Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 46: Chương 46

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Ba người đứng ở cửa nhìn mãi tới khi bóng dáng anh đi khuất hẳn mới vào nhà.Ba người đều buồn bã, Tống Thời Hạ nhìn khoảng sân nhỏ trụi lủi, đột nhiên nghĩ tới chuyện có thể tới hợp tác xã mua bán xem thử.“Chúng ta tới hợp tác xã mua bán đi!”Quý Nguyên giơ hai tay đồng ý, còn ông cụ non Quý Dương, chỉ cần cậu bé không phản đối thì chính là đồng ý.Tống Thời Hạ cầm tiền, khóa cửa thật kỹ, mỗi tay dắt một đứa bé.Ba người vui vẻ đi tới hợp tác xã mua bán, tâm trạng buồn bã vì chia tay lập tức bị quét sạch.Cô bị vô số hàng hóa rực rỡ muôn màu làm cho hoa mắt.“Xin chào đồng chí, cho tôi ba chai nước ngọt và bim bim, thêm một túi kẹo sữa Thỏ Trắng và một gói hạt dưa nhé.”Thời gian này mỗi nhà đều đang nấu cơm, hợp tác xã mua bán rất vắng vẻ, mấy người bán hàng ngồi tụm lại cùng nhau để buôn chuyện.Nhìn thấy người lạ, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại.Người bán hàng lấy đồ cho Tống Thời Hạ chủ động bắt chuyện với cô: “Chào đồng chí, cô là người nhà của ai thế?”Người ở đây gần như đều quen mặt nhau cả.Quý Nguyên nhón chân lên vịn lấy quầy hàng, cậu bé chớp đôi mắt to, giọng nói thoáng vẻ khoe khoang: “Dì ơi, đây là mẹ của cháu.”Người bán hàng nhận ra Quý Nguyên, vẻ mặt của cô từ tò mò chuyển thành giật mình. “Hóa ra là vợ của giáo sư Quý ạ, giáo sư Quý kết hôn khi nào thế?”Tống Thời Hạ giả vờ như cô vợ mới e thẹn, xấu hổ nói: “Chúng tôi mới đăng ký kết hôn được vài ngày thôi.”Cứu mạng, sao đi mua đồ còn bị người ta vây quanh nhìn như khỉ thế này.Mấy người bán hàng khác đều tựa vào quầy nhìn cô, trên mặt toàn là vẻ hóng hớt:“Đồng chí, cô xinh thật đấy, sao cô với giáo sư Quý quen nhau thế?”Tống Thời Hạ khó khăn lắm mới thoát ra khỏi hợp tác xã mua bán được, mấy người kia đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà, tò mò hỏi han đủ kiểu.DTVCô dắt theo hai đứa bé, tay xách cái túi mang đi từ nhà.Một lớn hai nhỏ thoải mái uống nước ngọt đi về nhà, đi được nửa đường thì gặp thím Phùng đang tan làm.Thím Phùng cũng cầm một giỏ to, thấy Tống Thời Hạ thì vô cùng mừng rỡ.“Cháu đi mua cái gì thế?”Đồng chí Tiểu Tống với hai đứa nhỏ mỗi người một chai nước ngọt, cứ như trẻ con ấy.Thím Phùng thấy cô và hai cậu bé thân thiết hài hòa như thế, cũng mừng thay cho cô.“Đúng rồi, cháu muốn mua hạt giống gì? Ngày mai hậu cần sẽ đi ra ngoài mua đồ, để thím nhờ người mua hộ cháu.”Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, cô còn đang nghĩ xem phải đi ra mua thế nào đây. 

Ba người đứng ở cửa nhìn mãi tới khi bóng dáng anh đi khuất hẳn mới vào nhà.

Ba người đều buồn bã, Tống Thời Hạ nhìn khoảng sân nhỏ trụi lủi, đột nhiên nghĩ tới chuyện có thể tới hợp tác xã mua bán xem thử.

“Chúng ta tới hợp tác xã mua bán đi!”

Quý Nguyên giơ hai tay đồng ý, còn ông cụ non Quý Dương, chỉ cần cậu bé không phản đối thì chính là đồng ý.

Tống Thời Hạ cầm tiền, khóa cửa thật kỹ, mỗi tay dắt một đứa bé.

Ba người vui vẻ đi tới hợp tác xã mua bán, tâm trạng buồn bã vì chia tay lập tức bị quét sạch.

Cô bị vô số hàng hóa rực rỡ muôn màu làm cho hoa mắt.

“Xin chào đồng chí, cho tôi ba chai nước ngọt và bim bim, thêm một túi kẹo sữa Thỏ Trắng và một gói hạt dưa nhé.”

Thời gian này mỗi nhà đều đang nấu cơm, hợp tác xã mua bán rất vắng vẻ, mấy người bán hàng ngồi tụm lại cùng nhau để buôn chuyện.

Nhìn thấy người lạ, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Người bán hàng lấy đồ cho Tống Thời Hạ chủ động bắt chuyện với cô: “Chào đồng chí, cô là người nhà của ai thế?”

Người ở đây gần như đều quen mặt nhau cả.

Quý Nguyên nhón chân lên vịn lấy quầy hàng, cậu bé chớp đôi mắt to, giọng nói thoáng vẻ khoe khoang: “Dì ơi, đây là mẹ của cháu.”

