Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 27: Chương 27

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thím Phùng ở trong nhà vệ sinh nói vọng ra:“Nhà vệ sinh nhà cháu sạch sẽ thật đấy, không giống nhà thím, nhiều trẻ con nên mau dơ.”Tống Thời Hạ đột nhiên thấy lo, lỡ như mấy đứa nhỏ nhà mình cũng như thế thì làm sao bây giờ?Cô không sợ mấy đứa bé nghịch ngợm, chỉ sợ mấy đứa bé hiếu động hay lăn lê bò lết hoặc ra ngoài chạy nhảy nghịch bẩn mà thôi.Điều này có nghĩa là vô hình trung tăng thêm lượng công việc cho cô.Thím Phùng bế Tiểu Ngư ngồi vào bàn, Tống Thời Hạ múc một bát canh sườn cho thằng bé, canh sườn hầm khá thanh đạm.“Canh của cháu không bỏ dầu mỡ gì thế này, liệu có ngon không?”Tống Thời Hạ ý bảo bà múc một bát: “Thím nếm thử đi ạ.”Nhấp thử một hớp, thím Phùng hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.“Cháu nấu thế nào mà canh ngon thế!”Tiểu Tống nấu canh sườn ngon như thế, không hề có tí mùi tanh nào.“Đúng là vì ít dầu mỡ nên cháu cho khá nhiều nguyên liệu vào, có nấm hương với mộc nhĩ khô cháu mang từ dưới quê lên.Cho mấy thứ này vào nấu cùng có thể khiến mùi vị của món canh trở nên thơm ngon hơn.”Thím Phùng xấu hổ nói:“Cháu có thể cho thím một ít nấm khô không, tối nay thím cũng hầm một nồi canh mới được.” Tống Thời Hạ không hề do dự: “Được ạ, thím có cần luôn cả rong biển với mộc nhĩ không?”Thím Phùng cảm giác mình được voi đòi tiên quá, đã tới ăn nhờ rồi còn xin đồ của người ta.“Thôi để thím mua lại của cháu nhé.”Tống Thời Hạ quyết đoán từ chối:“Không cần đâu ạ, nếu thím ngại thì sau này cho cháu vài cái bắp cải là được, mấy hôm nay cháu không cần đi chợ nữa.”Trong không gian của cô có cả đống đồ khô, nếu như mỗi tháng hầm canh hai lần, đại khái phải mấy năm mới dùng hết.“Đơn giản ấy mà, cháu thích cái nào thì cứ qua sân nhà thím hái, sáng mai thím mang ít rau dưa qua cho cháu.”Tiểu Ngư bưng canh ăn, nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào đĩa thịt trên bàn.Mấy món trên bàn, món nào cũng có đủ sắc hương vị, thằng bé thèm muốn c.h.ế.t rồi.Tống Thời Hạ cố nhịn cười gắp một miếng sườn cho cậu bé.DTV“Ăn từ từ thôi, đừng có cắn xương nhé.”Thịt rang và thịt xào đều có ớt, không tiện cho trẻ con ăn.Sườn cháy tỏi thì không có nhiều ớt lắm, có thể để thằng bé ăn một ít cho đỡ thèm.Thím Phùng bất đắc dĩ: “Nó được ăn thịt thì không ngừng được đâu.”Tống Thời Hạ xoa đầu Tiểu Ngư:“Người lớn ăn thịt, để thằng bé nhìn miệng thì tội quá. Con nít thỉnh thoảng ăn thịt cũng được ạ, nhưng không thể cho ăn mỗi ngày được.” 

Thím Phùng ở trong nhà vệ sinh nói vọng ra:

“Nhà vệ sinh nhà cháu sạch sẽ thật đấy, không giống nhà thím, nhiều trẻ con nên mau dơ.”

Tống Thời Hạ đột nhiên thấy lo, lỡ như mấy đứa nhỏ nhà mình cũng như thế thì làm sao bây giờ?

Cô không sợ mấy đứa bé nghịch ngợm, chỉ sợ mấy đứa bé hiếu động hay lăn lê bò lết hoặc ra ngoài chạy nhảy nghịch bẩn mà thôi.

Điều này có nghĩa là vô hình trung tăng thêm lượng công việc cho cô.

Thím Phùng bế Tiểu Ngư ngồi vào bàn, Tống Thời Hạ múc một bát canh sườn cho thằng bé, canh sườn hầm khá thanh đạm.

“Canh của cháu không bỏ dầu mỡ gì thế này, liệu có ngon không?”

Tống Thời Hạ ý bảo bà múc một bát: “Thím nếm thử đi ạ.”

Nhấp thử một hớp, thím Phùng hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.

“Cháu nấu thế nào mà canh ngon thế!”

Tiểu Tống nấu canh sườn ngon như thế, không hề có tí mùi tanh nào.

“Đúng là vì ít dầu mỡ nên cháu cho khá nhiều nguyên liệu vào, có nấm hương với mộc nhĩ khô cháu mang từ dưới quê lên.

Cho mấy thứ này vào nấu cùng có thể khiến mùi vị của món canh trở nên thơm ngon hơn.”

Thím Phùng xấu hổ nói:

“Cháu có thể cho thím một ít nấm khô không, tối nay thím cũng hầm một nồi canh mới được.”

