Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 35: Chương 35
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Bảo giáo sư Quý thương hoa tiếc ngọc á? Nếu là mớ dụng cụ thí nghiệm quan trọng cấp trên nhập khẩu về thì cậu ta nhất định sẽ nâng niu ngay.Tôi cảm thấy trong mắt cậu ta, đàn ông hay phụ nữ đều như nhau, toán với vật lý mới là vợ của cậu ta.”Phùng Liên không thích nghe lời này, bà cảm thấy bất bình thay cho đồng chí Tiểu Tống.“Vậy thì bảo cậu ta ôm toán với vật lý mà ngủ đi, còn kết hôn làm gì chứ! Thiệt tình.”“Bà nhìn bà kìa, đây là tôi ví von thôi mà? Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đưa con đi học nữa.”Chuyện xảy ra ở nhà hàng xóm, Tống Thời Hạ không hề biết.Cô và Quý Duy Thanh hợp sức xới được một khoảnh đất để trồng hành rồi.Tống Thời Hạ rất cần một chuyên gia trồng trọt giúp cô xới đất trong sân.“Chúng ta vào nhà thôi, tiêu thực xong rồi, cũng nên đi ngủ thôi.”DTVQuý Duy Thanh phủi đất dính trên tay, không ngờ đào đất cũng có thể giải tỏa áp lực, để đầu óc thả lỏng không cần nghĩ ngợi gì như thế.Anh chậm rãi cất bước ở sau lưng cô, nghe cô liếng thoắng.Tống Thời Hạ nhìn rượu Mao Đài trong phòng khách thì lập tức chột dạ.Cô bắt đầu nhìn quanh: “À thì, hôm nay em dùng một bình rượu để ủ rượu trái cây.”Quý Duy Thanh vẫn chưa kịp hiểu: “Dùng thì dùng thôi, em có quyền xử lý tất cả mọi thứ trong nhà mà.” Tống Thời Hạ nhăn nhăn nhó nhó, ý bảo anh nhìn mấy bình rượu Mao Đài trên bàn trà.Quý Duy Thanh lập tức buồn cười, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ.“Dùng thì dùng thôi.” Nhìn dáng vẻ bối rối của cô, anh cũng không nỡ nặng lời.Tống Thời Hạ thầm thở phào một hơi.Đừng thấy cô chỉ dùng một bình Mao Đài, thật ra cô đã rót hết mấy bình rượu quý rồi, một bình Mao Đài có thể ủ ra được bao nhiêu rượu trái cây chứ?Không ngờ anh lại hào phóng như thế, vậy thì dễ lấp l.i.ế.m cho qua rồi.Quý Duy Thanh châm chước tìm từ: “Ba thích Mao Đài lắm, nhớ giữ một bình lại cho ông ấy.”Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.Tống Thời Hạ không ngờ còn có niềm vui bất ngờ như thế.Hai mắt của cô sáng rực lên: “Chờ ủ xong em sẽ chia cho anh một bình.”“Không cần đâu, anh không hay uống rượu.”Mấy bình rượu này hình như là người khác biếu, anh chỉ hỗ trợ hướng dẫn học sinh mà thôi.May mà anh không nói cho ba biết ở nhà có mấy bình Mao Đài, ba anh có tuổi rồi, không thể uống quá nhiều rượu được.Đêm qua bị anh kể chuyện qua mặt rồi, đêm nay Tống Thời Hạ nhất định phải tiến thêm một bước về phía mục tiêu mới được.Quý Duy Thanh vừa tắt đèn nằm xuống, chăn của anh đã bị người ta xốc lên.
“Bảo giáo sư Quý thương hoa tiếc ngọc á? Nếu là mớ dụng cụ thí nghiệm quan trọng cấp trên nhập khẩu về thì cậu ta nhất định sẽ nâng niu ngay.
Tôi cảm thấy trong mắt cậu ta, đàn ông hay phụ nữ đều như nhau, toán với vật lý mới là vợ của cậu ta.”
Phùng Liên không thích nghe lời này, bà cảm thấy bất bình thay cho đồng chí Tiểu Tống.
“Vậy thì bảo cậu ta ôm toán với vật lý mà ngủ đi, còn kết hôn làm gì chứ! Thiệt tình.”
“Bà nhìn bà kìa, đây là tôi ví von thôi mà? Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đưa con đi học nữa.”
Chuyện xảy ra ở nhà hàng xóm, Tống Thời Hạ không hề biết.
Cô và Quý Duy Thanh hợp sức xới được một khoảnh đất để trồng hành rồi.
Tống Thời Hạ rất cần một chuyên gia trồng trọt giúp cô xới đất trong sân.
“Chúng ta vào nhà thôi, tiêu thực xong rồi, cũng nên đi ngủ thôi.”
DTV
Quý Duy Thanh phủi đất dính trên tay, không ngờ đào đất cũng có thể giải tỏa áp lực, để đầu óc thả lỏng không cần nghĩ ngợi gì như thế.
Anh chậm rãi cất bước ở sau lưng cô, nghe cô liếng thoắng.
Tống Thời Hạ nhìn rượu Mao Đài trong phòng khách thì lập tức chột dạ.
Cô bắt đầu nhìn quanh: “À thì, hôm nay em dùng một bình rượu để ủ rượu trái cây.”
