Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 64: Chương 64

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quầy hoa quả của Tống Thời Hạ nhanh chóng đón khách ghé ngang.Lý do rất đơn giản, hiện giờ trong chợ có rất ít chủng loại hoa quả, muốn ăn một loại hoa quả khác biệt, dù có tiền cũng không mua được.Có một bà cụ cầm giỏ rau ngồi xổm xuống trước mặt Tống Thời Hạ chọn chọn lựa lựa.“Cô gái, hoa quả của cô bán thế nào?”“5 đồng nửa cân ạ, mỗi người chỉ được mua cân rưỡi thôi.”Bà cụ trợn tròn mắt, bỗng nhiên giọng nói cũng cao lên.“5 đồng á? Thịt lợn có 9 hào, nửa cân đường trắng 8 hào, giá hoa quả của cô cao hơn cả đường và thịt à.”Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:“Bà ơi, tục ngữ có câu tiền nào của nấy, bà xem hoa quả của cháu có tươi ngon không ạ?”Cô cũng cố ý nói to hơn:“Đây đều là hoa quả tươi mới hái từ trong vườn ra, cháu lập tức mang đi bán, bỏ lỡ là không mua lại được nữa đâu.Cháu không biết giá thị trường, chỉ trồng một ít ở nhà, cháu còn phải giữ phần lại cho người nhà ăn.”Giọng nói của bà cụ thấp đi, có một người đàn ông tay kẹp cặp công văn chen vào.DTV“Có được ăn thử dâu tây không?”Tống Thời Hạ đưa cho anh ta một quả.“Không phun thuốc, anh cứ yên tâm ăn.”Người đàn ông ăn thử một quả dâu tây, lập tức lấy tiền ra.“Cho tôi hai cân rưỡi dâu.”Tống Thời Hạ lắc đầu:“Mỗi người chỉ được mua một cân rưỡi, hoa quả của tôi đều được ăn thử rồi mới bán, anh ăn thử chắc cũng biết rõ ăn rất ngon phải không?”Người đàn ông vội vàng đưa tiền: “Cân rưỡi thì cân rưỡi, lấy cho tôi đi.”Tống Thời Hạ đã lấy túi đựng thực phẩm từ trước, cân cho anh ta một cân rưỡi dâu tây. Chiếc cân điện tử này là đồ thuộc về không gian của cô.Người đàn ông xách túi dâu rời đi, bà cụ vẫn không tin có người sẽ bằng lòng bỏ ra 5 đồng mua hoa quả.Cô khuyên bà ấy: “Bà ơi, nếu bà nghi ngờ thì ăn thử một quả dâu tây đi ạ.”Có lẽ bà cụ là người địa phương, cũng không keo kiệt trong chuyện tiêu tiền.Bà lão bán tín bán nghi, nhận lấy quả dâu tây Tống Thời Hạ đưa.Bà ấy cắn một miếng, lập tức thay đổi sắc mặt.Sao dâu tây này lại ngọt như nước đường như thế chứ!Lúc bà cụ to tiếng hỏi thăm, biết giá bán hoa quả 5 đồng nửa cân, xung quanh cũng có mấy người vây xem hóng hớt.Bà ấy còn muốn ăn thêm một quả nữa, Tống Thời Hạ cười như không cười nhìn bà ấy.“Cho… Cho tôi nửa cân dâu tây.”Bà cụ nhìn về phía anh đào.“Anh đào này to như vậy, có ngọt không?”Tống Thời Hạ cân dâu tây cho bà ấy: “Bà có thể ăn thử hai quả anh đào ạ.”Bà lão lập tức ăn thử quả trái, sắc mặt lại thay đổi ngay lập tức.Ôi trời ơi, sao cả anh đào cũng ngọt thế!“Cho tôi mấy lạng anh đào đi, à không nửa cân đi.”Bà lão vẫn chưa dừng lại.“Mận có chua không?”“Cháu hái hai ngày trước, có thể hơi chua đó, nhưng để hai ngày thì ăn ngon hơn.”Bà cụ nghĩ đến con dâu mang thai ở nhà thích ăn chua.Con trai đi theo người ta ra ngoài làm việc, tháng trước gửi về 1000 đồng.Dù sao cũng chỉ là ba cân hoa quả, lỡ như sau này muốn mua ăn cũng không còn nữa.Bà ấy cắn môi quyết định: “Được, lấy cho tôi thêm nửa cân mận.” 

