*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 788: Chương 788
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Đêm cùng ngày, Tạ Uẩn đã chuyển đến căn phòng mà Ngu Thanh Nhàn thuê kia để sống cùng cô.Sang năm mới, Ngu Thanh Nhàn mua lại mảnh đất của nhà máy hiện tại, tuyển thêm một đám công nhân nữa.Khi Tạ Uẩn ra ngoài tìm kiếm khách hàng cũng sẵn tiện nghiên cứu chuyện thành lập quỹ từ thiện.Hai vợ chồng bận đến tối mày tối mặt, mẹ Tạ không nỡ để họ vất vả nên cũng chạy đến xưởng giúp việc. Bận việc một hồi, cơ thể của bà đã tốt hơn rất nhiều.Thời gian như thoi đưa, chỉ trong chớp mắt đã đến năm 2000, Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn được vinh danh là một trong mười nhân vật gây cảm động nhất năm.Trong khoảng thời gian từ năm 1980 đến năm 2000, Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn đã xây dựng trường tiểu học hi vọng ở khắp các địa phương nghèo khó trong nước.Xưởng gốm sứ Thanh Uẩn của họ cũng thành xưởng gốm sứ nổi tiếng trong cả nước, chuyện kinh doanh xuất khẩu sang tận nước ngoài.Sau khi lên đài nhận thưởng, vừa rời khỏi sân khấu diễn thuyết là hai vợ chồng lái xe về nhà.Vừa vào đến cửa đã có một cái bóng be bé vọt từ trong nhà ra, Ngu Thanh Nhàn xoay người bế cô con gái mới được hai tuổi lên, mẹ Tạ đeo tạp dề đang bận trong bếp cũng vội chạy ra."Con nhóc Dao Dao này cũng nghịch ngợm thật đấy, chỉ cần không để ý đến một lát thôi là em ấy đã trốn thoát rồi." Phong Phong là con trai út của Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn, trên cậu bé còn một người anh trai đang học cấp ba nữa."Không phải do con chiều chuộng mà ra à?" Tạ Uẩn nói xong thì đi về phía phòng bếp.Mẹ Tạ đã lớn tuổi rồi, xương cốt cũng không được khỏe như lúc trước nữa, trong nhà cũng có thuê bảo mẫu, nhưng đôi khi, bà luôn vào bếp tự nấu cơm cho con trai, con dâu.Mẹ Tạ không giành việc với con trai, sau khi bà cất muôi vào phòng bếp thì tháo tạp dề rồi ra phòng khách trò chuyện với con dâu và cháu gái.Lúc gia đình họ ăn cơm đúng lúc trên ti vi đang chiếu thời sự, mẹ Tạ nhìn thấy hình ảnh của con trai và con dâu nhà mình trên ti vi, bà lau nước mắt nói:"Nếu ông bà ngoại của hai đứa còn thì tốt rồi, thấy hình ảnh này chắc chắn họ sẽ vô cùng vui mừng.""Ngày mai báo chí cũng sẽ đưa tin, đến lúc đó chúng ta mua vài tờ về đốt cho ông bà ngoại, chắc chắn họ sẽ xem được mà thôi."Mẹ Tạ nghe xong lập tức vui mừng trở lại.Ngày hôm sau, cả gia đình tảo mộ theo hẹn, Tạ Uẩn lái xe về vùng nông thôn. Hai mươi năm trôi qua, đất nước vốn lạc hậu vì bị xâm lược nay đã có thay đổi rất lớn.Những nhà dân thấp bé ngày xưa đã không còn nữa, thay vào đó là những căn nhà cao tầng bóng loáng, ngã ba ngã tư đường cũng trở nên rộng rãi, thoáng đãng hơn.Hai bên ven đường trồng rất nhiều hoa ngọc lan, mùa này lại đúng là mùa hoa ngọc lan nở, màu tím và màu trắng nở rộ khắp nơi, trông vô cùng xinh đẹp.Dưới tàng cây hoa ngọc lan có một ông lão mặc bộ quần áo của công nhân bảo vệ môi trường, khó khăn đạp một chiếc xe đạp, trên đầu xe có gác một cái chổi và một cái hót rác.Người đàn ông đạp xe đến một căn nhà cũ kĩ, dột nát trong thôn, run run rẩy rẩy lê từng bước đến tầng một, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cả người đầy mỡ đang nam trên sô pha xem ti vi.
