Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 67: Chương 67

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Học Nhai không cho là đúng, ông ăn hết quả này đến quả khác.Sao dâu tây này lại ngọt như vậy, đợi đến khi ông ăn phải quả dâu chua thì không ăn nữa.Tống Thời Hạ gặp thím Phùng ở chỗ đã hẹn trước, thím Phùng đưa mấy cái bánh bao nóng hổi cho cô.“Cháu dâu thím làm đó, cháu ăn thử đi.”Tống Thời Hạ không muốn ăn lắm, ăn hết bát mì lớn kia làm cô vẫn còn no.“Cháu vừa mới ăn cơm xong không bao lâu, hiện giờ bụng cháu không chứa nổi nữa.”“Cháu ăn gì vậy? Sao còn ăn cơm bên ngoài chứ! Biết trước như vậy thì thím đã dẫn về nhà cháu của thím rồi.”Tống Thời Hạ vội giải thích: “Là họ hàng của cháu mời, ăn một bát mì lớn.”“Thím biết ngay mà, cháu nấu ăn ngon như vậy chắc chắn không quen ăn đồ ăn bên ngoài.”Hai người vừa nói chuyện vừa vào cửa hàng bách hóa.“Cháu muốn mua gì không?”Tống Thời Hạ muốn mua một ít vải đẹp, thuận tiện mua thêm mấy món quần áo may sẵn đẹp đẹp.DTV“Cháu xem đã.” Cô không chắc chắn lắm về kiểu dáng quần áo ở cửa hàng bách hóa.Đúng như cô dự đoán, cô không thích kiểu dáng quần áo ở cửa hàng bách hóa lắm, nhưng lại thích một số vải vóc ở đây.Thím Phùng khó hiểu: “Cháu mua nhiều loại vải như vậy làm gì?”“Không chọn được bộ nào, cháu chỉ có thể mua ít vải về tự may thôi ạ.”Căn nhà gỗ trong không gian của cô có tủ quần áo, đựng quần áo bốn mùa trong năm của cô.Nếu như mùa đông lạnh lẽo cô có thể sẽ phải lấy áo lông ra, chỗ quần áo còn lại thì không tiện lấy ra. Thím Phùng nhìn cô chọn năm sáu loại vải kiểu dáng và màu sắc khác nhau.“Cháu mặc được mấy cái này sao?”Tống Thời Hạ nhìn xung quanh: “Tranh thủ mua hết một lần luôn, lần sau không cần đến nữa.”Thím Phùng hiểu ra, Tiểu Tống không định thường xuyên vào thành phố nên mới muốn mua một lần cho xong, bà cũng giúp đỡ chọn vải với cô.Tống Thời Hạ lại đến khu đồ dùng hàng ngày mua xà phòng bột giặt và những thứ khác, mua cả dép xăng đan đi mùa hè cho hai đứa trẻ.“Thím có biết chỗ nào bán bánh ngọt không ạ?”“Bánh ngọt à? Món đấy đắt lắm, còn không ngon bằng bánh bò đường đỏ cháu làm.”“Trước khi ra ngoài cháu đã hứa sẽ mua bánh bông lan cho bọn trẻ, không thể lừa trẻ con được.”Thím Phùng hơi chột dạ, bà thường xuyên lừa trẻ con.“Thím biết, ngay ở con đường này.”Tống Thời Hạ trả tiền xong thì cất vải vào túi, một tay kia khoác balo.Thím Phùng nhìn chằm chằm balo của cô: “Túi của cháu rất đẹp, cháu tự làm à?”Đây là túi cô tự làm, hình chữ thập trên đó được tự tay cô thêu, nhưng không phải ở thế giới này.“Cháu chỉ làm chơi thôi, đường may méo mó lắm.”Mới vừa ra khỏi cửa hàng, lại có một tiếng hét của phụ nữ vang lên.“Có cướp!”Tống Thời Hạ muốn kéo thím Phùng tránh đi nhưng không kịp, tên cướp giật túi xách xong thì xông thẳng về phía các cô.Người đàn ông kia tóc bết dầu, râu ria xồm xoàm, nhìn vào đã thấy bặm trợn không dễ trêu vào rồi.Tống Thời Hạ đẩy thím Phùng ra, lúc tên cướp kia chạy ngang qua thì cô nhanh chóng giơ chân ra. 

