*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 784: Chương 784
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bạch Hồng Vận cũng trở về phòng anh ta, anh ta biết Bạch Hồng Huy nói không sai chút nào.Tối hôm đó khi Bạch Thư Đình về nhà ăn cơm có hỏi đến chuyện này, Bạch Hồng Vận cũng chỉ nói Ngu Thanh Nhàn không chịu về, chứ không chịu nói thêm gì khác nữa.Lửa giận của Bạch Thư Đình lại bốc lên. Từ khi xưởng trưởng tân nhiệm nhậm chức, ngày tháng của ông ta không còn an ổn như trước nữa, những người vẫn luôn tâng bốc bên cạnh ông ta bây giờ cũng xúm quanh xưởng trưởng.Bạch Thư Đình không chấp nhận được sự vắng vẻ như thế, mà điều khiến cho ông ta khó chịu nhất là công việc của ông ta ở xưởng không dễ triển khai.Trước kia Cố Trường Chinh vẫn là xưởng trưởng, quan hệ của hai người họ rất tốt, cho nên những đề xuất của ông ta, Cố Trường Chinh sẽ phê duyệt ngay lập tức.Bây giờ xưởng trưởng Hà là xưởng trưởng, giữa hai người họ không có quan hệ gì, cho nên cho dù ông ta có đưa ra đề xuất gì, xưởng trưởng Hà cũng không phê duyệt nữa.Nhưng Triệu Chấn Đức kia, sau khi thay xưởng trưởng ông ta có ẩn núp một thời gian, mãi đến khi xưởng trưởng Hà không có chút hiểu biết gì với bộ phận hậu cần cả, ông ta mới tiếp tục động tay động chân.Tháng này, cấp trên vừa gửi cho xưởng gốm sứ một số tiền trợ cấp, đến ngay cả Bạch Thư Đình nhìn thấy số tiền trợ cấp kia mà còn thấy động lòng, ông ta không tin cái tên lòng tham không đáy Triệu Chấn Đức kia lại có thể nhịn được.Trước đây mỗi lần Triệu Chấn Đức tham ô cái gì thì cũng biếu xén nhóm lãnh đạo bọn họ một chút, bây giờ xưởng trưởng tân nhiệm đến đây, có lẽ cái chiêu cũ kia không thể dùng được nữa.Con người ai cũng có lòng tham, Bạch Thư Đình cũng thế.Càng nghĩ, ông ta lại càng cảm thấy mình và Triệu Chấn Đức đã định sẵn là phải ràng buộc với nhau. Nếu không thì vài thứ kia ông ta chỉ được nhìn mà không được sờ, mà còn có cách nào ràng buộc tốt hơn quan hệ thông gia nữa đâu?Ông ta không nỡ gả Bạch Bảo Châu cho nhà họ Triệu, dù sao thì cô ta cũng là một sinh viên cơ mà, là người mà Cố Thanh Phong thích, vẫn có tác dụng rất lớn.Nhưng Bạch Thanh Nhàn thì không giống thế, tuy rằng cô là con gái ruột của ông ta, nhưng từ nhỏ cô đã không được ông ta thích, càng lớn tính tình của cô càng không tốt, thậm chí còn hãm hại tiền đồ của ông ta.Ông ta có thể rộng lượng tha thứ cho cô, còn tìm cho cô một người chồng tốt như thế, đáng lẽ ra cô phải cảm thấy mang ơn mới đúng, còn dám làm bộ làm tịch.Bạch Thư Đình ném cái chăn xuống, tức giận đến độ mắng Ngu Thanh Nhàn là một nghiệp chướng, quỷ đòi nợ.Lâm Mẫn ở bên cạnh ông ta khuyên vài câu, nhưng khuyên đi khuyên lại còn khiến cho lửa giận của Bạch Thư Đình càng bùng lớn hơn nữa.Ông ta quyết định sáng hôm sau phải đến bắt Ngu Thanh Nhàn về, cho dù trói cũng phải kéo cô về nhà.Thế nhưng chuyện không may xảy ra không phải ai cũng lường trước được. Bạch Thư Đình còn chưa đến bắt Ngu Thanh Nhàn về thì Triệu Chấn Đức đã bị ủy ban kiểm tra kỉ luật và cục công an giải đi, nhà bị lục soát, bị tịch thu một số tiền lớn.Bạch Thư Đình về nhà với đôi chân mềm nhũn, vừa về đến nhà đã ngồi phịch xuống sô pha.Đến giữa trưa khi mấy người Bạch Hồng Vận về đến, ông ta mới hắng giọng nói họ là từ này về sau đừng bao giờ nhắc đến hôn sự của gia đình nhà mình với nhà họ Triệu nữa.
