Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 54: Chương 54
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ lại bưng một đĩa bánh bò đi ra:“Cháu gọi dì là cô giáo Trương có được không ạ? Nhà cháu hấp ít bánh bò, mong dì đừng chê ạ.”Trương Uyển Thanh vừa mới ăn thử một miếng, bánh bò này chịu dùng đường, nên hương vị rất ngon.“Sao lại thế được, hai đứa bé này kén ăn lắm, nên bánh bò cháu làm nhất định sẽ rất ngon.”Tống Thời Hạ mỉm cười mời đối phương:“Cháu đang nấu canh sườn với dưa chua, cô giáo Trương lát nữa ở lại ăn cơm với nhà cháu nhé.”Trương Uyển Thanh rất ngại:“Dì còn định mời cháu qua nhà dì ăn cơm, kết quả cháu đã nấu cơm xong rồi, xem ra dì tới không đúng lúc rồi.”Tống Thời Hạ cũng nói đùa với bà:DTV“Sao lại thế được, cháu mà biết có người mời ăn cơm thì nhất định sẽ không nấu sẵn đâu.Để cháu múc một bát canh cho dì mang về ăn thử nhé, lần sau cháu với anh Quý sẽ tự mình tới chào hỏi dì.”Trương Uyển Thanh bật cười xua tay:“Đều là hàng xóm láng giềng, để lần sau rảnh thì dì sẽ mời cháu với giáo sư Quý cùng tới ăn cơm, dì biết thanh niên các cháu dễ ngại mà.”Trương Uyển Thanh không ngờ mình chỉ tới để mời cô vợ mới cưới của giáo sư Quý ăn cơm, ai ngờ không mời được người ta, còn mang một đĩa bánh bò với một bát canh về.Về tới nhà bà mới sực lấy lại tinh thần.“Ôi, mình đúng thật là, sao lại bị cô bé kia đánh lạc hướng chứ!”Bà không hề tức giận, chỉ cảm thấy đồng chí Tiểu Hạ này rất thú vị.Hiệu trưởng Hồ về tới nhà, không thấy vị khách vốn định mời tới thì rất kinh ngạc. “Khách em định mời đâu?”Trương Uyển Thanh bất đắc dĩ nói:“Đừng nói nữa, em qua đó thì người ta đã nấu cơm xong rồi, hai đứa bé được chăm sóc chu đáo lắm.Cô ấy làm bánh bò cũng chịu bỏ đường nên ngon lắm, đồng chí Tiểu Hà còn cho em một bát canh nữa, canh sườn hầm dưa chua, mùi cũng thơm.”Hiệu trưởng Hồ bất đắc dĩ lắc đầu:“Ôi cánh phụ nữ các em thật là, chỉ toàn nhìn thấy ưu điểm, không thấy khuyết điểm gì cả.”Trương Uyển Thanh trừng mắt nhìn ông một cái:“Anh nói đúng lắm, phụ nữ chúng tôi chỉ toàn nhìn thấy khuyết điểm ở cánh đàn ông thôi.”Hiệu trưởng Hồ sờ sờ mũi, sao tự nhiên lại giận thế này?Trương Uyển Thanh hâm nóng bánh bò, canh sườn dưa chua cũng được bưng lên bàn, hiệu trưởng Hồ lập tức quên mất mình muốn nói gì.Ông nuốt nước bọt: “Đây là bánh bò nhà đó làm à?”“Chứ còn sao được nữa? Nhà mình có mua đường đâu?”Hiệu trưởng Hồ lập tức thèm, ông cực kỳ thích ăn đồ ngọt, ngửi thấy mùi bánh bò đã không nhịn được rồi.“Chà, bánh bò này ngon thật chứ. Ngọt mà không ngán, mềm dai, mùi vị ngọt ngào xen lẫn mùi bột, em nói xem người ta làm kiểu gì mà ngon thế nhỉ?”“Anh lo mà ăn đi, vừa rồi còn nói em chỉ biết khen người ta, tay nghề của đồng chí Tiểu Hạ không tồi đúng không?”“Không tồi, không tồi, tay nghề nấu ăn của đồng chí Tiểu Hạ đúng là rất giỏi.”Hiệu trưởng Hồ ăn hết miếng bánh bò, ông còn đang định ăn tiếp thì bị vợ cản lại.“Anh quên bệnh của mình rồi à? Không được ăn nhiều đường, ăn chút dưa chua cho nhẹ bụng đi.”