Người bán hàng nhận ra Quý Nguyên, vẻ mặt của cô từ tò mò chuyển thành giật mình.

 

“Hóa ra là vợ của giáo sư Quý ạ, giáo sư Quý kết hôn khi nào thế?”

Tống Thời Hạ giả vờ như cô vợ mới e thẹn, xấu hổ nói: “Chúng tôi mới đăng ký kết hôn được vài ngày thôi.”

Cứu mạng, sao đi mua đồ còn bị người ta vây quanh nhìn như khỉ thế này.

Mấy người bán hàng khác đều tựa vào quầy nhìn cô, trên mặt toàn là vẻ hóng hớt:

“Đồng chí, cô xinh thật đấy, sao cô với giáo sư Quý quen nhau thế?”

Tống Thời Hạ khó khăn lắm mới thoát ra khỏi hợp tác xã mua bán được, mấy người kia đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà, tò mò hỏi han đủ kiểu.

DTV

Cô dắt theo hai đứa bé, tay xách cái túi mang đi từ nhà.

Một lớn hai nhỏ thoải mái uống nước ngọt đi về nhà, đi được nửa đường thì gặp thím Phùng đang tan làm.

Thím Phùng cũng cầm một giỏ to, thấy Tống Thời Hạ thì vô cùng mừng rỡ.

“Cháu đi mua cái gì thế?”

Đồng chí Tiểu Tống với hai đứa nhỏ mỗi người một chai nước ngọt, cứ như trẻ con ấy.

Thím Phùng thấy cô và hai cậu bé thân thiết hài hòa như thế, cũng mừng thay cho cô.

“Đúng rồi, cháu muốn mua hạt giống gì? Ngày mai hậu cần sẽ đi ra ngoài mua đồ, để thím nhờ người mua hộ cháu.”

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, cô còn đang nghĩ xem phải đi ra mua thế nào đây.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Ba người đứng ở cửa nhìn mãi tới khi bóng dáng anh đi khuất hẳn mới vào nhà.Ba người đều buồn bã, Tống Thời Hạ nhìn khoảng sân nhỏ trụi lủi, đột nhiên nghĩ tới chuyện có thể tới hợp tác xã mua bán xem thử.“Chúng ta tới hợp tác xã mua bán đi!”Quý Nguyên giơ hai tay đồng ý, còn ông cụ non Quý Dương, chỉ cần cậu bé không phản đối thì chính là đồng ý.Tống Thời Hạ cầm tiền, khóa cửa thật kỹ, mỗi tay dắt một đứa bé.Ba người vui vẻ đi tới hợp tác xã mua bán, tâm trạng buồn bã vì chia tay lập tức bị quét sạch.Cô bị vô số hàng hóa rực rỡ muôn màu làm cho hoa mắt.“Xin chào đồng chí, cho tôi ba chai nước ngọt và bim bim, thêm một túi kẹo sữa Thỏ Trắng và một gói hạt dưa nhé.”Thời gian này mỗi nhà đều đang nấu cơm, hợp tác xã mua bán rất vắng vẻ, mấy người bán hàng ngồi tụm lại cùng nhau để buôn chuyện.Nhìn thấy người lạ, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại.Người bán hàng lấy đồ cho Tống Thời Hạ chủ động bắt chuyện với cô: “Chào đồng chí, cô là người nhà của ai thế?”Người ở đây gần như đều quen mặt nhau cả.Quý Nguyên nhón chân lên vịn lấy quầy hàng, cậu bé chớp đôi mắt to, giọng nói thoáng vẻ khoe khoang: “Dì ơi, đây là mẹ của cháu.”Người bán hàng nhận ra Quý Nguyên, vẻ mặt của cô từ tò mò chuyển thành giật mình. “Hóa ra là vợ của giáo sư Quý ạ, giáo sư Quý kết hôn khi nào thế?”Tống Thời Hạ giả vờ như cô vợ mới e thẹn, xấu hổ nói: “Chúng tôi mới đăng ký kết hôn được vài ngày thôi.”Cứu mạng, sao đi mua đồ còn bị người ta vây quanh nhìn như khỉ thế này.Mấy người bán hàng khác đều tựa vào quầy nhìn cô, trên mặt toàn là vẻ hóng hớt:“Đồng chí, cô xinh thật đấy, sao cô với giáo sư Quý quen nhau thế?”Tống Thời Hạ khó khăn lắm mới thoát ra khỏi hợp tác xã mua bán được, mấy người kia đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà, tò mò hỏi han đủ kiểu.DTVCô dắt theo hai đứa bé, tay xách cái túi mang đi từ nhà.Một lớn hai nhỏ thoải mái uống nước ngọt đi về nhà, đi được nửa đường thì gặp thím Phùng đang tan làm.Thím Phùng cũng cầm một giỏ to, thấy Tống Thời Hạ thì vô cùng mừng rỡ.“Cháu đi mua cái gì thế?”Đồng chí Tiểu Tống với hai đứa nhỏ mỗi người một chai nước ngọt, cứ như trẻ con ấy.Thím Phùng thấy cô và hai cậu bé thân thiết hài hòa như thế, cũng mừng thay cho cô.“Đúng rồi, cháu muốn mua hạt giống gì? Ngày mai hậu cần sẽ đi ra ngoài mua đồ, để thím nhờ người mua hộ cháu.”Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, cô còn đang nghĩ xem phải đi ra mua thế nào đây. 

Chương 46: Chương 46