh đến rồi, nhưng tôi không về đâu. Ai trong số các người đồng ý hôn sự với Triệu Ái Dân thì tự người đó đi mà gả. Về sau các người đừng đến tìm tôi nữa, trước kia các người không xem tôi là người nhà, thì về sau cũng đừng đến nữa, chúng ta cứ xem nhau như người lạ không tốt hơn ư?"
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Em gây ra chuyện này, hủy hoại hết cả sự nghiệp của cha, cho dù em có oán đến mức nào nữa thì chắc cũng nên bớt giận rồi nhỉ? Một đứa con gái như em mà sống ở ngoài thì còn ra thể thống gì nữa? Về nhà đi thôi.""Về nhà cho nhà các người lại bán tôi thêm một lần nữa à?" Những lời mà Triệu Ái Dân nói đêm hôm đó, anh ta nói anh ta và Ngu Thanh Nhàn đã đính hôn, khiến Ngu Thanh Nhàn nghe xong thì cảm thấy có điều bất thường rồi.Bây giờ kết hợp với những lời mà Bạch Hồng Vận nói, trong lòng cô đã chắc chắn đoán của mình phải đúng đếnmột trăm hai mươi phần trăm.Chắc chắn là nhà họ Bạch và nhà họ Triệu đã đạt được một thỏa thuận gì đó với nhau, điều kiện là để cô gả đến nhà họ Triệu.Những lời của Bạch Hồng Vận rất khéo léo, trước kia mỗi lần họ muốn nguyên thân giúp đỡ làm một chuyện gì đó, họ sẽ đổ lỗi cho nguyên thân trước tiên, khiến cho nguyên thân nảy sinh cảm giác áy náy với họ, sau đó họ mới nói ra yêu cầu của mình.Lúc đó, cho dù nguyên thân không muốn thì cũng không dám từ chối.Khi có tín hiệu nguyên thân bắt đầu mềm lòng thì cả nhà sẽ thay phiên nhau ra trận khuyên răn, đến cuối cùng nguyên thân sẽ không chống đỡ được nữa.Nguyên thân không lựa chọn học lại mà quyết định đi làm, cũng là kết quả khi cả nhà họ Bạch đồng tâm hiệp lực khuyên răn."Mày nói vớ vẩn gì thế?" Bạch Hồng Vận nghe thấy thế thì trong lòng vô cùng không thoải mái.Anh ta cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, nói:"Em thất nghiệp, lại không đi học, tuổi em cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng hai mươi rồi chứ ít gì, chẳng lẽ em định không lập gia đình?"Bạch Hồng Vận nhìn thoáng qua cửa nhà Tạ Uẩn:"Cho dù nói thế nào thì anh và cha cũng là người nhà của em cơ mà, lẽ nào bọn anh còn có thể hại em à? Tuy dáng dấp của Triệu Ái Dân có chút xấu xí, nhưng điều kiện gia đình của anh ta tốt, cho dù nói thế nào thì cha anh ta cũng là chủ nhiệm, em gả qua đó rồi cuộc sống sẽ không đến nỗi nào cả. Em nhìn cái tên côn đồ mà em đang ở chung này đi, ngoại trừ một cái diện mạo tốt ra, còn có tác dụng gì nữa đâu? Điều kiện của gia đình anh ta cho dù có ra roi thúc ngựa cũng không bằng nhà họ Triệu được."Bạch Hồng Vận cũng không cảm thấy chuyện gả em gái mình cho Triệu Ái Dân thì có gì không ổn, giống như những lời anh ta nói vậy, nếu em gái anh ta gả vào nhà họ Triệu, ít nhất cũng có thể sống những ngày tháng khá giả, không lo ăn không lo uống, nhưng gả cho tên cồn đồ này thì có thể sống khả giả không?"Vậy nếu nhà họ Triệu tốt như thế, sao các người không gả Bạch Bảo Châu qua đó đi? Hay là do cô ta không xứng?""Đây là hai chuyện khác nhau, em đừng càn quấy nữa."Ngu Thanh Nhàn cảm thấy phải nói chuyện với Bạch Hồng Vận thật sự rất mệt mỏi, mà cô cũng không muốn phải lãng phí thời gian nói chuyện với Bạch Hồng Vận nữa, có thời gian này còn không bằng xem thêm hai tập phim với mẹ Tạ ấy chứ."Được rồi, tôi đã biết mục đích hôm nay anh đến rồi, nhưng tôi không về đâu. Ai trong số các người đồng ý hôn sự với Triệu Ái Dân thì tự người đó đi mà gả. Về sau các người đừng đến tìm tôi nữa, trước kia các người không xem tôi là người nhà, thì về sau cũng đừng đến nữa, chúng ta cứ xem nhau như người lạ không tốt hơn ư?"