Quầy hoa quả của Tống Thời Hạ nhanh chóng đón khách ghé ngang.

Lý do rất đơn giản, hiện giờ trong chợ có rất ít chủng loại hoa quả, muốn ăn một loại hoa quả khác biệt, dù có tiền cũng không mua được.

Có một bà cụ cầm giỏ rau ngồi xổm xuống trước mặt Tống Thời Hạ chọn chọn lựa lựa.

“Cô gái, hoa quả của cô bán thế nào?”

“5 đồng nửa cân ạ, mỗi người chỉ được mua cân rưỡi thôi.”

Bà cụ trợn tròn mắt, bỗng nhiên giọng nói cũng cao lên.

“5 đồng á? Thịt lợn có 9 hào, nửa cân đường trắng 8 hào, giá hoa quả của cô cao hơn cả đường và thịt à.”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:

“Bà ơi, tục ngữ có câu tiền nào của nấy, bà xem hoa quả của cháu có tươi ngon không ạ?”

Cô cũng cố ý nói to hơn:

“Đây đều là hoa quả tươi mới hái từ trong vườn ra, cháu lập tức mang đi bán, bỏ lỡ là không mua lại được nữa đâu.

Cháu không biết giá thị trường, chỉ trồng một ít ở nhà, cháu còn phải giữ phần lại cho người nhà ăn.”

Giọng nói của bà cụ thấp đi, có một người đàn ông tay kẹp cặp công văn chen vào.

DTV

“Có được ăn thử dâu tây không?”

Tống Thời Hạ đưa cho anh ta một quả.

“Không phun thuốc, anh cứ yên tâm ăn.”

Người đàn ông ăn thử một quả dâu tây, lập tức lấy tiền ra.

“Cho tôi hai cân rưỡi dâu.”

Tống Thời Hạ lắc đầu:

“Mỗi người chỉ được mua một cân rưỡi, hoa quả của tôi đều được ăn thử rồi mới bán, anh ăn thử chắc cũng biết rõ ăn rất ngon phải không?”

Người đàn ông vội vàng đưa tiền: “Cân rưỡi thì cân rưỡi, lấy cho tôi đi.”

Tống Thời Hạ đã lấy túi đựng thực phẩm từ trước, cân cho anh ta một cân rưỡi dâu tây.

 

Chiếc cân điện tử này là đồ thuộc về không gian của cô.

Người đàn ông xách túi dâu rời đi, bà cụ vẫn không tin có người sẽ bằng lòng bỏ ra 5 đồng mua hoa quả.

Cô khuyên bà ấy: “Bà ơi, nếu bà nghi ngờ thì ăn thử một quả dâu tây đi ạ.”

Có lẽ bà cụ là người địa phương, cũng không keo kiệt trong chuyện tiêu tiền.

Bà lão bán tín bán nghi, nhận lấy quả dâu tây Tống Thời Hạ đưa.

Bà ấy cắn một miếng, lập tức thay đổi sắc mặt.

Sao dâu tây này lại ngọt như nước đường như thế chứ!

Lúc bà cụ to tiếng hỏi thăm, biết giá bán hoa quả 5 đồng nửa cân, xung quanh cũng có mấy người vây xem hóng hớt.

Bà ấy còn muốn ăn thêm một quả nữa, Tống Thời Hạ cười như không cười nhìn bà ấy.

“Cho… Cho tôi nửa cân dâu tây.”

Bà cụ nhìn về phía anh đào.

“Anh đào này to như vậy, có ngọt không?”

Tống Thời Hạ cân dâu tây cho bà ấy: “Bà có thể ăn thử hai quả anh đào ạ.”

Bà lão lập tức ăn thử quả trái, sắc mặt lại thay đổi ngay lập tức.

Ôi trời ơi, sao cả anh đào cũng ngọt thế!

“Cho tôi mấy lạng anh đào đi, à không nửa cân đi.”

Bà lão vẫn chưa dừng lại.

“Mận có chua không?”

“Cháu hái hai ngày trước, có thể hơi chua đó, nhưng để hai ngày thì ăn ngon hơn.”

Bà cụ nghĩ đến con dâu mang thai ở nhà thích ăn chua.

Con trai đi theo người ta ra ngoài làm việc, tháng trước gửi về 1000 đồng.

Dù sao cũng chỉ là ba cân hoa quả, lỡ như sau này muốn mua ăn cũng không còn nữa.