 

Tống Thời Hạ không hề do dự: “Được ạ, thím có cần luôn cả rong biển với mộc nhĩ không?”

Thím Phùng cảm giác mình được voi đòi tiên quá, đã tới ăn nhờ rồi còn xin đồ của người ta.

“Thôi để thím mua lại của cháu nhé.”

Tống Thời Hạ quyết đoán từ chối:

“Không cần đâu ạ, nếu thím ngại thì sau này cho cháu vài cái bắp cải là được, mấy hôm nay cháu không cần đi chợ nữa.”

Trong không gian của cô có cả đống đồ khô, nếu như mỗi tháng hầm canh hai lần, đại khái phải mấy năm mới dùng hết.

“Đơn giản ấy mà, cháu thích cái nào thì cứ qua sân nhà thím hái, sáng mai thím mang ít rau dưa qua cho cháu.”

Tiểu Ngư bưng canh ăn, nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào đĩa thịt trên bàn.

Mấy món trên bàn, món nào cũng có đủ sắc hương vị, thằng bé thèm muốn c.h.ế.t rồi.

Tống Thời Hạ cố nhịn cười gắp một miếng sườn cho cậu bé.

DTV

“Ăn từ từ thôi, đừng có cắn xương nhé.”

Thịt rang và thịt xào đều có ớt, không tiện cho trẻ con ăn.

Sườn cháy tỏi thì không có nhiều ớt lắm, có thể để thằng bé ăn một ít cho đỡ thèm.

Thím Phùng bất đắc dĩ: “Nó được ăn thịt thì không ngừng được đâu.”

Tống Thời Hạ xoa đầu Tiểu Ngư:

“Người lớn ăn thịt, để thằng bé nhìn miệng thì tội quá. Con nít thỉnh thoảng ăn thịt cũng được ạ, nhưng không thể cho ăn mỗi ngày được.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thím Phùng ở trong nhà vệ sinh nói vọng ra:“Nhà vệ sinh nhà cháu sạch sẽ thật đấy, không giống nhà thím, nhiều trẻ con nên mau dơ.”Tống Thời Hạ đột nhiên thấy lo, lỡ như mấy đứa nhỏ nhà mình cũng như thế thì làm sao bây giờ?Cô không sợ mấy đứa bé nghịch ngợm, chỉ sợ mấy đứa bé hiếu động hay lăn lê bò lết hoặc ra ngoài chạy nhảy nghịch bẩn mà thôi.Điều này có nghĩa là vô hình trung tăng thêm lượng công việc cho cô.Thím Phùng bế Tiểu Ngư ngồi vào bàn, Tống Thời Hạ múc một bát canh sườn cho thằng bé, canh sườn hầm khá thanh đạm.“Canh của cháu không bỏ dầu mỡ gì thế này, liệu có ngon không?”Tống Thời Hạ ý bảo bà múc một bát: “Thím nếm thử đi ạ.”Nhấp thử một hớp, thím Phùng hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.“Cháu nấu thế nào mà canh ngon thế!”Tiểu Tống nấu canh sườn ngon như thế, không hề có tí mùi tanh nào.“Đúng là vì ít dầu mỡ nên cháu cho khá nhiều nguyên liệu vào, có nấm hương với mộc nhĩ khô cháu mang từ dưới quê lên.Cho mấy thứ này vào nấu cùng có thể khiến mùi vị của món canh trở nên thơm ngon hơn.”Thím Phùng xấu hổ nói:“Cháu có thể cho thím một ít nấm khô không, tối nay thím cũng hầm một nồi canh mới được.” Tống Thời Hạ không hề do dự: “Được ạ, thím có cần luôn cả rong biển với mộc nhĩ không?”Thím Phùng cảm giác mình được voi đòi tiên quá, đã tới ăn nhờ rồi còn xin đồ của người ta.“Thôi để thím mua lại của cháu nhé.”Tống Thời Hạ quyết đoán từ chối:“Không cần đâu ạ, nếu thím ngại thì sau này cho cháu vài cái bắp cải là được, mấy hôm nay cháu không cần đi chợ nữa.”Trong không gian của cô có cả đống đồ khô, nếu như mỗi tháng hầm canh hai lần, đại khái phải mấy năm mới dùng hết.“Đơn giản ấy mà, cháu thích cái nào thì cứ qua sân nhà thím hái, sáng mai thím mang ít rau dưa qua cho cháu.”Tiểu Ngư bưng canh ăn, nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào đĩa thịt trên bàn.Mấy món trên bàn, món nào cũng có đủ sắc hương vị, thằng bé thèm muốn c.h.ế.t rồi.Tống Thời Hạ cố nhịn cười gắp một miếng sườn cho cậu bé.DTV“Ăn từ từ thôi, đừng có cắn xương nhé.”Thịt rang và thịt xào đều có ớt, không tiện cho trẻ con ăn.Sườn cháy tỏi thì không có nhiều ớt lắm, có thể để thằng bé ăn một ít cho đỡ thèm.Thím Phùng bất đắc dĩ: “Nó được ăn thịt thì không ngừng được đâu.”Tống Thời Hạ xoa đầu Tiểu Ngư:“Người lớn ăn thịt, để thằng bé nhìn miệng thì tội quá. Con nít thỉnh thoảng ăn thịt cũng được ạ, nhưng không thể cho ăn mỗi ngày được.” 

Chương 27: Chương 27