Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 13: Chương 13
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Theo như đánh giá của Tống Thời Hạ thì mặt, thanh âm và cả dáng người của Quý Duy Thanh đều là những mục cộng điểm của anh.Hơn nữa, anh còn trẻ đã là giáo sư bậc một, là một trong những đầu tàu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học của tương lai.Đây đúng là người bạn đời được đặc biệt chế tạo cho riêng cô rồi còn gì.Tống Thời Hạ quyết định thu hồi ý tưởng sống khách sáo xa lạ cùng người này.Cô cảm thấy, một người đàn ông xuất sắc cỡ đó mà bỏ lỡ thì không thể tìm được đối tượng nào cỡ anh nữa đâu.Quý Duy Thanh ăn xong miếng mỳ cuối cùng.Tống Thời Hạ ôm má tủm tỉm cười nói với anh: “Em nấu cơm, anh rửa bát, phân chia công việc như thế, anh không có ý kiến gì chứ?”Quý Duy Thanh vừa ăn của người ta xong, nào dám có ý kiến gì.“Không có ý kiến.”Anh đứng dậy, thu dọn bát đũa của cả hai mang vào bếp.Thấy anh ‘biết điều’ như thế, Tống Thời Hạ đi pha một bình trà, lá trà là loại trà rẻ nhất trong không gian của cô.Không phải cô tiếc của, không muốn cho anh uống loại tốt mà cô lo anh có thể nếm ra được trà tốt, như thế sẽ rất khó giải thích.Cô chỉ là một thôn cô bình thường, đột nhiên lấy ra một lọ trà Thiết Quan Âm, như vậy chẳng phải quá kì quái sao?Mà người làm giáo sư đại học như anh, ai biết anh có từng uống trà thượng hạng ở đâu rồi không. Tống Thời Hạ ngồi vào sô pha, tay cầm cốc tráng men, thoải mái nheo mắt như con mèo ragdoll xinh đẹp và biếng nhác.Cuộc sống với tiết tấu chậm rãi nhàn nhã thế này thật là dễ chịu, chiếc sô pha này mà mềm chút nữa thì tuyệt.Nếu đã có người chia sẻ việc nhà với cô, Tống Thời Hạ càng không muốn đi làm.DTVQuý Duy Thanh rửa bát đũa xoong nồi sạch sẽ xong còn nhân tiện thu dọn phòng bếp và bàn ăn.Tống Thời Hạ thấy thế, càng thêm hài lòng với anh, thật đúng là một người cẩn thận tỉ mỉ và chu đáo.Thấy anh dọn xong rồi, cô mới gọi.“Em có pha trà nóng, trà mang từ quê em ra đấy.”Quý Duy Thanh ngồi xuống vị trí đối diện với cô.“Cảm ơn, tay nghề nấu nướng của em tốt lắm.”Tống Thời Hạ biết nấu nướng từ nhỏ, thời kỳ gây dựng sự nghiệp cũng đã rèn dũa được tay nghề bếp núc.Mỗi khi có áp lực công việc quá lớn, cô sẽ lại làm một bàn đồ ăn cho chính mình giải tỏa áp lực.Về sau, khi cô đã thành một doanh nhân có tiếng, cô thuê hẳn 5 đầu bếp về nấu ăn cho mình.Tống Thời Hạ nhớ tới những lời nguyên thân từng nói với Quý Duy Thanh khi xem mắt với anh:Tôi đây xã giao hay bếp núc đều thành thạo, anh cưới tôi tuyệt đối không lỗ vốn đâu.
Theo như đánh giá của Tống Thời Hạ thì mặt, thanh âm và cả dáng người của Quý Duy Thanh đều là những mục cộng điểm của anh.
Hơn nữa, anh còn trẻ đã là giáo sư bậc một, là một trong những đầu tàu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học của tương lai.
Đây đúng là người bạn đời được đặc biệt chế tạo cho riêng cô rồi còn gì.
Tống Thời Hạ quyết định thu hồi ý tưởng sống khách sáo xa lạ cùng người này.
Cô cảm thấy, một người đàn ông xuất sắc cỡ đó mà bỏ lỡ thì không thể tìm được đối tượng nào cỡ anh nữa đâu.
Quý Duy Thanh ăn xong miếng mỳ cuối cùng.
Tống Thời Hạ ôm má tủm tỉm cười nói với anh: “Em nấu cơm, anh rửa bát, phân chia công việc như thế, anh không có ý kiến gì chứ?”
Quý Duy Thanh vừa ăn của người ta xong, nào dám có ý kiến gì.
“Không có ý kiến.”
Anh đứng dậy, thu dọn bát đũa của cả hai mang vào bếp.
Thấy anh ‘biết điều’ như thế, Tống Thời Hạ đi pha một bình trà, lá trà là loại trà rẻ nhất trong không gian của cô.
Không phải cô tiếc của, không muốn cho anh uống loại tốt mà cô lo anh có thể nếm ra được trà tốt, như thế sẽ rất khó giải thích.
Cô chỉ là một thôn cô bình thường, đột nhiên lấy ra một lọ trà Thiết Quan Âm, như vậy chẳng phải quá kì quái sao?
Mà người làm giáo sư đại học như anh, ai biết anh có từng uống trà thượng hạng ở đâu rồi không.