Tống Thời Hạ lại bưng một đĩa bánh bò đi ra:
“Cháu gọi dì là cô giáo Trương có được không ạ? Nhà cháu hấp ít bánh bò, mong dì đừng chê ạ.”
Trương Uyển Thanh vừa mới ăn thử một miếng, bánh bò này chịu dùng đường, nên hương vị rất ngon.
“Sao lại thế được, hai đứa bé này kén ăn lắm, nên bánh bò cháu làm nhất định sẽ rất ngon.”
Tống Thời Hạ mỉm cười mời đối phương:
“Cháu đang nấu canh sườn với dưa chua, cô giáo Trương lát nữa ở lại ăn cơm với nhà cháu nhé.”
Trương Uyển Thanh rất ngại:
“Dì còn định mời cháu qua nhà dì ăn cơm, kết quả cháu đã nấu cơm xong rồi, xem ra dì tới không đúng lúc rồi.”
Tống Thời Hạ cũng nói đùa với bà:
DTV
“Sao lại thế được, cháu mà biết có người mời ăn cơm thì nhất định sẽ không nấu sẵn đâu.
Để cháu múc một bát canh cho dì mang về ăn thử nhé, lần sau cháu với anh Quý sẽ tự mình tới chào hỏi dì.”
Trương Uyển Thanh bật cười xua tay:
“Đều là hàng xóm láng giềng, để lần sau rảnh thì dì sẽ mời cháu với giáo sư Quý cùng tới ăn cơm, dì biết thanh niên các cháu dễ ngại mà.”
Trương Uyển Thanh không ngờ mình chỉ tới để mời cô vợ mới cưới của giáo sư Quý ăn cơm, ai ngờ không mời được người ta, còn mang một đĩa bánh bò với một bát canh về.
Về tới nhà bà mới sực lấy lại tinh thần.
“Ôi, mình đúng thật là, sao lại bị cô bé kia đánh lạc hướng chứ!”
Bà không hề tức giận, chỉ cảm thấy đồng chí Tiểu Hạ này rất thú vị.
Hiệu trưởng Hồ về tới nhà, không thấy vị khách vốn định mời tới thì rất kinh ngạc.
“Khách em định mời đâu?”
Trương Uyển Thanh bất đắc dĩ nói:
“Đừng nói nữa, em qua đó thì người ta đã nấu cơm xong rồi, hai đứa bé được chăm sóc chu đáo lắm.
Cô ấy làm bánh bò cũng chịu bỏ đường nên ngon lắm, đồng chí Tiểu Hà còn cho em một bát canh nữa, canh sườn hầm dưa chua, mùi cũng thơm.”
Hiệu trưởng Hồ bất đắc dĩ lắc đầu:
“Ôi cánh phụ nữ các em thật là, chỉ toàn nhìn thấy ưu điểm, không thấy khuyết điểm gì cả.”
Trương Uyển Thanh trừng mắt nhìn ông một cái:
“Anh nói đúng lắm, phụ nữ chúng tôi chỉ toàn nhìn thấy khuyết điểm ở cánh đàn ông thôi.”
Hiệu trưởng Hồ sờ sờ mũi, sao tự nhiên lại giận thế này?
Trương Uyển Thanh hâm nóng bánh bò, canh sườn dưa chua cũng được bưng lên bàn, hiệu trưởng Hồ lập tức quên mất mình muốn nói gì.
Ông nuốt nước bọt: “Đây là bánh bò nhà đó làm à?”
“Chứ còn sao được nữa? Nhà mình có mua đường đâu?”
Hiệu trưởng Hồ lập tức thèm, ông cực kỳ thích ăn đồ ngọt, ngửi thấy mùi bánh bò đã không nhịn được rồi.
“Chà, bánh bò này ngon thật chứ. Ngọt mà không ngán, mềm dai, mùi vị ngọt ngào xen lẫn mùi bột, em nói xem người ta làm kiểu gì mà ngon thế nhỉ?”
“Anh lo mà ăn đi, vừa rồi còn nói em chỉ biết khen người ta, tay nghề của đồng chí Tiểu Hạ không tồi đúng không?”
“Không tồi, không tồi, tay nghề nấu ăn của đồng chí Tiểu Hạ đúng là rất giỏi.”
Hiệu trưởng Hồ ăn hết miếng bánh bò, ông còn đang định ăn tiếp thì bị vợ cản lại.
