*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 791: Chương 791 (Hoàn)
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Xin chào kí chủ. Hệ thống vật hi sinh nghịch tập, tính cho đến nay đã trợ giúp kí chủ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, đã thu thập đầy đủ công đức. Bây giờ, bản hệ thống dựa theo quy định giải trừ ước định với ngài, đưa ngài về Thục Sơn Tông của Vân Thanh Giới ngay lập tức.""Hệ thống đang tiến hành giải trừ ước định.""Tiến độ giải trừ ước định 5%... 10%..."".... Tiến độ 50%... 70%... 90%... 100%.""Giải trừ ước định thành công, hệ thống phụ bảo vệ đã bị tiêu hủy. Tiến độ truyền thống linh hồn của kí chủ đã đạt 100%.""Hệ thống vật hi sinh nghịch tập cảm ơn sự giúp đỡ vô cùng to lớn của nữ sĩ Ngu Thanh Nhàn, hệ thống chúc cho ngài có cuộc sống hạnh phúc, mọi sự như ý. Tạm biệt."Ngay khi âm thanh máy móc cuối cùng của hệ thống vừa dứt, người con gái đang nằm trên giường đá bỗng nhiên chậm rãi mở mắt ra. Ngay khi nàng còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng, trước mắt của nàng đã hiện ra một đám người."Cha, mẹ." Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy cha mẹ mà bản thân mong nhớ ngày đêm, nước mắt cứ thế chảy dài.Mẹ nàng đau lòng tiến lên ôm chặt lấy nàng: "Ừm, mẹ đây."Ngu tông chủ đứng bên cạnh cũng gật đầu với nàng, trong mắt ông chứa lệ. Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía ngoài giường, đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư tỷ, tứ sư huynh đều ở đây cả. Ngoại trừ họ, còn có các trưởng lão trong tông môn đã chứng kiến quá trình trưởng thành của nàng.Ngu Thanh Nhàn nhìn xuyên qua khe hở giữa đám đông, thấy ánh sáng bên ngoài chói đến kinh người.Từ khi nàng quay lại Tu Chân giới đến nay đã được khoảng một tháng rồi, Ngu Thanh Nhàn cũng bắt đầu tu luyện trở lại. Khi nàng không tu luyện, nàng thích nhất là ngồi trên đỉnh núi của Thục Sơn Tông ngắm mây.Ở nơi này, mây mờ sớm chiều che kín đỉnh núi, một đàn tiên hạc bay lượn vòng quanh, Ngu Thanh Nhàn mặc chiếc váy dài lưu tiên màu thanh thiên, búi kiểu tóc phi tiên dựa vào gốc cây. Trong tay nàng cầm một bầu rượu, thi thoảng nàng sẽ ngửa đầu uống một ngụm.Trong lúc nửa tỉnh nửa say, Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy một hòa thượng mặc áo cà sa tay cầm phật châu đi đến trước mặt mình.Cặp mắt trong suốt không chút gợn sóng, vô lo vô cầu trước kia, bây giờ lại chứa toàn là hình bóng của nàng.Ngu Thanh Nhàn mỉm cười tiến lên, vòng tay lên cổ chàng hỏi: "Vì sao đại sư lại đến đây?"Tay cầm phật châu của hòa thượng đặt lên hõm eo nàng, ghé sát vào tai nàng rủ rỉ: "Đến tìm nàng."Nói xong, không gian cũng bị xé rách, hai người vốn biến mất khỏi đỉnh núi của Thục Sơn Tông nay lại xuất hiện trong một cung điện vô cùng xa hoa.Hồng sa nhẹ nhàng đung đưa theo gió, ánh mắt vô dục vô cầu của đại hòa thường đã bị thay thế bằng ánh mắt chứa đầy *****, chính giữa bể dục vô tận ấy là hình ảnh của một cô nương xinh đẹp.Không bao lâu sau, pháp sư Thanh Tịnh có cơ hội phi thăng nhất của Vạn Thiền Tông ở Tu Chân Giới đã hoàn tục, đồng thời, con gái của tông chủ Thục Sơn Tông cũng biến mất không thấy đâu.Có lời đồn rằng có người gặp được họ ở nhân gian, bọn họ hóa thành một đôi vợ chồng bình thường, sống cuộc sống nam nuôi tằm, nữ dệt vải.Cũng có người nói, bọn họ ẩn cư ở một sơn cốc trong núi sâu, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại của thần tiên.Khi đủ loại lời đồn được truyền đến tai của đương sự, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười nhìn Tạ Uẩn đang làm việc giữa biển hoa: "Hoàn tục theo ta lánh đời, chàng có hối hận không? Chàng cũng sắp được phi thăng rồi."Tóc của Tạ Uẩn đã được nuôi dài ra, chàng hái một bông hoa cài lên tóc của Ngu Thanh Nhàn: "Ta chưa bao giờ hối hận vì những việc mình đã làm."Thế gian an đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai, bất phụ Khanh.Khi cả hai đều không thể chu toàn cùng lúc, tất nhiên phải nghe theo lòng mình, chọn không phụ nàng rồi.=HẾT=
"Xin chào kí chủ. Hệ thống vật hi sinh nghịch tập, tính cho đến nay đã trợ giúp kí chủ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, đã thu thập đầy đủ công đức. Bây giờ, bản hệ thống dựa theo quy định giải trừ ước định với ngài, đưa ngài về Thục Sơn Tông của Vân Thanh Giới ngay lập tức."
