Tác giả:

01   "Thanh Đài, con đã định thân với ai? Định khi nào? Vì sao ta và phụ thân con không hề hay biết?"     Đại phu nhân nheo mắt nghi ngờ.     Cả kinh thành đều biết ta và Cố Diễn Sinh tâm đầu ý hợp, chỉ còn chờ một tờ hôn thư là thành đôi. Bà không tin ta đột nhiên âm thầm gả cho người khác.       Ta nâng ngọc bài lên, hai má ửng đỏ:     "Bẩm mẫu thân, bảy ngày trước, Tiêu Sở Nam cầu thân với nữ nhi, nữ nhi đã đồng ý. Khối ngọc bài này chính là tín vật."     Không khí thoáng chốc tĩnh lặng.     "Tiêu Sở Nam… Cửu Thiên Tuế!?"     Phụ thân hoàn hồn, không thể tin nổi mà cầm ngọc bài lên xem kỹ:     "Là tư lệnh của Cửu Thiên Tuế, không sai, nhưng các ngươi, các ngươi..."     Ông muốn nói lại thôi, đại phu nhân vốn định quở trách ta không giữ lễ giáo nhưng lại cứng họng không dám mở miệng.     Tiêu Sở Nam chấp chưởng Cẩm Y Vệ, hành sự ngang tàng, truyền rằng kẻ nào đắc tội hắn thì cả gia tộc khó mà toàn mạng. Lúc này bọn họ chỉ có thể thận trọng đối phó.     Nhưng tỷ tỷ Thẩm Lưu Châu…

Chương 14: Chương 14 [Hết]

