Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 8: Chương 8
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ không hề cảm thấy khúc mắc trong tâm lý chút nào, cô tới đây là thử đổi một cách sống khác.Chẳng mấy khi gặp được người mà cô có thiện cảm, sao không thử một lần chứ.Bước qua cửa phòng ngủ chính thì bên tay trái là tủ quần áo có gương và tủ đựng đồ.Phòng ngủ đúng kiểu giường hai người kiểu cũ, bên phải đầu giường có để bàn học và đèn bàn, bên trái là tủ đầu giường và đèn bàn.Bên cửa sổ có bày một chiếc ghế sô pha đơn và bàn trà nhỏ, đối diện giường là tủ TV kiểu cũ với TV, ngăn tủ có thể khóa tivi lại.DTVTống Thời Hạ đi tới bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới.Sân nhà trụi lủi chỉ có mảng cỏ xanh, mà sân nhà hàng xóm thì chia làm vài luống, có thể thấy được họ trồng rau hẹ, hành tây và vài loại rau xanh khác.Quý Duy Thanh đưa lưng về phía cô cởi cúc áo sơ mi: “Tủ quần áo thì em cứ dùng tự nhiên, quần áo của anh không nhiều lắm.”Tống Thời Hạ xoay người, không chút đề phòng nhìn thấy anh đang *****, cô thầm huýt sáo trong lòng, ôi dáng này không tệ.Có lẽ Quý Duy Thanh không ngờ cô sẽ quay đầu:“Xin lỗi, anh đi tắm.”Anh cầm quần áo, gần như là chạy trối c.h.ế.t vào phòng tắm.Lúc này Tống Thời Hạ mới phát hiện tầng hai còn có phòng vệ sinh, cô lại càng hài lòng hơn. Nhân lúc Quý Duy Thanh đi tắm, cô lấy quần áo ra khỏi túi vải bạt.Dọc đường đi đều nhờ anh ta xách hộ quần áo, cô mới biết đây là đồ của mình.Cô mở túi vải bạt ra, bên trong có quần áo, đồ dùng hàng ngày, còn có bốn món chăn ga uyên ương hí thủy, bình thủy, cốc tráng men và mấy thứ linh tinh khác.Đây hẳn là đồ cưới của cô nhỉ?Tống Thời Hạ lấy đồ lần lượt bày ra, bốn món uyên ương hí thủy thì đặt lên trên giường.Một gói đồ nhỏ rơi ra từ trong gối, cô bèn cầm lên mở ra.Trong gói vải là mấy đồng tiền lẻ nhăn nhúm.Cô không có trí nhớ, nên đây hẳn là tiền bố mẹ nguyên thân lặng lẽ nhét vào.Bọn họ không ngăn cản được con gái c.h.ế.t sống cũng phải lập gia đình, lại còn lấy chồng xa như thế, nên chỉ có thể nhét cho cô ấy ít tiền phòng thân.Tròn bốn mươi đồng, chính là tiền lương hai tháng của trụ cột gia đình rồi.Tống Thời Hạ cất tiền lại mà lòng phức tạp, chờ lúc nào rảnh gửi lại cho người nhà vậy.Mặc dù cô ghét quần áo sặc sỡ, nhưng vẫn không vứt đi, mấy thứ này có thể làm đồ ngủ được.Cô ghé sát vào ngửi, quần áo thoang thoảng mùi bột giặt, lúc này cô mới yên tâm treo quần áo vào tủ, đặt một bên riêng với đồ của Quý Duy Thanh.
Tống Thời Hạ không hề cảm thấy khúc mắc trong tâm lý chút nào, cô tới đây là thử đổi một cách sống khác.
Chẳng mấy khi gặp được người mà cô có thiện cảm, sao không thử một lần chứ.
Bước qua cửa phòng ngủ chính thì bên tay trái là tủ quần áo có gương và tủ đựng đồ.
Phòng ngủ đúng kiểu giường hai người kiểu cũ, bên phải đầu giường có để bàn học và đèn bàn, bên trái là tủ đầu giường và đèn bàn.
Bên cửa sổ có bày một chiếc ghế sô pha đơn và bàn trà nhỏ, đối diện giường là tủ TV kiểu cũ với TV, ngăn tủ có thể khóa tivi lại.
DTV
Tống Thời Hạ đi tới bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới.
Sân nhà trụi lủi chỉ có mảng cỏ xanh, mà sân nhà hàng xóm thì chia làm vài luống, có thể thấy được họ trồng rau hẹ, hành tây và vài loại rau xanh khác.
Quý Duy Thanh đưa lưng về phía cô cởi cúc áo sơ mi: “Tủ quần áo thì em cứ dùng tự nhiên, quần áo của anh không nhiều lắm.”
Tống Thời Hạ xoay người, không chút đề phòng nhìn thấy anh đang *****, cô thầm huýt sáo trong lòng, ôi dáng này không tệ.
Có lẽ Quý Duy Thanh không ngờ cô sẽ quay đầu:
“Xin lỗi, anh đi tắm.”
Anh cầm quần áo, gần như là chạy trối c.h.ế.t vào phòng tắm.
Lúc này Tống Thời Hạ mới phát hiện tầng hai còn có phòng vệ sinh, cô lại càng hài lòng hơn.