Bà ấy cắn môi quyết định: “Được, lấy cho tôi thêm nửa cân mận.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quầy hoa quả của Tống Thời Hạ nhanh chóng đón khách ghé ngang.Lý do rất đơn giản, hiện giờ trong chợ có rất ít chủng loại hoa quả, muốn ăn một loại hoa quả khác biệt, dù có tiền cũng không mua được.Có một bà cụ cầm giỏ rau ngồi xổm xuống trước mặt Tống Thời Hạ chọn chọn lựa lựa.“Cô gái, hoa quả của cô bán thế nào?”“5 đồng nửa cân ạ, mỗi người chỉ được mua cân rưỡi thôi.”Bà cụ trợn tròn mắt, bỗng nhiên giọng nói cũng cao lên.“5 đồng á? Thịt lợn có 9 hào, nửa cân đường trắng 8 hào, giá hoa quả của cô cao hơn cả đường và thịt à.”Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:“Bà ơi, tục ngữ có câu tiền nào của nấy, bà xem hoa quả của cháu có tươi ngon không ạ?”Cô cũng cố ý nói to hơn:“Đây đều là hoa quả tươi mới hái từ trong vườn ra, cháu lập tức mang đi bán, bỏ lỡ là không mua lại được nữa đâu.Cháu không biết giá thị trường, chỉ trồng một ít ở nhà, cháu còn phải giữ phần lại cho người nhà ăn.”Giọng nói của bà cụ thấp đi, có một người đàn ông tay kẹp cặp công văn chen vào.DTV“Có được ăn thử dâu tây không?”Tống Thời Hạ đưa cho anh ta một quả.“Không phun thuốc, anh cứ yên tâm ăn.”Người đàn ông ăn thử một quả dâu tây, lập tức lấy tiền ra.“Cho tôi hai cân rưỡi dâu.”Tống Thời Hạ lắc đầu:“Mỗi người chỉ được mua một cân rưỡi, hoa quả của tôi đều được ăn thử rồi mới bán, anh ăn thử chắc cũng biết rõ ăn rất ngon phải không?”Người đàn ông vội vàng đưa tiền: “Cân rưỡi thì cân rưỡi, lấy cho tôi đi.”Tống Thời Hạ đã lấy túi đựng thực phẩm từ trước, cân cho anh ta một cân rưỡi dâu tây. Chiếc cân điện tử này là đồ thuộc về không gian của cô.Người đàn ông xách túi dâu rời đi, bà cụ vẫn không tin có người sẽ bằng lòng bỏ ra 5 đồng mua hoa quả.Cô khuyên bà ấy: “Bà ơi, nếu bà nghi ngờ thì ăn thử một quả dâu tây đi ạ.”Có lẽ bà cụ là người địa phương, cũng không keo kiệt trong chuyện tiêu tiền.Bà lão bán tín bán nghi, nhận lấy quả dâu tây Tống Thời Hạ đưa.Bà ấy cắn một miếng, lập tức thay đổi sắc mặt.Sao dâu tây này lại ngọt như nước đường như thế chứ!Lúc bà cụ to tiếng hỏi thăm, biết giá bán hoa quả 5 đồng nửa cân, xung quanh cũng có mấy người vây xem hóng hớt.Bà ấy còn muốn ăn thêm một quả nữa, Tống Thời Hạ cười như không cười nhìn bà ấy.“Cho… Cho tôi nửa cân dâu tây.”Bà cụ nhìn về phía anh đào.“Anh đào này to như vậy, có ngọt không?”Tống Thời Hạ cân dâu tây cho bà ấy: “Bà có thể ăn thử hai quả anh đào ạ.”Bà lão lập tức ăn thử quả trái, sắc mặt lại thay đổi ngay lập tức.Ôi trời ơi, sao cả anh đào cũng ngọt thế!“Cho tôi mấy lạng anh đào đi, à không nửa cân đi.”Bà lão vẫn chưa dừng lại.“Mận có chua không?”“Cháu hái hai ngày trước, có thể hơi chua đó, nhưng để hai ngày thì ăn ngon hơn.”Bà cụ nghĩ đến con dâu mang thai ở nhà thích ăn chua.Con trai đi theo người ta ra ngoài làm việc, tháng trước gửi về 1000 đồng.Dù sao cũng chỉ là ba cân hoa quả, lỡ như sau này muốn mua ăn cũng không còn nữa.Bà ấy cắn môi quyết định: “Được, lấy cho tôi thêm nửa cân mận.” 

Chương 64: Chương 64