Không Phụ Khanh ĐàiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường01   "Thanh Đài, con đã định thân với ai? Định khi nào? Vì sao ta và phụ thân con không hề hay biết?"     Đại phu nhân nheo mắt nghi ngờ.     Cả kinh thành đều biết ta và Cố Diễn Sinh tâm đầu ý hợp, chỉ còn chờ một tờ hôn thư là thành đôi. Bà không tin ta đột nhiên âm thầm gả cho người khác.       Ta nâng ngọc bài lên, hai má ửng đỏ:     "Bẩm mẫu thân, bảy ngày trước, Tiêu Sở Nam cầu thân với nữ nhi, nữ nhi đã đồng ý. Khối ngọc bài này chính là tín vật."     Không khí thoáng chốc tĩnh lặng.     "Tiêu Sở Nam… Cửu Thiên Tuế!?"     Phụ thân hoàn hồn, không thể tin nổi mà cầm ngọc bài lên xem kỹ:     "Là tư lệnh của Cửu Thiên Tuế, không sai, nhưng các ngươi, các ngươi..."     Ông muốn nói lại thôi, đại phu nhân vốn định quở trách ta không giữ lễ giáo nhưng lại cứng họng không dám mở miệng.     Tiêu Sở Nam chấp chưởng Cẩm Y Vệ, hành sự ngang tàng, truyền rằng kẻ nào đắc tội hắn thì cả gia tộc khó mà toàn mạng. Lúc này bọn họ chỉ có thể thận trọng đối phó.     Nhưng tỷ tỷ Thẩm Lưu Châu… "Lẽ ra, hắn và cô đã có thể có một hôn lễ thuần túy."   "Là ta đã lợi dụng cô, Thanh Đài, hy vọng cô có thể tha thứ."   * Trưởng Công chúa thản nhiên thừa nhận, mười năm trước, nàng ta đã có cơ hội trở thành nữ đế, nhưng bị thế gia và các đại thần trong triều kịch liệt phản đối.   "Bọn họ nói nữ nhân không thể xưng đế, nực cười đến cực điểm."   "Thế gian này áp đặt vô số xiềng xích lên nữ tử, nhưng lại chưa bao giờ quan tâm đến sống chếc của chúng ta."   "Ta chỉ có thể liều mạng trèo lên cao."    Nàng ta nhìn thẳng vào mắt ta.   "Thanh Đài, cô hiểu mà, chỉ khi đứng trên cao, con người ta mới có thể xoay chuyển vận mệnh."   * Mười năm, nàng ta đã thanh tẩy triều đình, thay m.á.u toàn bộ Đại Hoa.   Thẩm gia, Cố gia, chỉ là kết thúc—cũng là khởi đầu.    * "À đúng rồi, số của hồi môn của cô đã được đưa đến biên cương làm quân phí cho phò mã."   "Nếu hôm nay Tiêu Sở Nam không đến đòi, ta còn không biết bên trong đó có ba mươi bốn gánh bạc vốn thuộc về cô."   * "Thanh Đài, bạc ta đã sai người đưa về phủ Cửu Thiên Tuế."   "Cô có nguyện cùng Sở Nam giúp ta phá bỏ cựu tục, kiến lập tân triều chăng?"  30 Sáu năm sau, con gái ta và Tiêu Sở Nam đã năm tuổi.   Một ngày nọ, tiểu ma vương quậy phá này xé sách, hai tay chống nạnh, đứng chễm chệ trên bàn, tức tối chất vấn mẫu thân ta:   "Ngoại tổ mẫu! Phụ thân con là Cửu Thiên Tuế! Cô cô con là Trưởng Công chúa! Mẫu thân con là đệ nhất phú thương kinh thành!"   "Vậy tại sao con vẫn phải đọc sách!?"   * Mẫu thân ta bị hỏi đến á khẩu, chỉ có thể khuyên ta chờ con bé lớn hơn rồi mới dạy đọc dạy viết.   Hôm sau, ta lập tức quẳng con bé đến phủ Trưởng Công chúa.   * Tiêu Sở Nam trông có vẻ giận dữ:   "Thanh Đài! An Ninh mới có năm tuổi! Nó biết cái gì chứ?"   * Ta cười lạnh:   "Biết cái gì?"   "Năm tuổi, chàng đã biết rễ cây khó ăn hơn vỏ cây."   "Năm tuổi, ta đã hiểu muốn sống sót cùng mẫu thân, chỉ có thể liều mạng mà giãy giụa."   * "Tiêu Sở Nam, chàng nói xem, An Ninh nên biết cái gì?"   "Trưởng Công chúa gánh trên vai một hoài bão nặng nề."   "Nếu thế hệ chúng ta không thể hoàn thành, vậy ai sẽ hoàn thành?"   "An Ninh từ ngày sinh ra đã định sẵn phải nỗ lực hơn người khác."   "Chàng hiểu rõ mà—trên đời này, bất cứ nữ tử nào cũng phải thật cố gắng, mới có thể đường hoàng đứng vững giữa đất trời."   * Tiêu Sở Nam không tiếp tục giả bộ nữa, rất vui vẻ sai Xuân Đào mang chăn đệm của hắn về Đông viện.   "Nương tử nói phải lắm! An Ninh quá lười nhác rồi! Cứ để nó ở phủ Công chúa ba đến năm năm cũng tốt!"   * Hắn ấy à, đã sớm tìm cớ để dọn về ngủ chung với ta rồi.   Ta lườm hắn một cái, nhưng trong lòng lại ngọt đến tận đáy tim.   * Ván cờ này, cuối cùng ta đã thắng.   -HẾT-

"Lẽ ra, hắn và cô đã có thể có một hôn lễ thuần túy."  

 

"Là ta đã lợi dụng cô, Thanh Đài, hy vọng cô có thể tha thứ."  

 

*

 

Trưởng Công chúa thản nhiên thừa nhận, mười năm trước, nàng ta đã có cơ hội trở thành nữ đế, nhưng bị thế gia và các đại thần trong triều kịch liệt phản đối.  

 

"Bọn họ nói nữ nhân không thể xưng đế, nực cười đến cực điểm."  

 

"Thế gian này áp đặt vô số xiềng xích lên nữ tử, nhưng lại chưa bao giờ quan tâm đến sống chếc của chúng ta."  

 

"Ta chỉ có thể liều mạng trèo lên cao."  

 

 

Nàng ta nhìn thẳng vào mắt ta.  

 

"Thanh Đài, cô hiểu mà, chỉ khi đứng trên cao, con người ta mới có thể xoay chuyển vận mệnh."  

 

*

 

Mười năm, nàng ta đã thanh tẩy triều đình, thay m.á.u toàn bộ Đại Hoa.  

 

Thẩm gia, Cố gia, chỉ là kết thúc—cũng là khởi đầu.  

 

 

*

 

"À đúng rồi, số của hồi môn của cô đã được đưa đến biên cương làm quân phí cho phò mã."  