Quý Học Nhai không cho là đúng, ông ăn hết quả này đến quả khác.

Sao dâu tây này lại ngọt như vậy, đợi đến khi ông ăn phải quả dâu chua thì không ăn nữa.

Tống Thời Hạ gặp thím Phùng ở chỗ đã hẹn trước, thím Phùng đưa mấy cái bánh bao nóng hổi cho cô.

“Cháu dâu thím làm đó, cháu ăn thử đi.”

Tống Thời Hạ không muốn ăn lắm, ăn hết bát mì lớn kia làm cô vẫn còn no.

“Cháu vừa mới ăn cơm xong không bao lâu, hiện giờ bụng cháu không chứa nổi nữa.”

“Cháu ăn gì vậy? Sao còn ăn cơm bên ngoài chứ! Biết trước như vậy thì thím đã dẫn về nhà cháu của thím rồi.”

Tống Thời Hạ vội giải thích: “Là họ hàng của cháu mời, ăn một bát mì lớn.”

“Thím biết ngay mà, cháu nấu ăn ngon như vậy chắc chắn không quen ăn đồ ăn bên ngoài.”

Hai người vừa nói chuyện vừa vào cửa hàng bách hóa.

“Cháu muốn mua gì không?”

Tống Thời Hạ muốn mua một ít vải đẹp, thuận tiện mua thêm mấy món quần áo may sẵn đẹp đẹp.

DTV

“Cháu xem đã.” Cô không chắc chắn lắm về kiểu dáng quần áo ở cửa hàng bách hóa.

Đúng như cô dự đoán, cô không thích kiểu dáng quần áo ở cửa hàng bách hóa lắm, nhưng lại thích một số vải vóc ở đây.

Thím Phùng khó hiểu: “Cháu mua nhiều loại vải như vậy làm gì?”

“Không chọn được bộ nào, cháu chỉ có thể mua ít vải về tự may thôi ạ.”

Căn nhà gỗ trong không gian của cô có tủ quần áo, đựng quần áo bốn mùa trong năm của cô.

Nếu như mùa đông lạnh lẽo cô có thể sẽ phải lấy áo lông ra, chỗ quần áo còn lại thì không tiện lấy ra.

 

Thím Phùng nhìn cô chọn năm sáu loại vải kiểu dáng và màu sắc khác nhau.

“Cháu mặc được mấy cái này sao?”

Tống Thời Hạ nhìn xung quanh: “Tranh thủ mua hết một lần luôn, lần sau không cần đến nữa.”

Thím Phùng hiểu ra, Tiểu Tống không định thường xuyên vào thành phố nên mới muốn mua một lần cho xong, bà cũng giúp đỡ chọn vải với cô.

Tống Thời Hạ lại đến khu đồ dùng hàng ngày mua xà phòng bột giặt và những thứ khác, mua cả dép xăng đan đi mùa hè cho hai đứa trẻ.

“Thím có biết chỗ nào bán bánh ngọt không ạ?”

“Bánh ngọt à? Món đấy đắt lắm, còn không ngon bằng bánh bò đường đỏ cháu làm.”

“Trước khi ra ngoài cháu đã hứa sẽ mua bánh bông lan cho bọn trẻ, không thể lừa trẻ con được.”

Thím Phùng hơi chột dạ, bà thường xuyên lừa trẻ con.

“Thím biết, ngay ở con đường này.”

Tống Thời Hạ trả tiền xong thì cất vải vào túi, một tay kia khoác balo.

Thím Phùng nhìn chằm chằm balo của cô: “Túi của cháu rất đẹp, cháu tự làm à?”

Đây là túi cô tự làm, hình chữ thập trên đó được tự tay cô thêu, nhưng không phải ở thế giới này.

“Cháu chỉ làm chơi thôi, đường may méo mó lắm.”

Mới vừa ra khỏi cửa hàng, lại có một tiếng hét của phụ nữ vang lên.

“Có cướp!”

Tống Thời Hạ muốn kéo thím Phùng tránh đi nhưng không kịp, tên cướp giật túi xách xong thì xông thẳng về phía các cô.

Người đàn ông kia tóc bết dầu, râu ria xồm xoàm, nhìn vào đã thấy bặm trợn không dễ trêu vào rồi.