Bạch Hồng Vận cũng trở về phòng anh ta, anh ta biết Bạch Hồng Huy nói không sai chút nào.
Tối hôm đó khi Bạch Thư Đình về nhà ăn cơm có hỏi đến chuyện này, Bạch Hồng Vận cũng chỉ nói Ngu Thanh Nhàn không chịu về, chứ không chịu nói thêm gì khác nữa.
Lửa giận của Bạch Thư Đình lại bốc lên. Từ khi xưởng trưởng tân nhiệm nhậm chức, ngày tháng của ông ta không còn an ổn như trước nữa, những người vẫn luôn tâng bốc bên cạnh ông ta bây giờ cũng xúm quanh xưởng trưởng.
Bạch Thư Đình không chấp nhận được sự vắng vẻ như thế, mà điều khiến cho ông ta khó chịu nhất là công việc của ông ta ở xưởng không dễ triển khai.
Trước kia Cố Trường Chinh vẫn là xưởng trưởng, quan hệ của hai người họ rất tốt, cho nên những đề xuất của ông ta, Cố Trường Chinh sẽ phê duyệt ngay lập tức.
Bây giờ xưởng trưởng Hà là xưởng trưởng, giữa hai người họ không có quan hệ gì, cho nên cho dù ông ta có đưa ra đề xuất gì, xưởng trưởng Hà cũng không phê duyệt nữa.
Nhưng Triệu Chấn Đức kia, sau khi thay xưởng trưởng ông ta có ẩn núp một thời gian, mãi đến khi xưởng trưởng Hà không có chút hiểu biết gì với bộ phận hậu cần cả, ông ta mới tiếp tục động tay động chân.
Tháng này, cấp trên vừa gửi cho xưởng gốm sứ một số tiền trợ cấp, đến ngay cả Bạch Thư Đình nhìn thấy số tiền trợ cấp kia mà còn thấy động lòng, ông ta không tin cái tên lòng tham không đáy Triệu Chấn Đức kia lại có thể nhịn được.
Trước đây mỗi lần Triệu Chấn Đức tham ô cái gì thì cũng biếu xén nhóm lãnh đạo bọn họ một chút, bây giờ xưởng trưởng tân nhiệm đến đây, có lẽ cái chiêu cũ kia không thể dùng được nữa.
Con người ai cũng có lòng tham, Bạch Thư Đình cũng thế.
Càng nghĩ, ông ta lại càng cảm thấy mình và Triệu Chấn Đức đã định sẵn là phải ràng buộc với nhau. Nếu không thì vài thứ kia ông ta chỉ được nhìn mà không được sờ, mà còn có cách nào ràng buộc tốt hơn quan hệ thông gia nữa đâu?
Ông ta không nỡ gả Bạch Bảo Châu cho nhà họ Triệu, dù sao thì cô ta cũng là một sinh viên cơ mà, là người mà Cố Thanh Phong thích, vẫn có tác dụng rất lớn.
Nhưng Bạch Thanh Nhàn thì không giống thế, tuy rằng cô là con gái ruột của ông ta, nhưng từ nhỏ cô đã không được ông ta thích, càng lớn tính tình của cô càng không tốt, thậm chí còn hãm hại tiền đồ của ông ta.
Ông ta có thể rộng lượng tha thứ cho cô, còn tìm cho cô một người chồng tốt như thế, đáng lẽ ra cô phải cảm thấy mang ơn mới đúng, còn dám làm bộ làm tịch.
Bạch Thư Đình ném cái chăn xuống, tức giận đến độ mắng Ngu Thanh Nhàn là một nghiệp chướng, quỷ đòi nợ.
Lâm Mẫn ở bên cạnh ông ta khuyên vài câu, nhưng khuyên đi khuyên lại còn khiến cho lửa giận của Bạch Thư Đình càng bùng lớn hơn nữa.
Ông ta quyết định sáng hôm sau phải đến bắt Ngu Thanh Nhàn về, cho dù trói cũng phải kéo cô về nhà.
Thế nhưng chuyện không may xảy ra không phải ai cũng lường trước được. Bạch Thư Đình còn chưa đến bắt Ngu Thanh Nhàn về thì Triệu Chấn Đức đã bị ủy ban kiểm tra kỉ luật và cục công an giải đi, nhà bị lục soát, bị tịch thu một số tiền lớn.
Bạch Thư Đình về nhà với đôi chân mềm nhũn, vừa về đến nhà đã ngồi phịch xuống sô pha.