 

"Nếu hôm nay Tiêu Sở Nam không đến đòi, ta còn không biết bên trong đó có ba mươi bốn gánh bạc vốn thuộc về cô."  

 

*

 

"Thanh Đài, bạc ta đã sai người đưa về phủ Cửu Thiên Tuế."  

 

"Cô có nguyện cùng Sở Nam giúp ta phá bỏ cựu tục, kiến lập tân triều chăng?" 

 

30

 

Sáu năm sau, con gái ta và Tiêu Sở Nam đã năm tuổi.  

 

Một ngày nọ, tiểu ma vương quậy phá này xé sách, hai tay chống nạnh, đứng chễm chệ trên bàn, tức tối chất vấn mẫu thân ta:  

 

"Ngoại tổ mẫu! Phụ thân con là Cửu Thiên Tuế! Cô cô con là Trưởng Công chúa! Mẫu thân con là đệ nhất phú thương kinh thành!"  

 

"Vậy tại sao con vẫn phải đọc sách!?"  

 

*

 

Mẫu thân ta bị hỏi đến á khẩu, chỉ có thể khuyên ta chờ con bé lớn hơn rồi mới dạy đọc dạy viết.  

 

Hôm sau, ta lập tức quẳng con bé đến phủ Trưởng Công chúa.  

 

*

 

Tiêu Sở Nam trông có vẻ giận dữ:  

 

"Thanh Đài! An Ninh mới có năm tuổi! Nó biết cái gì chứ?"  

 

*

 

Ta cười lạnh:  

 

"Biết cái gì?"  

 

"Năm tuổi, chàng đã biết rễ cây khó ăn hơn vỏ cây."  

 

"Năm tuổi, ta đã hiểu muốn sống sót cùng mẫu thân, chỉ có thể liều mạng mà giãy giụa."  

 

*

 

"Tiêu Sở Nam, chàng nói xem, An Ninh nên biết cái gì?"  

 

"Trưởng Công chúa gánh trên vai một hoài bão nặng nề."  

 

"Nếu thế hệ chúng ta không thể hoàn thành, vậy ai sẽ hoàn thành?"  

 

"An Ninh từ ngày sinh ra đã định sẵn phải nỗ lực hơn người khác."  

 

"Chàng hiểu rõ mà—trên đời này, bất cứ nữ tử nào cũng phải thật cố gắng, mới có thể đường hoàng đứng vững giữa đất trời."  

 

*

 

Tiêu Sở Nam không tiếp tục giả bộ nữa, rất vui vẻ sai Xuân Đào mang chăn đệm của hắn về Đông viện.  

 

"Nương tử nói phải lắm! An Ninh quá lười nhác rồi! Cứ để nó ở phủ Công chúa ba đến năm năm cũng tốt!"  

 

*

 

Hắn ấy à, đã sớm tìm cớ để dọn về ngủ chung với ta rồi.  

 

Ta lườm hắn một cái, nhưng trong lòng lại ngọt đến tận đáy tim.  

 

*

 

Ván cờ này, cuối cùng ta đã thắng.  

 