Đêm cùng ngày, Tạ Uẩn đã chuyển đến căn phòng mà Ngu Thanh Nhàn thuê kia để sống cùng cô.
Sang năm mới, Ngu Thanh Nhàn mua lại mảnh đất của nhà máy hiện tại, tuyển thêm một đám công nhân nữa.
Khi Tạ Uẩn ra ngoài tìm kiếm khách hàng cũng sẵn tiện nghiên cứu chuyện thành lập quỹ từ thiện.
Hai vợ chồng bận đến tối mày tối mặt, mẹ Tạ không nỡ để họ vất vả nên cũng chạy đến xưởng giúp việc. Bận việc một hồi, cơ thể của bà đã tốt hơn rất nhiều.
Thời gian như thoi đưa, chỉ trong chớp mắt đã đến năm 2000, Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn được vinh danh là một trong mười nhân vật gây cảm động nhất năm.
Trong khoảng thời gian từ năm 1980 đến năm 2000, Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn đã xây dựng trường tiểu học hi vọng ở khắp các địa phương nghèo khó trong nước.
Xưởng gốm sứ Thanh Uẩn của họ cũng thành xưởng gốm sứ nổi tiếng trong cả nước, chuyện kinh doanh xuất khẩu sang tận nước ngoài.
Sau khi lên đài nhận thưởng, vừa rời khỏi sân khấu diễn thuyết là hai vợ chồng lái xe về nhà.
Vừa vào đến cửa đã có một cái bóng be bé vọt từ trong nhà ra, Ngu Thanh Nhàn xoay người bế cô con gái mới được hai tuổi lên, mẹ Tạ đeo tạp dề đang bận trong bếp cũng vội chạy ra.
"Con nhóc Dao Dao này cũng nghịch ngợm thật đấy, chỉ cần không để ý đến một lát thôi là em ấy đã trốn thoát rồi." Phong Phong là con trai út của Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn, trên cậu bé còn một người anh trai đang học cấp ba nữa.
"Không phải do con chiều chuộng mà ra à?" Tạ Uẩn nói xong thì đi về phía phòng bếp.
Mẹ Tạ đã lớn tuổi rồi, xương cốt cũng không được khỏe như lúc trước nữa, trong nhà cũng có thuê bảo mẫu, nhưng đôi khi, bà luôn vào bếp tự nấu cơm cho con trai, con dâu.
Mẹ Tạ không giành việc với con trai, sau khi bà cất muôi vào phòng bếp thì tháo tạp dề rồi ra phòng khách trò chuyện với con dâu và cháu gái.
Lúc gia đình họ ăn cơm đúng lúc trên ti vi đang chiếu thời sự, mẹ Tạ nhìn thấy hình ảnh của con trai và con dâu nhà mình trên ti vi, bà lau nước mắt nói:
"Nếu ông bà ngoại của hai đứa còn thì tốt rồi, thấy hình ảnh này chắc chắn họ sẽ vô cùng vui mừng."
"Ngày mai báo chí cũng sẽ đưa tin, đến lúc đó chúng ta mua vài tờ về đốt cho ông bà ngoại, chắc chắn họ sẽ xem được mà thôi."
Mẹ Tạ nghe xong lập tức vui mừng trở lại.
Ngày hôm sau, cả gia đình tảo mộ theo hẹn, Tạ Uẩn lái xe về vùng nông thôn. Hai mươi năm trôi qua, đất nước vốn lạc hậu vì bị xâm lược nay đã có thay đổi rất lớn.
Những nhà dân thấp bé ngày xưa đã không còn nữa, thay vào đó là những căn nhà cao tầng bóng loáng, ngã ba ngã tư đường cũng trở nên rộng rãi, thoáng đãng hơn.
Hai bên ven đường trồng rất nhiều hoa ngọc lan, mùa này lại đúng là mùa hoa ngọc lan nở, màu tím và màu trắng nở rộ khắp nơi, trông vô cùng xinh đẹp.
Dưới tàng cây hoa ngọc lan có một ông lão mặc bộ quần áo của công nhân bảo vệ môi trường, khó khăn đạp một chiếc xe đạp, trên đầu xe có gác một cái chổi và một cái hót rác.
