Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 69: Chương 69

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Người phụ nữ bị cướp vẫn còn hoảng loạn nên không để ý tới bên này, cô ấy ôm túi không ngừng khóc.Thanh niên giúp nhặt s.ú.n.g tò mò nhìn thoáng qua Tống Thời Hạ.Cô gái này còn trẻ như thế mà lại là người nhà của giáo sư, là hoa có chậu rồi, tiếc thật.Vào cục công an, chuyện này lại vượt qua dự liệu của cô, tên cướp kia đã có tiền án, là tội phạm đang bị truy nã.Tống Thời Hạ nghe giọng điệu nói chuyện của mọi người, dường như gã đã gây ra chuyện tội ác tày trời gì đó, thậm chí phía công an còn treo thưởng truy nã.Cô hoảng hốt bị dắt đi ghi chép thông tin cá nhân.Nghe nói cô có 2000 đồng tiền thưởng, chờ tiền thưởng được cấp sẽ tự mình đưa tới cửa cho cô.Cô vươn một chân ra, thế mà còn đắt giá hơn cả cầu thủ quốc gia.Tống Thời Hạ chưa từng nghĩ tới cách kiếm tiền lạ đời thế này, khăn quàng đỏ trước n.g.ự.c lại càng đỏ thắm hơn.Đến giờ tập trung, mọi người chờ mãi không thấy thím Phùng và Tống Thời Hạ đến.Lúc đi ra mua đồ bọn họ đều sắp xếp thời gian cả rồi, nên không có ai phàn nàn, chỉ tò mò không biết thím Phùng với Tống Thời Hạ đi đâu.Chừng 15 phút sau, một chiếc xe công an chạy về phía họ.Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai phạm tội rồi à?Thím Phùng và Tống Thời Hạ bước xuống từ trên xe.Đồng chí công an nhiệt tình tạm biệt hai người bọn họ: “Cảm ơn hai đồng chí đã phối hợp, làm phiền các đồng chí quá.”Thím Phùng xua tay: “Không phiền toái gì cả, các anh mới vất vả chứ.”Tống Thời Hạ và thím Phùng cảm ơn công an xong thì cũng leo lên xe tải. Mọi người đều tò mò nhìn họ.Thím Phùng thêm mắm dặm muối, kể lại chuyện vừa rồi, nhấn mạnh chuyện Tống Thời Hạ thấy việc nghĩa hăng hái xông lên kia.Mọi người đều kinh ngạc ồ lên.“Tiểu Tống không bị thương đấy chứ?”“Trời ạ, sao thằng trời đánh kia còn dám chạy long nhong trước mặt mọi người như thế chứ, nhất định phải xử b.ắ.n mối nguy hại như thế mới được.”“Loại người như thế giữ lại chỉ tổ thành mối họa thôi, nếu gã còn sống, người dân ai còn dám đi ra đường nữa? Phải phán tử hình ngay mới được.”Thím Phùng thở dài:“Mọi người không biết cô gái kia khóc lóc thảm thương thế nào đâu, hình như là giúp nhà tường thu tiền, định mang đi gửi ngân hàng, kết quả bị kẻ cướp để ý. “Nghe câu chuyện kia xong, có người cảm khái:“May mà có Tiểu Hạ, Tiểu Hạ à, cô liều quá rồi đấy, sao lại giơ chân gạt chân tên cướp như thế chứ?”Nếu bọn họ gặp phải chuyện thế này, trốn còn không kịp ấy chứ.Tống Thời Hạ vẫn bình tĩnh như thường, cô cười nói với mọi người:“Tôi trộm nghĩ dù sao cũng không thoát được, gã cũng chạy về phía chúng tôi, lỡ như gã muốn bắt tôi làm con tin thì làm sao bây giờ?”Mọi người gật đầu, cái hiểu cái không.Tống Thời Hạ nhắc nhở:DTV“Mọi người đừng học theo tôi nhé, trong điều kiện không có khả năng tự bảo vệ bản thân thì nên bảo vệ chính mình trước, sau đó hãy nghĩ tới chuyện giúp đỡ người khác.”Nếu như cô biết đối phương mang theo vũ khí nguy hiểm như thế, chắc chắn cô sẽ không lỗ mãng như thế.Nhưng cô vẫn sẽ chọn cách hăng hái làm việc nghĩa, chỉ là đổi sang cách khác an toàn hơn mà thôi. 