"Hệ thống đang tiến hành giải trừ ước định."
"Tiến độ giải trừ ước định 5%... 10%..."
".... Tiến độ 50%... 70%... 90%... 100%."
"Giải trừ ước định thành công, hệ thống phụ bảo vệ đã bị tiêu hủy. Tiến độ truyền thống linh hồn của kí chủ đã đạt 100%."
"Hệ thống vật hi sinh nghịch tập cảm ơn sự giúp đỡ vô cùng to lớn của nữ sĩ Ngu Thanh Nhàn, hệ thống chúc cho ngài có cuộc sống hạnh phúc, mọi sự như ý. Tạm biệt."
Ngay khi âm thanh máy móc cuối cùng của hệ thống vừa dứt, người con gái đang nằm trên giường đá bỗng nhiên chậm rãi mở mắt ra. Ngay khi nàng còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng, trước mắt của nàng đã hiện ra một đám người.
"Cha, mẹ." Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy cha mẹ mà bản thân mong nhớ ngày đêm, nước mắt cứ thế chảy dài.
Mẹ nàng đau lòng tiến lên ôm chặt lấy nàng: "Ừm, mẹ đây."
Ngu tông chủ đứng bên cạnh cũng gật đầu với nàng, trong mắt ông chứa lệ. Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía ngoài giường, đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư tỷ, tứ sư huynh đều ở đây cả. Ngoại trừ họ, còn có các trưởng lão trong tông môn đã chứng kiến quá trình trưởng thành của nàng.
Ngu Thanh Nhàn nhìn xuyên qua khe hở giữa đám đông, thấy ánh sáng bên ngoài chói đến kinh người.
Từ khi nàng quay lại Tu Chân giới đến nay đã được khoảng một tháng rồi, Ngu Thanh Nhàn cũng bắt đầu tu luyện trở lại. Khi nàng không tu luyện, nàng thích nhất là ngồi trên đỉnh núi của Thục Sơn Tông ngắm mây.
Ở nơi này, mây mờ sớm chiều che kín đỉnh núi, một đàn tiên hạc bay lượn vòng quanh, Ngu Thanh Nhàn mặc chiếc váy dài lưu tiên màu thanh thiên, búi kiểu tóc phi tiên dựa vào gốc cây. Trong tay nàng cầm một bầu rượu, thi thoảng nàng sẽ ngửa đầu uống một ngụm.
Trong lúc nửa tỉnh nửa say, Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy một hòa thượng mặc áo cà sa tay cầm phật châu đi đến trước mặt mình.
Cặp mắt trong suốt không chút gợn sóng, vô lo vô cầu trước kia, bây giờ lại chứa toàn là hình bóng của nàng.
Ngu Thanh Nhàn mỉm cười tiến lên, vòng tay lên cổ chàng hỏi: "Vì sao đại sư lại đến đây?"
Tay cầm phật châu của hòa thượng đặt lên hõm eo nàng, ghé sát vào tai nàng rủ rỉ: "Đến tìm nàng."
Nói xong, không gian cũng bị xé rách, hai người vốn biến mất khỏi đỉnh núi của Thục Sơn Tông nay lại xuất hiện trong một cung điện vô cùng xa hoa.
Hồng sa nhẹ nhàng đung đưa theo gió, ánh mắt vô dục vô cầu của đại hòa thường đã bị thay thế bằng ánh mắt chứa đầy *****, chính giữa bể dục vô tận ấy là hình ảnh của một cô nương xinh đẹp.
Không bao lâu sau, pháp sư Thanh Tịnh có cơ hội phi thăng nhất của Vạn Thiền Tông ở Tu Chân Giới đã hoàn tục, đồng thời, con gái của tông chủ Thục Sơn Tông cũng biến mất không thấy đâu.
Có lời đồn rằng có người gặp được họ ở nhân gian, bọn họ hóa thành một đôi vợ chồng bình thường, sống cuộc sống nam nuôi tằm, nữ dệt vải.
Cũng có người nói, bọn họ ẩn cư ở một sơn cốc trong núi sâu, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại của thần tiên.
Khi đủ loại lời đồn được truyền đến tai của đương sự, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười nhìn Tạ Uẩn đang làm việc giữa biển hoa: "Hoàn tục theo ta lánh đời, chàng có hối hận không? Chàng cũng sắp được phi thăng rồi."
Tóc của Tạ Uẩn đã được nuôi dài ra, chàng hái một bông hoa cài lên tóc của Ngu Thanh Nhàn: "Ta chưa bao giờ hối hận vì những việc mình đã làm."
Thế gian an đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai, bất phụ Khanh.
Khi cả hai đều không thể chu toàn cùng lúc, tất nhiên phải nghe theo lòng mình, chọn không phụ nàng rồi.