“Anh quên bệnh của mình rồi à? Không được ăn nhiều đường, ăn chút dưa chua cho nhẹ bụng đi.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ lại bưng một đĩa bánh bò đi ra:“Cháu gọi dì là cô giáo Trương có được không ạ? Nhà cháu hấp ít bánh bò, mong dì đừng chê ạ.”Trương Uyển Thanh vừa mới ăn thử một miếng, bánh bò này chịu dùng đường, nên hương vị rất ngon.“Sao lại thế được, hai đứa bé này kén ăn lắm, nên bánh bò cháu làm nhất định sẽ rất ngon.”Tống Thời Hạ mỉm cười mời đối phương:“Cháu đang nấu canh sườn với dưa chua, cô giáo Trương lát nữa ở lại ăn cơm với nhà cháu nhé.”Trương Uyển Thanh rất ngại:“Dì còn định mời cháu qua nhà dì ăn cơm, kết quả cháu đã nấu cơm xong rồi, xem ra dì tới không đúng lúc rồi.”Tống Thời Hạ cũng nói đùa với bà:DTV“Sao lại thế được, cháu mà biết có người mời ăn cơm thì nhất định sẽ không nấu sẵn đâu.Để cháu múc một bát canh cho dì mang về ăn thử nhé, lần sau cháu với anh Quý sẽ tự mình tới chào hỏi dì.”Trương Uyển Thanh bật cười xua tay:“Đều là hàng xóm láng giềng, để lần sau rảnh thì dì sẽ mời cháu với giáo sư Quý cùng tới ăn cơm, dì biết thanh niên các cháu dễ ngại mà.”Trương Uyển Thanh không ngờ mình chỉ tới để mời cô vợ mới cưới của giáo sư Quý ăn cơm, ai ngờ không mời được người ta, còn mang một đĩa bánh bò với một bát canh về.Về tới nhà bà mới sực lấy lại tinh thần.“Ôi, mình đúng thật là, sao lại bị cô bé kia đánh lạc hướng chứ!”Bà không hề tức giận, chỉ cảm thấy đồng chí Tiểu Hạ này rất thú vị.Hiệu trưởng Hồ về tới nhà, không thấy vị khách vốn định mời tới thì rất kinh ngạc. “Khách em định mời đâu?”Trương Uyển Thanh bất đắc dĩ nói:“Đừng nói nữa, em qua đó thì người ta đã nấu cơm xong rồi, hai đứa bé được chăm sóc chu đáo lắm.Cô ấy làm bánh bò cũng chịu bỏ đường nên ngon lắm, đồng chí Tiểu Hà còn cho em một bát canh nữa, canh sườn hầm dưa chua, mùi cũng thơm.”Hiệu trưởng Hồ bất đắc dĩ lắc đầu:“Ôi cánh phụ nữ các em thật là, chỉ toàn nhìn thấy ưu điểm, không thấy khuyết điểm gì cả.”Trương Uyển Thanh trừng mắt nhìn ông một cái:“Anh nói đúng lắm, phụ nữ chúng tôi chỉ toàn nhìn thấy khuyết điểm ở cánh đàn ông thôi.”Hiệu trưởng Hồ sờ sờ mũi, sao tự nhiên lại giận thế này?Trương Uyển Thanh hâm nóng bánh bò, canh sườn dưa chua cũng được bưng lên bàn, hiệu trưởng Hồ lập tức quên mất mình muốn nói gì.Ông nuốt nước bọt: “Đây là bánh bò nhà đó làm à?”“Chứ còn sao được nữa? Nhà mình có mua đường đâu?”Hiệu trưởng Hồ lập tức thèm, ông cực kỳ thích ăn đồ ngọt, ngửi thấy mùi bánh bò đã không nhịn được rồi.“Chà, bánh bò này ngon thật chứ. Ngọt mà không ngán, mềm dai, mùi vị ngọt ngào xen lẫn mùi bột, em nói xem người ta làm kiểu gì mà ngon thế nhỉ?”“Anh lo mà ăn đi, vừa rồi còn nói em chỉ biết khen người ta, tay nghề của đồng chí Tiểu Hạ không tồi đúng không?”“Không tồi, không tồi, tay nghề nấu ăn của đồng chí Tiểu Hạ đúng là rất giỏi.”Hiệu trưởng Hồ ăn hết miếng bánh bò, ông còn đang định ăn tiếp thì bị vợ cản lại.“Anh quên bệnh của mình rồi à? Không được ăn nhiều đường, ăn chút dưa chua cho nhẹ bụng đi.”