Tống Thời Hạ ngồi vào sô pha, tay cầm cốc tráng men, thoải mái nheo mắt như con mèo ragdoll xinh đẹp và biếng nhác.
Cuộc sống với tiết tấu chậm rãi nhàn nhã thế này thật là dễ chịu, chiếc sô pha này mà mềm chút nữa thì tuyệt.
Nếu đã có người chia sẻ việc nhà với cô, Tống Thời Hạ càng không muốn đi làm.
DTV
Quý Duy Thanh rửa bát đũa xoong nồi sạch sẽ xong còn nhân tiện thu dọn phòng bếp và bàn ăn.
Tống Thời Hạ thấy thế, càng thêm hài lòng với anh, thật đúng là một người cẩn thận tỉ mỉ và chu đáo.
Thấy anh dọn xong rồi, cô mới gọi.
“Em có pha trà nóng, trà mang từ quê em ra đấy.”
Quý Duy Thanh ngồi xuống vị trí đối diện với cô.
“Cảm ơn, tay nghề nấu nướng của em tốt lắm.”
Tống Thời Hạ biết nấu nướng từ nhỏ, thời kỳ gây dựng sự nghiệp cũng đã rèn dũa được tay nghề bếp núc.
Mỗi khi có áp lực công việc quá lớn, cô sẽ lại làm một bàn đồ ăn cho chính mình giải tỏa áp lực.
Về sau, khi cô đã thành một doanh nhân có tiếng, cô thuê hẳn 5 đầu bếp về nấu ăn cho mình.
Tống Thời Hạ nhớ tới những lời nguyên thân từng nói với Quý Duy Thanh khi xem mắt với anh:
Tôi đây xã giao hay bếp núc đều thành thạo, anh cưới tôi tuyệt đối không lỗ vốn đâu.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Theo như đánh giá của Tống Thời Hạ thì mặt, thanh âm và cả dáng người của Quý Duy Thanh đều là những mục cộng điểm của anh.Hơn nữa, anh còn trẻ đã là giáo sư bậc một, là một trong những đầu tàu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học của tương lai.Đây đúng là người bạn đời được đặc biệt chế tạo cho riêng cô rồi còn gì.Tống Thời Hạ quyết định thu hồi ý tưởng sống khách sáo xa lạ cùng người này.Cô cảm thấy, một người đàn ông xuất sắc cỡ đó mà bỏ lỡ thì không thể tìm được đối tượng nào cỡ anh nữa đâu.Quý Duy Thanh ăn xong miếng mỳ cuối cùng.Tống Thời Hạ ôm má tủm tỉm cười nói với anh: “Em nấu cơm, anh rửa bát, phân chia công việc như thế, anh không có ý kiến gì chứ?”Quý Duy Thanh vừa ăn của người ta xong, nào dám có ý kiến gì.“Không có ý kiến.”Anh đứng dậy, thu dọn bát đũa của cả hai mang vào bếp.Thấy anh ‘biết điều’ như thế, Tống Thời Hạ đi pha một bình trà, lá trà là loại trà rẻ nhất trong không gian của cô.Không phải cô tiếc của, không muốn cho anh uống loại tốt mà cô lo anh có thể nếm ra được trà tốt, như thế sẽ rất khó giải thích.Cô chỉ là một thôn cô bình thường, đột nhiên lấy ra một lọ trà Thiết Quan Âm, như vậy chẳng phải quá kì quái sao?Mà người làm giáo sư đại học như anh, ai biết anh có từng uống trà thượng hạng ở đâu rồi không. Tống Thời Hạ ngồi vào sô pha, tay cầm cốc tráng men, thoải mái nheo mắt như con mèo ragdoll xinh đẹp và biếng nhác.Cuộc sống với tiết tấu chậm rãi nhàn nhã thế này thật là dễ chịu, chiếc sô pha này mà mềm chút nữa thì tuyệt.Nếu đã có người chia sẻ việc nhà với cô, Tống Thời Hạ càng không muốn đi làm.DTVQuý Duy Thanh rửa bát đũa xoong nồi sạch sẽ xong còn nhân tiện thu dọn phòng bếp và bàn ăn.Tống Thời Hạ thấy thế, càng thêm hài lòng với anh, thật đúng là một người cẩn thận tỉ mỉ và chu đáo.Thấy anh dọn xong rồi, cô mới gọi.“Em có pha trà nóng, trà mang từ quê em ra đấy.”Quý Duy Thanh ngồi xuống vị trí đối diện với cô.“Cảm ơn, tay nghề nấu nướng của em tốt lắm.”Tống Thời Hạ biết nấu nướng từ nhỏ, thời kỳ gây dựng sự nghiệp cũng đã rèn dũa được tay nghề bếp núc.Mỗi khi có áp lực công việc quá lớn, cô sẽ lại làm một bàn đồ ăn cho chính mình giải tỏa áp lực.Về sau, khi cô đã thành một doanh nhân có tiếng, cô thuê hẳn 5 đầu bếp về nấu ăn cho mình.Tống Thời Hạ nhớ tới những lời nguyên thân từng nói với Quý Duy Thanh khi xem mắt với anh:Tôi đây xã giao hay bếp núc đều thành thạo, anh cưới tôi tuyệt đối không lỗ vốn đâu.