Nhân lúc Quý Duy Thanh đi tắm, cô lấy quần áo ra khỏi túi vải bạt.
Dọc đường đi đều nhờ anh ta xách hộ quần áo, cô mới biết đây là đồ của mình.
Cô mở túi vải bạt ra, bên trong có quần áo, đồ dùng hàng ngày, còn có bốn món chăn ga uyên ương hí thủy, bình thủy, cốc tráng men và mấy thứ linh tinh khác.
Đây hẳn là đồ cưới của cô nhỉ?
Tống Thời Hạ lấy đồ lần lượt bày ra, bốn món uyên ương hí thủy thì đặt lên trên giường.
Một gói đồ nhỏ rơi ra từ trong gối, cô bèn cầm lên mở ra.
Trong gói vải là mấy đồng tiền lẻ nhăn nhúm.
Cô không có trí nhớ, nên đây hẳn là tiền bố mẹ nguyên thân lặng lẽ nhét vào.
Bọn họ không ngăn cản được con gái c.h.ế.t sống cũng phải lập gia đình, lại còn lấy chồng xa như thế, nên chỉ có thể nhét cho cô ấy ít tiền phòng thân.
Tròn bốn mươi đồng, chính là tiền lương hai tháng của trụ cột gia đình rồi.
Tống Thời Hạ cất tiền lại mà lòng phức tạp, chờ lúc nào rảnh gửi lại cho người nhà vậy.
Mặc dù cô ghét quần áo sặc sỡ, nhưng vẫn không vứt đi, mấy thứ này có thể làm đồ ngủ được.
Cô ghé sát vào ngửi, quần áo thoang thoảng mùi bột giặt, lúc này cô mới yên tâm treo quần áo vào tủ, đặt một bên riêng với đồ của Quý Duy Thanh.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ không hề cảm thấy khúc mắc trong tâm lý chút nào, cô tới đây là thử đổi một cách sống khác.Chẳng mấy khi gặp được người mà cô có thiện cảm, sao không thử một lần chứ.Bước qua cửa phòng ngủ chính thì bên tay trái là tủ quần áo có gương và tủ đựng đồ.Phòng ngủ đúng kiểu giường hai người kiểu cũ, bên phải đầu giường có để bàn học và đèn bàn, bên trái là tủ đầu giường và đèn bàn.Bên cửa sổ có bày một chiếc ghế sô pha đơn và bàn trà nhỏ, đối diện giường là tủ TV kiểu cũ với TV, ngăn tủ có thể khóa tivi lại.DTVTống Thời Hạ đi tới bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới.Sân nhà trụi lủi chỉ có mảng cỏ xanh, mà sân nhà hàng xóm thì chia làm vài luống, có thể thấy được họ trồng rau hẹ, hành tây và vài loại rau xanh khác.Quý Duy Thanh đưa lưng về phía cô cởi cúc áo sơ mi: “Tủ quần áo thì em cứ dùng tự nhiên, quần áo của anh không nhiều lắm.”Tống Thời Hạ xoay người, không chút đề phòng nhìn thấy anh đang *****, cô thầm huýt sáo trong lòng, ôi dáng này không tệ.Có lẽ Quý Duy Thanh không ngờ cô sẽ quay đầu:“Xin lỗi, anh đi tắm.”Anh cầm quần áo, gần như là chạy trối c.h.ế.t vào phòng tắm.Lúc này Tống Thời Hạ mới phát hiện tầng hai còn có phòng vệ sinh, cô lại càng hài lòng hơn. Nhân lúc Quý Duy Thanh đi tắm, cô lấy quần áo ra khỏi túi vải bạt.Dọc đường đi đều nhờ anh ta xách hộ quần áo, cô mới biết đây là đồ của mình.Cô mở túi vải bạt ra, bên trong có quần áo, đồ dùng hàng ngày, còn có bốn món chăn ga uyên ương hí thủy, bình thủy, cốc tráng men và mấy thứ linh tinh khác.Đây hẳn là đồ cưới của cô nhỉ?Tống Thời Hạ lấy đồ lần lượt bày ra, bốn món uyên ương hí thủy thì đặt lên trên giường.Một gói đồ nhỏ rơi ra từ trong gối, cô bèn cầm lên mở ra.Trong gói vải là mấy đồng tiền lẻ nhăn nhúm.Cô không có trí nhớ, nên đây hẳn là tiền bố mẹ nguyên thân lặng lẽ nhét vào.Bọn họ không ngăn cản được con gái c.h.ế.t sống cũng phải lập gia đình, lại còn lấy chồng xa như thế, nên chỉ có thể nhét cho cô ấy ít tiền phòng thân.Tròn bốn mươi đồng, chính là tiền lương hai tháng của trụ cột gia đình rồi.Tống Thời Hạ cất tiền lại mà lòng phức tạp, chờ lúc nào rảnh gửi lại cho người nhà vậy.Mặc dù cô ghét quần áo sặc sỡ, nhưng vẫn không vứt đi, mấy thứ này có thể làm đồ ngủ được.Cô ghé sát vào ngửi, quần áo thoang thoảng mùi bột giặt, lúc này cô mới yên tâm treo quần áo vào tủ, đặt một bên riêng với đồ của Quý Duy Thanh.