Người phụ nữ bị cướp vẫn còn hoảng loạn nên không để ý tới bên này, cô ấy ôm túi không ngừng khóc.

Thanh niên giúp nhặt s.ú.n.g tò mò nhìn thoáng qua Tống Thời Hạ.

Cô gái này còn trẻ như thế mà lại là người nhà của giáo sư, là hoa có chậu rồi, tiếc thật.

Vào cục công an, chuyện này lại vượt qua dự liệu của cô, tên cướp kia đã có tiền án, là tội phạm đang bị truy nã.

Tống Thời Hạ nghe giọng điệu nói chuyện của mọi người, dường như gã đã gây ra chuyện tội ác tày trời gì đó, thậm chí phía công an còn treo thưởng truy nã.

Cô hoảng hốt bị dắt đi ghi chép thông tin cá nhân.

Nghe nói cô có 2000 đồng tiền thưởng, chờ tiền thưởng được cấp sẽ tự mình đưa tới cửa cho cô.

Cô vươn một chân ra, thế mà còn đắt giá hơn cả cầu thủ quốc gia.

Tống Thời Hạ chưa từng nghĩ tới cách kiếm tiền lạ đời thế này, khăn quàng đỏ trước n.g.ự.c lại càng đỏ thắm hơn.

Đến giờ tập trung, mọi người chờ mãi không thấy thím Phùng và Tống Thời Hạ đến.

Lúc đi ra mua đồ bọn họ đều sắp xếp thời gian cả rồi, nên không có ai phàn nàn, chỉ tò mò không biết thím Phùng với Tống Thời Hạ đi đâu.

Chừng 15 phút sau, một chiếc xe công an chạy về phía họ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai phạm tội rồi à?

Thím Phùng và Tống Thời Hạ bước xuống từ trên xe.

Đồng chí công an nhiệt tình tạm biệt hai người bọn họ: “Cảm ơn hai đồng chí đã phối hợp, làm phiền các đồng chí quá.”

Thím Phùng xua tay: “Không phiền toái gì cả, các anh mới vất vả chứ.”

Tống Thời Hạ và thím Phùng cảm ơn công an xong thì cũng leo lên xe tải.

 

Mọi người đều tò mò nhìn họ.

Thím Phùng thêm mắm dặm muối, kể lại chuyện vừa rồi, nhấn mạnh chuyện Tống Thời Hạ thấy việc nghĩa hăng hái xông lên kia.

Mọi người đều kinh ngạc ồ lên.

“Tiểu Tống không bị thương đấy chứ?”

“Trời ạ, sao thằng trời đánh kia còn dám chạy long nhong trước mặt mọi người như thế chứ, nhất định phải xử b.ắ.n mối nguy hại như thế mới được.”

“Loại người như thế giữ lại chỉ tổ thành mối họa thôi, nếu gã còn sống, người dân ai còn dám đi ra đường nữa? Phải phán tử hình ngay mới được.”

Thím Phùng thở dài:

“Mọi người không biết cô gái kia khóc lóc thảm thương thế nào đâu, hình như là giúp nhà tường thu tiền, định mang đi gửi ngân hàng, kết quả bị kẻ cướp để ý. “

Nghe câu chuyện kia xong, có người cảm khái:

“May mà có Tiểu Hạ, Tiểu Hạ à, cô liều quá rồi đấy, sao lại giơ chân gạt chân tên cướp như thế chứ?”

Nếu bọn họ gặp phải chuyện thế này, trốn còn không kịp ấy chứ.

Tống Thời Hạ vẫn bình tĩnh như thường, cô cười nói với mọi người:

“Tôi trộm nghĩ dù sao cũng không thoát được, gã cũng chạy về phía chúng tôi, lỡ như gã muốn bắt tôi làm con tin thì làm sao bây giờ?”

Mọi người gật đầu, cái hiểu cái không.

Tống Thời Hạ nhắc nhở:

DTV

“Mọi người đừng học theo tôi nhé, trong điều kiện không có khả năng tự bảo vệ bản thân thì nên bảo vệ chính mình trước, sau đó hãy nghĩ tới chuyện giúp đỡ người khác.”

Nếu như cô biết đối phương mang theo vũ khí nguy hiểm như thế, chắc chắn cô sẽ không lỗ mãng như thế.