=HẾT=
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… "Xin chào kí chủ. Hệ thống vật hi sinh nghịch tập, tính cho đến nay đã trợ giúp kí chủ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, đã thu thập đầy đủ công đức. Bây giờ, bản hệ thống dựa theo quy định giải trừ ước định với ngài, đưa ngài về Thục Sơn Tông của Vân Thanh Giới ngay lập tức.""Hệ thống đang tiến hành giải trừ ước định.""Tiến độ giải trừ ước định 5%... 10%..."".... Tiến độ 50%... 70%... 90%... 100%.""Giải trừ ước định thành công, hệ thống phụ bảo vệ đã bị tiêu hủy. Tiến độ truyền thống linh hồn của kí chủ đã đạt 100%.""Hệ thống vật hi sinh nghịch tập cảm ơn sự giúp đỡ vô cùng to lớn của nữ sĩ Ngu Thanh Nhàn, hệ thống chúc cho ngài có cuộc sống hạnh phúc, mọi sự như ý. Tạm biệt."Ngay khi âm thanh máy móc cuối cùng của hệ thống vừa dứt, người con gái đang nằm trên giường đá bỗng nhiên chậm rãi mở mắt ra. Ngay khi nàng còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng, trước mắt của nàng đã hiện ra một đám người."Cha, mẹ." Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy cha mẹ mà bản thân mong nhớ ngày đêm, nước mắt cứ thế chảy dài.Mẹ nàng đau lòng tiến lên ôm chặt lấy nàng: "Ừm, mẹ đây."Ngu tông chủ đứng bên cạnh cũng gật đầu với nàng, trong mắt ông chứa lệ. Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía ngoài giường, đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư tỷ, tứ sư huynh đều ở đây cả. Ngoại trừ họ, còn có các trưởng lão trong tông môn đã chứng kiến quá trình trưởng thành của nàng.Ngu Thanh Nhàn nhìn xuyên qua khe hở giữa đám đông, thấy ánh sáng bên ngoài chói đến kinh người.Từ khi nàng quay lại Tu Chân giới đến nay đã được khoảng một tháng rồi, Ngu Thanh Nhàn cũng bắt đầu tu luyện trở lại. Khi nàng không tu luyện, nàng thích nhất là ngồi trên đỉnh núi của Thục Sơn Tông ngắm mây.Ở nơi này, mây mờ sớm chiều che kín đỉnh núi, một đàn tiên hạc bay lượn vòng quanh, Ngu Thanh Nhàn mặc chiếc váy dài lưu tiên màu thanh thiên, búi kiểu tóc phi tiên dựa vào gốc cây. Trong tay nàng cầm một bầu rượu, thi thoảng nàng sẽ ngửa đầu uống một ngụm.Trong lúc nửa tỉnh nửa say, Ngu Thanh Nhàn nhìn thấy một hòa thượng mặc áo cà sa tay cầm phật châu đi đến trước mặt mình.Cặp mắt trong suốt không chút gợn sóng, vô lo vô cầu trước kia, bây giờ lại chứa toàn là hình bóng của nàng.Ngu Thanh Nhàn mỉm cười tiến lên, vòng tay lên cổ chàng hỏi: "Vì sao đại sư lại đến đây?"Tay cầm phật châu của hòa thượng đặt lên hõm eo nàng, ghé sát vào tai nàng rủ rỉ: "Đến tìm nàng."Nói xong, không gian cũng bị xé rách, hai người vốn biến mất khỏi đỉnh núi của Thục Sơn Tông nay lại xuất hiện trong một cung điện vô cùng xa hoa.Hồng sa nhẹ nhàng đung đưa theo gió, ánh mắt vô dục vô cầu của đại hòa thường đã bị thay thế bằng ánh mắt chứa đầy *****, chính giữa bể dục vô tận ấy là hình ảnh của một cô nương xinh đẹp.Không bao lâu sau, pháp sư Thanh Tịnh có cơ hội phi thăng nhất của Vạn Thiền Tông ở Tu Chân Giới đã hoàn tục, đồng thời, con gái của tông chủ Thục Sơn Tông cũng biến mất không thấy đâu.Có lời đồn rằng có người gặp được họ ở nhân gian, bọn họ hóa thành một đôi vợ chồng bình thường, sống cuộc sống nam nuôi tằm, nữ dệt vải.Cũng có người nói, bọn họ ẩn cư ở một sơn cốc trong núi sâu, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại của thần tiên.Khi đủ loại lời đồn được truyền đến tai của đương sự, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười nhìn Tạ Uẩn đang làm việc giữa biển hoa: "Hoàn tục theo ta lánh đời, chàng có hối hận không? Chàng cũng sắp được phi thăng rồi."Tóc của Tạ Uẩn đã được nuôi dài ra, chàng hái một bông hoa cài lên tóc của Ngu Thanh Nhàn: "Ta chưa bao giờ hối hận vì những việc mình đã làm."Thế gian an đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai, bất phụ Khanh.Khi cả hai đều không thể chu toàn cùng lúc, tất nhiên phải nghe theo lòng mình, chọn không phụ nàng rồi.=HẾT=