Tống Thời Hạ đẩy thím Phùng ra, lúc tên cướp kia chạy ngang qua thì cô nhanh chóng giơ chân ra.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Học Nhai không cho là đúng, ông ăn hết quả này đến quả khác.Sao dâu tây này lại ngọt như vậy, đợi đến khi ông ăn phải quả dâu chua thì không ăn nữa.Tống Thời Hạ gặp thím Phùng ở chỗ đã hẹn trước, thím Phùng đưa mấy cái bánh bao nóng hổi cho cô.“Cháu dâu thím làm đó, cháu ăn thử đi.”Tống Thời Hạ không muốn ăn lắm, ăn hết bát mì lớn kia làm cô vẫn còn no.“Cháu vừa mới ăn cơm xong không bao lâu, hiện giờ bụng cháu không chứa nổi nữa.”“Cháu ăn gì vậy? Sao còn ăn cơm bên ngoài chứ! Biết trước như vậy thì thím đã dẫn về nhà cháu của thím rồi.”Tống Thời Hạ vội giải thích: “Là họ hàng của cháu mời, ăn một bát mì lớn.”“Thím biết ngay mà, cháu nấu ăn ngon như vậy chắc chắn không quen ăn đồ ăn bên ngoài.”Hai người vừa nói chuyện vừa vào cửa hàng bách hóa.“Cháu muốn mua gì không?”Tống Thời Hạ muốn mua một ít vải đẹp, thuận tiện mua thêm mấy món quần áo may sẵn đẹp đẹp.DTV“Cháu xem đã.” Cô không chắc chắn lắm về kiểu dáng quần áo ở cửa hàng bách hóa.Đúng như cô dự đoán, cô không thích kiểu dáng quần áo ở cửa hàng bách hóa lắm, nhưng lại thích một số vải vóc ở đây.Thím Phùng khó hiểu: “Cháu mua nhiều loại vải như vậy làm gì?”“Không chọn được bộ nào, cháu chỉ có thể mua ít vải về tự may thôi ạ.”Căn nhà gỗ trong không gian của cô có tủ quần áo, đựng quần áo bốn mùa trong năm của cô.Nếu như mùa đông lạnh lẽo cô có thể sẽ phải lấy áo lông ra, chỗ quần áo còn lại thì không tiện lấy ra. Thím Phùng nhìn cô chọn năm sáu loại vải kiểu dáng và màu sắc khác nhau.“Cháu mặc được mấy cái này sao?”Tống Thời Hạ nhìn xung quanh: “Tranh thủ mua hết một lần luôn, lần sau không cần đến nữa.”Thím Phùng hiểu ra, Tiểu Tống không định thường xuyên vào thành phố nên mới muốn mua một lần cho xong, bà cũng giúp đỡ chọn vải với cô.Tống Thời Hạ lại đến khu đồ dùng hàng ngày mua xà phòng bột giặt và những thứ khác, mua cả dép xăng đan đi mùa hè cho hai đứa trẻ.“Thím có biết chỗ nào bán bánh ngọt không ạ?”“Bánh ngọt à? Món đấy đắt lắm, còn không ngon bằng bánh bò đường đỏ cháu làm.”“Trước khi ra ngoài cháu đã hứa sẽ mua bánh bông lan cho bọn trẻ, không thể lừa trẻ con được.”Thím Phùng hơi chột dạ, bà thường xuyên lừa trẻ con.“Thím biết, ngay ở con đường này.”Tống Thời Hạ trả tiền xong thì cất vải vào túi, một tay kia khoác balo.Thím Phùng nhìn chằm chằm balo của cô: “Túi của cháu rất đẹp, cháu tự làm à?”Đây là túi cô tự làm, hình chữ thập trên đó được tự tay cô thêu, nhưng không phải ở thế giới này.“Cháu chỉ làm chơi thôi, đường may méo mó lắm.”Mới vừa ra khỏi cửa hàng, lại có một tiếng hét của phụ nữ vang lên.“Có cướp!”Tống Thời Hạ muốn kéo thím Phùng tránh đi nhưng không kịp, tên cướp giật túi xách xong thì xông thẳng về phía các cô.Người đàn ông kia tóc bết dầu, râu ria xồm xoàm, nhìn vào đã thấy bặm trợn không dễ trêu vào rồi.Tống Thời Hạ đẩy thím Phùng ra, lúc tên cướp kia chạy ngang qua thì cô nhanh chóng giơ chân ra. 

Chương 67: Chương 67