Người đàn ông đạp xe đến một căn nhà cũ kĩ, dột nát trong thôn, run run rẩy rẩy lê từng bước đến tầng một, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cả người đầy mỡ đang nam trên sô pha xem ti vi.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Đêm cùng ngày, Tạ Uẩn đã chuyển đến căn phòng mà Ngu Thanh Nhàn thuê kia để sống cùng cô.Sang năm mới, Ngu Thanh Nhàn mua lại mảnh đất của nhà máy hiện tại, tuyển thêm một đám công nhân nữa.Khi Tạ Uẩn ra ngoài tìm kiếm khách hàng cũng sẵn tiện nghiên cứu chuyện thành lập quỹ từ thiện.Hai vợ chồng bận đến tối mày tối mặt, mẹ Tạ không nỡ để họ vất vả nên cũng chạy đến xưởng giúp việc. Bận việc một hồi, cơ thể của bà đã tốt hơn rất nhiều.Thời gian như thoi đưa, chỉ trong chớp mắt đã đến năm 2000, Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn được vinh danh là một trong mười nhân vật gây cảm động nhất năm.Trong khoảng thời gian từ năm 1980 đến năm 2000, Tạ Uẩn và Ngu Thanh Nhàn đã xây dựng trường tiểu học hi vọng ở khắp các địa phương nghèo khó trong nước.Xưởng gốm sứ Thanh Uẩn của họ cũng thành xưởng gốm sứ nổi tiếng trong cả nước, chuyện kinh doanh xuất khẩu sang tận nước ngoài.Sau khi lên đài nhận thưởng, vừa rời khỏi sân khấu diễn thuyết là hai vợ chồng lái xe về nhà.Vừa vào đến cửa đã có một cái bóng be bé vọt từ trong nhà ra, Ngu Thanh Nhàn xoay người bế cô con gái mới được hai tuổi lên, mẹ Tạ đeo tạp dề đang bận trong bếp cũng vội chạy ra."Con nhóc Dao Dao này cũng nghịch ngợm thật đấy, chỉ cần không để ý đến một lát thôi là em ấy đã trốn thoát rồi." Phong Phong là con trai út của Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn, trên cậu bé còn một người anh trai đang học cấp ba nữa."Không phải do con chiều chuộng mà ra à?" Tạ Uẩn nói xong thì đi về phía phòng bếp.Mẹ Tạ đã lớn tuổi rồi, xương cốt cũng không được khỏe như lúc trước nữa, trong nhà cũng có thuê bảo mẫu, nhưng đôi khi, bà luôn vào bếp tự nấu cơm cho con trai, con dâu.Mẹ Tạ không giành việc với con trai, sau khi bà cất muôi vào phòng bếp thì tháo tạp dề rồi ra phòng khách trò chuyện với con dâu và cháu gái.Lúc gia đình họ ăn cơm đúng lúc trên ti vi đang chiếu thời sự, mẹ Tạ nhìn thấy hình ảnh của con trai và con dâu nhà mình trên ti vi, bà lau nước mắt nói:"Nếu ông bà ngoại của hai đứa còn thì tốt rồi, thấy hình ảnh này chắc chắn họ sẽ vô cùng vui mừng.""Ngày mai báo chí cũng sẽ đưa tin, đến lúc đó chúng ta mua vài tờ về đốt cho ông bà ngoại, chắc chắn họ sẽ xem được mà thôi."Mẹ Tạ nghe xong lập tức vui mừng trở lại.Ngày hôm sau, cả gia đình tảo mộ theo hẹn, Tạ Uẩn lái xe về vùng nông thôn. Hai mươi năm trôi qua, đất nước vốn lạc hậu vì bị xâm lược nay đã có thay đổi rất lớn.Những nhà dân thấp bé ngày xưa đã không còn nữa, thay vào đó là những căn nhà cao tầng bóng loáng, ngã ba ngã tư đường cũng trở nên rộng rãi, thoáng đãng hơn.Hai bên ven đường trồng rất nhiều hoa ngọc lan, mùa này lại đúng là mùa hoa ngọc lan nở, màu tím và màu trắng nở rộ khắp nơi, trông vô cùng xinh đẹp.Dưới tàng cây hoa ngọc lan có một ông lão mặc bộ quần áo của công nhân bảo vệ môi trường, khó khăn đạp một chiếc xe đạp, trên đầu xe có gác một cái chổi và một cái hót rác.Người đàn ông đạp xe đến một căn nhà cũ kĩ, dột nát trong thôn, run run rẩy rẩy lê từng bước đến tầng một, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cả người đầy mỡ đang nam trên sô pha xem ti vi.