Quý Duy Thanh vẫn chưa kịp hiểu: “Dùng thì dùng thôi, em có quyền xử lý tất cả mọi thứ trong nhà mà.”
Tống Thời Hạ nhăn nhăn nhó nhó, ý bảo anh nhìn mấy bình rượu Mao Đài trên bàn trà.
Quý Duy Thanh lập tức buồn cười, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ.
“Dùng thì dùng thôi.” Nhìn dáng vẻ bối rối của cô, anh cũng không nỡ nặng lời.
Tống Thời Hạ thầm thở phào một hơi.
Đừng thấy cô chỉ dùng một bình Mao Đài, thật ra cô đã rót hết mấy bình rượu quý rồi, một bình Mao Đài có thể ủ ra được bao nhiêu rượu trái cây chứ?
Không ngờ anh lại hào phóng như thế, vậy thì dễ lấp l.i.ế.m cho qua rồi.
Quý Duy Thanh châm chước tìm từ: “Ba thích Mao Đài lắm, nhớ giữ một bình lại cho ông ấy.”
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.
Tống Thời Hạ không ngờ còn có niềm vui bất ngờ như thế.
Hai mắt của cô sáng rực lên: “Chờ ủ xong em sẽ chia cho anh một bình.”
“Không cần đâu, anh không hay uống rượu.”
Mấy bình rượu này hình như là người khác biếu, anh chỉ hỗ trợ hướng dẫn học sinh mà thôi.
May mà anh không nói cho ba biết ở nhà có mấy bình Mao Đài, ba anh có tuổi rồi, không thể uống quá nhiều rượu được.
Đêm qua bị anh kể chuyện qua mặt rồi, đêm nay Tống Thời Hạ nhất định phải tiến thêm một bước về phía mục tiêu mới được.
Quý Duy Thanh vừa tắt đèn nằm xuống, chăn của anh đã bị người ta xốc lên.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Bảo giáo sư Quý thương hoa tiếc ngọc á? Nếu là mớ dụng cụ thí nghiệm quan trọng cấp trên nhập khẩu về thì cậu ta nhất định sẽ nâng niu ngay.Tôi cảm thấy trong mắt cậu ta, đàn ông hay phụ nữ đều như nhau, toán với vật lý mới là vợ của cậu ta.”Phùng Liên không thích nghe lời này, bà cảm thấy bất bình thay cho đồng chí Tiểu Tống.“Vậy thì bảo cậu ta ôm toán với vật lý mà ngủ đi, còn kết hôn làm gì chứ! Thiệt tình.”“Bà nhìn bà kìa, đây là tôi ví von thôi mà? Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đưa con đi học nữa.”Chuyện xảy ra ở nhà hàng xóm, Tống Thời Hạ không hề biết.Cô và Quý Duy Thanh hợp sức xới được một khoảnh đất để trồng hành rồi.Tống Thời Hạ rất cần một chuyên gia trồng trọt giúp cô xới đất trong sân.“Chúng ta vào nhà thôi, tiêu thực xong rồi, cũng nên đi ngủ thôi.”DTVQuý Duy Thanh phủi đất dính trên tay, không ngờ đào đất cũng có thể giải tỏa áp lực, để đầu óc thả lỏng không cần nghĩ ngợi gì như thế.Anh chậm rãi cất bước ở sau lưng cô, nghe cô liếng thoắng.Tống Thời Hạ nhìn rượu Mao Đài trong phòng khách thì lập tức chột dạ.Cô bắt đầu nhìn quanh: “À thì, hôm nay em dùng một bình rượu để ủ rượu trái cây.”Quý Duy Thanh vẫn chưa kịp hiểu: “Dùng thì dùng thôi, em có quyền xử lý tất cả mọi thứ trong nhà mà.” Tống Thời Hạ nhăn nhăn nhó nhó, ý bảo anh nhìn mấy bình rượu Mao Đài trên bàn trà.Quý Duy Thanh lập tức buồn cười, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ.“Dùng thì dùng thôi.” Nhìn dáng vẻ bối rối của cô, anh cũng không nỡ nặng lời.Tống Thời Hạ thầm thở phào một hơi.Đừng thấy cô chỉ dùng một bình Mao Đài, thật ra cô đã rót hết mấy bình rượu quý rồi, một bình Mao Đài có thể ủ ra được bao nhiêu rượu trái cây chứ?Không ngờ anh lại hào phóng như thế, vậy thì dễ lấp l.i.ế.m cho qua rồi.Quý Duy Thanh châm chước tìm từ: “Ba thích Mao Đài lắm, nhớ giữ một bình lại cho ông ấy.”Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.Tống Thời Hạ không ngờ còn có niềm vui bất ngờ như thế.Hai mắt của cô sáng rực lên: “Chờ ủ xong em sẽ chia cho anh một bình.”“Không cần đâu, anh không hay uống rượu.”Mấy bình rượu này hình như là người khác biếu, anh chỉ hỗ trợ hướng dẫn học sinh mà thôi.May mà anh không nói cho ba biết ở nhà có mấy bình Mao Đài, ba anh có tuổi rồi, không thể uống quá nhiều rượu được.Đêm qua bị anh kể chuyện qua mặt rồi, đêm nay Tống Thời Hạ nhất định phải tiến thêm một bước về phía mục tiêu mới được.Quý Duy Thanh vừa tắt đèn nằm xuống, chăn của anh đã bị người ta xốc lên.