Đến giữa trưa khi mấy người Bạch Hồng Vận về đến, ông ta mới hắng giọng nói họ là từ này về sau đừng bao giờ nhắc đến hôn sự của gia đình nhà mình với nhà họ Triệu nữa.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bạch Hồng Vận cũng trở về phòng anh ta, anh ta biết Bạch Hồng Huy nói không sai chút nào.Tối hôm đó khi Bạch Thư Đình về nhà ăn cơm có hỏi đến chuyện này, Bạch Hồng Vận cũng chỉ nói Ngu Thanh Nhàn không chịu về, chứ không chịu nói thêm gì khác nữa.Lửa giận của Bạch Thư Đình lại bốc lên. Từ khi xưởng trưởng tân nhiệm nhậm chức, ngày tháng của ông ta không còn an ổn như trước nữa, những người vẫn luôn tâng bốc bên cạnh ông ta bây giờ cũng xúm quanh xưởng trưởng.Bạch Thư Đình không chấp nhận được sự vắng vẻ như thế, mà điều khiến cho ông ta khó chịu nhất là công việc của ông ta ở xưởng không dễ triển khai.Trước kia Cố Trường Chinh vẫn là xưởng trưởng, quan hệ của hai người họ rất tốt, cho nên những đề xuất của ông ta, Cố Trường Chinh sẽ phê duyệt ngay lập tức.Bây giờ xưởng trưởng Hà là xưởng trưởng, giữa hai người họ không có quan hệ gì, cho nên cho dù ông ta có đưa ra đề xuất gì, xưởng trưởng Hà cũng không phê duyệt nữa.Nhưng Triệu Chấn Đức kia, sau khi thay xưởng trưởng ông ta có ẩn núp một thời gian, mãi đến khi xưởng trưởng Hà không có chút hiểu biết gì với bộ phận hậu cần cả, ông ta mới tiếp tục động tay động chân.Tháng này, cấp trên vừa gửi cho xưởng gốm sứ một số tiền trợ cấp, đến ngay cả Bạch Thư Đình nhìn thấy số tiền trợ cấp kia mà còn thấy động lòng, ông ta không tin cái tên lòng tham không đáy Triệu Chấn Đức kia lại có thể nhịn được.Trước đây mỗi lần Triệu Chấn Đức tham ô cái gì thì cũng biếu xén nhóm lãnh đạo bọn họ một chút, bây giờ xưởng trưởng tân nhiệm đến đây, có lẽ cái chiêu cũ kia không thể dùng được nữa.Con người ai cũng có lòng tham, Bạch Thư Đình cũng thế.Càng nghĩ, ông ta lại càng cảm thấy mình và Triệu Chấn Đức đã định sẵn là phải ràng buộc với nhau. Nếu không thì vài thứ kia ông ta chỉ được nhìn mà không được sờ, mà còn có cách nào ràng buộc tốt hơn quan hệ thông gia nữa đâu?Ông ta không nỡ gả Bạch Bảo Châu cho nhà họ Triệu, dù sao thì cô ta cũng là một sinh viên cơ mà, là người mà Cố Thanh Phong thích, vẫn có tác dụng rất lớn.Nhưng Bạch Thanh Nhàn thì không giống thế, tuy rằng cô là con gái ruột của ông ta, nhưng từ nhỏ cô đã không được ông ta thích, càng lớn tính tình của cô càng không tốt, thậm chí còn hãm hại tiền đồ của ông ta.Ông ta có thể rộng lượng tha thứ cho cô, còn tìm cho cô một người chồng tốt như thế, đáng lẽ ra cô phải cảm thấy mang ơn mới đúng, còn dám làm bộ làm tịch.Bạch Thư Đình ném cái chăn xuống, tức giận đến độ mắng Ngu Thanh Nhàn là một nghiệp chướng, quỷ đòi nợ.Lâm Mẫn ở bên cạnh ông ta khuyên vài câu, nhưng khuyên đi khuyên lại còn khiến cho lửa giận của Bạch Thư Đình càng bùng lớn hơn nữa.Ông ta quyết định sáng hôm sau phải đến bắt Ngu Thanh Nhàn về, cho dù trói cũng phải kéo cô về nhà.Thế nhưng chuyện không may xảy ra không phải ai cũng lường trước được. Bạch Thư Đình còn chưa đến bắt Ngu Thanh Nhàn về thì Triệu Chấn Đức đã bị ủy ban kiểm tra kỉ luật và cục công an giải đi, nhà bị lục soát, bị tịch thu một số tiền lớn.Bạch Thư Đình về nhà với đôi chân mềm nhũn, vừa về đến nhà đã ngồi phịch xuống sô pha.Đến giữa trưa khi mấy người Bạch Hồng Vận về đến, ông ta mới hắng giọng nói họ là từ này về sau đừng bao giờ nhắc đến hôn sự của gia đình nhà mình với nhà họ Triệu nữa.