-HẾT-

Không Phụ Khanh ĐàiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường01   "Thanh Đài, con đã định thân với ai? Định khi nào? Vì sao ta và phụ thân con không hề hay biết?"     Đại phu nhân nheo mắt nghi ngờ.     Cả kinh thành đều biết ta và Cố Diễn Sinh tâm đầu ý hợp, chỉ còn chờ một tờ hôn thư là thành đôi. Bà không tin ta đột nhiên âm thầm gả cho người khác.       Ta nâng ngọc bài lên, hai má ửng đỏ:     "Bẩm mẫu thân, bảy ngày trước, Tiêu Sở Nam cầu thân với nữ nhi, nữ nhi đã đồng ý. Khối ngọc bài này chính là tín vật."     Không khí thoáng chốc tĩnh lặng.     "Tiêu Sở Nam… Cửu Thiên Tuế!?"     Phụ thân hoàn hồn, không thể tin nổi mà cầm ngọc bài lên xem kỹ:     "Là tư lệnh của Cửu Thiên Tuế, không sai, nhưng các ngươi, các ngươi..."     Ông muốn nói lại thôi, đại phu nhân vốn định quở trách ta không giữ lễ giáo nhưng lại cứng họng không dám mở miệng.     Tiêu Sở Nam chấp chưởng Cẩm Y Vệ, hành sự ngang tàng, truyền rằng kẻ nào đắc tội hắn thì cả gia tộc khó mà toàn mạng. Lúc này bọn họ chỉ có thể thận trọng đối phó.     Nhưng tỷ tỷ Thẩm Lưu Châu… "Lẽ ra, hắn và cô đã có thể có một hôn lễ thuần túy."   "Là ta đã lợi dụng cô, Thanh Đài, hy vọng cô có thể tha thứ."   * Trưởng Công chúa thản nhiên thừa nhận, mười năm trước, nàng ta đã có cơ hội trở thành nữ đế, nhưng bị thế gia và các đại thần trong triều kịch liệt phản đối.   "Bọn họ nói nữ nhân không thể xưng đế, nực cười đến cực điểm."   "Thế gian này áp đặt vô số xiềng xích lên nữ tử, nhưng lại chưa bao giờ quan tâm đến sống chếc của chúng ta."   "Ta chỉ có thể liều mạng trèo lên cao."    Nàng ta nhìn thẳng vào mắt ta.   "Thanh Đài, cô hiểu mà, chỉ khi đứng trên cao, con người ta mới có thể xoay chuyển vận mệnh."   * Mười năm, nàng ta đã thanh tẩy triều đình, thay m.á.u toàn bộ Đại Hoa.   Thẩm gia, Cố gia, chỉ là kết thúc—cũng là khởi đầu.    * "À đúng rồi, số của hồi môn của cô đã được đưa đến biên cương làm quân phí cho phò mã."   "Nếu hôm nay Tiêu Sở Nam không đến đòi, ta còn không biết bên trong đó có ba mươi bốn gánh bạc vốn thuộc về cô."   * "Thanh Đài, bạc ta đã sai người đưa về phủ Cửu Thiên Tuế."   "Cô có nguyện cùng Sở Nam giúp ta phá bỏ cựu tục, kiến lập tân triều chăng?"  30 Sáu năm sau, con gái ta và Tiêu Sở Nam đã năm tuổi.   Một ngày nọ, tiểu ma vương quậy phá này xé sách, hai tay chống nạnh, đứng chễm chệ trên bàn, tức tối chất vấn mẫu thân ta:   "Ngoại tổ mẫu! Phụ thân con là Cửu Thiên Tuế! Cô cô con là Trưởng Công chúa! Mẫu thân con là đệ nhất phú thương kinh thành!"   "Vậy tại sao con vẫn phải đọc sách!?"   * Mẫu thân ta bị hỏi đến á khẩu, chỉ có thể khuyên ta chờ con bé lớn hơn rồi mới dạy đọc dạy viết.   Hôm sau, ta lập tức quẳng con bé đến phủ Trưởng Công chúa.   * Tiêu Sở Nam trông có vẻ giận dữ:   "Thanh Đài! An Ninh mới có năm tuổi! Nó biết cái gì chứ?"   * Ta cười lạnh:   "Biết cái gì?"   "Năm tuổi, chàng đã biết rễ cây khó ăn hơn vỏ cây."   "Năm tuổi, ta đã hiểu muốn sống sót cùng mẫu thân, chỉ có thể liều mạng mà giãy giụa."   * "Tiêu Sở Nam, chàng nói xem, An Ninh nên biết cái gì?"   "Trưởng Công chúa gánh trên vai một hoài bão nặng nề."   "Nếu thế hệ chúng ta không thể hoàn thành, vậy ai sẽ hoàn thành?"   "An Ninh từ ngày sinh ra đã định sẵn phải nỗ lực hơn người khác."   "Chàng hiểu rõ mà—trên đời này, bất cứ nữ tử nào cũng phải thật cố gắng, mới có thể đường hoàng đứng vững giữa đất trời."   * Tiêu Sở Nam không tiếp tục giả bộ nữa, rất vui vẻ sai Xuân Đào mang chăn đệm của hắn về Đông viện.   "Nương tử nói phải lắm! An Ninh quá lười nhác rồi! Cứ để nó ở phủ Công chúa ba đến năm năm cũng tốt!"   * Hắn ấy à, đã sớm tìm cớ để dọn về ngủ chung với ta rồi.   Ta lườm hắn một cái, nhưng trong lòng lại ngọt đến tận đáy tim.   * Ván cờ này, cuối cùng ta đã thắng.   -HẾT-

Chương 14: Chương 14 [Hết]