Nhưng cô vẫn sẽ chọn cách hăng hái làm việc nghĩa, chỉ là đổi sang cách khác an toàn hơn mà thôi.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Người phụ nữ bị cướp vẫn còn hoảng loạn nên không để ý tới bên này, cô ấy ôm túi không ngừng khóc.Thanh niên giúp nhặt s.ú.n.g tò mò nhìn thoáng qua Tống Thời Hạ.Cô gái này còn trẻ như thế mà lại là người nhà của giáo sư, là hoa có chậu rồi, tiếc thật.Vào cục công an, chuyện này lại vượt qua dự liệu của cô, tên cướp kia đã có tiền án, là tội phạm đang bị truy nã.Tống Thời Hạ nghe giọng điệu nói chuyện của mọi người, dường như gã đã gây ra chuyện tội ác tày trời gì đó, thậm chí phía công an còn treo thưởng truy nã.Cô hoảng hốt bị dắt đi ghi chép thông tin cá nhân.Nghe nói cô có 2000 đồng tiền thưởng, chờ tiền thưởng được cấp sẽ tự mình đưa tới cửa cho cô.Cô vươn một chân ra, thế mà còn đắt giá hơn cả cầu thủ quốc gia.Tống Thời Hạ chưa từng nghĩ tới cách kiếm tiền lạ đời thế này, khăn quàng đỏ trước n.g.ự.c lại càng đỏ thắm hơn.Đến giờ tập trung, mọi người chờ mãi không thấy thím Phùng và Tống Thời Hạ đến.Lúc đi ra mua đồ bọn họ đều sắp xếp thời gian cả rồi, nên không có ai phàn nàn, chỉ tò mò không biết thím Phùng với Tống Thời Hạ đi đâu.Chừng 15 phút sau, một chiếc xe công an chạy về phía họ.Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai phạm tội rồi à?Thím Phùng và Tống Thời Hạ bước xuống từ trên xe.Đồng chí công an nhiệt tình tạm biệt hai người bọn họ: “Cảm ơn hai đồng chí đã phối hợp, làm phiền các đồng chí quá.”Thím Phùng xua tay: “Không phiền toái gì cả, các anh mới vất vả chứ.”Tống Thời Hạ và thím Phùng cảm ơn công an xong thì cũng leo lên xe tải. Mọi người đều tò mò nhìn họ.Thím Phùng thêm mắm dặm muối, kể lại chuyện vừa rồi, nhấn mạnh chuyện Tống Thời Hạ thấy việc nghĩa hăng hái xông lên kia.Mọi người đều kinh ngạc ồ lên.“Tiểu Tống không bị thương đấy chứ?”“Trời ạ, sao thằng trời đánh kia còn dám chạy long nhong trước mặt mọi người như thế chứ, nhất định phải xử b.ắ.n mối nguy hại như thế mới được.”“Loại người như thế giữ lại chỉ tổ thành mối họa thôi, nếu gã còn sống, người dân ai còn dám đi ra đường nữa? Phải phán tử hình ngay mới được.”Thím Phùng thở dài:“Mọi người không biết cô gái kia khóc lóc thảm thương thế nào đâu, hình như là giúp nhà tường thu tiền, định mang đi gửi ngân hàng, kết quả bị kẻ cướp để ý. “Nghe câu chuyện kia xong, có người cảm khái:“May mà có Tiểu Hạ, Tiểu Hạ à, cô liều quá rồi đấy, sao lại giơ chân gạt chân tên cướp như thế chứ?”Nếu bọn họ gặp phải chuyện thế này, trốn còn không kịp ấy chứ.Tống Thời Hạ vẫn bình tĩnh như thường, cô cười nói với mọi người:“Tôi trộm nghĩ dù sao cũng không thoát được, gã cũng chạy về phía chúng tôi, lỡ như gã muốn bắt tôi làm con tin thì làm sao bây giờ?”Mọi người gật đầu, cái hiểu cái không.Tống Thời Hạ nhắc nhở:DTV“Mọi người đừng học theo tôi nhé, trong điều kiện không có khả năng tự bảo vệ bản thân thì nên bảo vệ chính mình trước, sau đó hãy nghĩ tới chuyện giúp đỡ người khác.”Nếu như cô biết đối phương mang theo vũ khí nguy hiểm như thế, chắc chắn cô sẽ không lỗ mãng như thế.Nhưng cô vẫn sẽ chọn cách hăng hái làm việc nghĩa, chỉ là đổi sang cách khác an toàn hơn mà thôi. 

Chương 69: Chương 69