Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 75: Chương 75

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Viện sĩ Tô ngủ một giấc ngon lành, làm vợ ông sợ hết hồn.Bình thường ông đi ngủ hay đổ mồ hôi trộm, chỗ ông nằm ngủ cứ đến nửa đêm sẽ ướt rượt mồ hôi.Mỗi lần như thế ông lại giật mình tỉnh dậy, tỉnh dậy sẽ ngừng đổ mồ hôi, cứ thế hết ngày này qua tháng nọ.Gần đây là lúc ông đổ mồ hôi nặng nhất, đêm nào đi ngủ vợ ông cũng phải nơm nớp để ý tình trạng của ông.Đêm nay viện sĩ Tô ngủ một giấc thẳng tới sáng không hề đổ mồ hôi, nửa đêm về sáng vợ ông cũng không dám nhắm mắt lại.Qua hôm sau, ông mở mắt ra thì đối diện với đôi mắt đỏ hoe vằn đầy tơ m.á.u của vợ mình.Viện sĩ Tô ngồi xuống: “Bà không ngủ à?”Vợ ông cố cười gượng:“Hai hôm trước ông đổ mồ hôi nhiều quá, đêm qua không đổ giọt mồ hôi nào, cũng không hề ngáy ngủ, tôi sợ quá nên thức trông ông luôn, không dám ngủ.”Viện sĩ Tô nắm tay an ủi vợ mình.“Không phải hồi tết tôi vừa mới kiểm tra sức khỏe à? Ngoại trừ đổ mồ hôi ra thì không còn gì khác, bà đừng có tự mình dọa mình, lỡ như đổ bệnh thì sao đây?”“Hơn nữa thế này không phải là chuyện tốt à? Nhìn bà sợ xanh mặt kìa.”Vợ ông đẩy ông một cái: “Ông đúng là đồ vô lương tâm, sau này tôi mặc kệ ông đấy.”Viện sĩ Tô mất một lúc lâu mới dỗ được vợ.Quý Duy Thanh và thầy mình ngủ một giấc dậy cũng không thấy có gì khác, cùng lắm là trưởng khoa cảm giác khỏe hơn một chút thôi. “Tuy ở giữa sa mạc không có cái gì hết, nhưng hình như thân thể tôi rắn rỏi hơn rồi, sau này mỗi năm phải xin nghỉ phép tới đây nghỉ dưỡng mười ngày nửa tháng mới được.”Quý Duy Thanh cũng không khuyên thầy mình làm gì, anh biết thầy mình chỉ nói cho vui miệng thế thôi.Bởi vì mấy hôm trước thầy anh cũng mượn cớ này để đòi trà của anh như thế.DTVTrưởng khoa cảm thấy toàn thân khỏe như vâm, ông còn muốn đi ra ngoài chạy mấy vòng với mấy người lính ở bên ngoài ấy chứ.***Nhờ có thím Phùng giúp đỡ, Tống Thời Hạ cuối cùng cũng trồng hạt giống rau khắp vườn.Để tránh cho rau củ quả mọc lên quá nhanh, cô bèn pha loãng nước linh tuyền ra với tỉ lệ một phần mười.Trong mắt người ngoài thì chỉ là nhờ đất tốt, cộng thêm chủ nhân chăm sóc chu đáo nên rau mới phát triển nhanh mà thôi.Tống Thời Hạ chuẩn bị biến một nửa còn lại thành vườn hoa nhỏ, sẽ tìm người xây một cái đình nghỉ mát nhỏ trong sân, tới lúc đó mọi người có thể ngồi trong đình uống trà ngắm hoa.Kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng cô không biết đi đâu tìm công nhân, lại càng không biết đi đâu mua hạt giống hoa.Cô muốn trồng hoa hồng đủ loại màu sắc, cũng có thể gọi là hoa nguyệt quý.Cô không thể phân biệt được giữa hoa hồng với nguyệt quý, cái nào nhiều màu nhiều giống thì trồng cái đó.Quý Nguyên cầm bình tưới nước nhỏ đi tưới rau.Trong nhà này chỉ có cậu bé là nhiệt tình tham gia lao động nhất, một ngày muốn đi tưới nước tới ba lần.Nếu không phải Tống Thời Hạ kịp thời ngăn lại, sợ là chỗ rau kia đã không thể sống tới bây giờ rồi. 

Viện sĩ Tô ngủ một giấc ngon lành, làm vợ ông sợ hết hồn.

Bình thường ông đi ngủ hay đổ mồ hôi trộm, chỗ ông nằm ngủ cứ đến nửa đêm sẽ ướt rượt mồ hôi.

Mỗi lần như thế ông lại giật mình tỉnh dậy, tỉnh dậy sẽ ngừng đổ mồ hôi, cứ thế hết ngày này qua tháng nọ.

Gần đây là lúc ông đổ mồ hôi nặng nhất, đêm nào đi ngủ vợ ông cũng phải nơm nớp để ý tình trạng của ông.

Đêm nay viện sĩ Tô ngủ một giấc thẳng tới sáng không hề đổ mồ hôi, nửa đêm về sáng vợ ông cũng không dám nhắm mắt lại.

Qua hôm sau, ông mở mắt ra thì đối diện với đôi mắt đỏ hoe vằn đầy tơ m.á.u của vợ mình.

Viện sĩ Tô ngồi xuống: “Bà không ngủ à?”

Vợ ông cố cười gượng:

“Hai hôm trước ông đổ mồ hôi nhiều quá, đêm qua không đổ giọt mồ hôi nào, cũng không hề ngáy ngủ, tôi sợ quá nên thức trông ông luôn, không dám ngủ.”

Viện sĩ Tô nắm tay an ủi vợ mình.

“Không phải hồi tết tôi vừa mới kiểm tra sức khỏe à? Ngoại trừ đổ mồ hôi ra thì không còn gì khác, bà đừng có tự mình dọa mình, lỡ như đổ bệnh thì sao đây?”

“Hơn nữa thế này không phải là chuyện tốt à? Nhìn bà sợ xanh mặt kìa.”

Vợ ông đẩy ông một cái: “Ông đúng là đồ vô lương tâm, sau này tôi mặc kệ ông đấy.”

Viện sĩ Tô mất một lúc lâu mới dỗ được vợ.

Quý Duy Thanh và thầy mình ngủ một giấc dậy cũng không thấy có gì khác, cùng lắm là trưởng khoa cảm giác khỏe hơn một chút thôi.

 

“Tuy ở giữa sa mạc không có cái gì hết, nhưng hình như thân thể tôi rắn rỏi hơn rồi, sau này mỗi năm phải xin nghỉ phép tới đây nghỉ dưỡng mười ngày nửa tháng mới được.”

Quý Duy Thanh cũng không khuyên thầy mình làm gì, anh biết thầy mình chỉ nói cho vui miệng thế thôi.

Bởi vì mấy hôm trước thầy anh cũng mượn cớ này để đòi trà của anh như thế.

DTV

Trưởng khoa cảm thấy toàn thân khỏe như vâm, ông còn muốn đi ra ngoài chạy mấy vòng với mấy người lính ở bên ngoài ấy chứ.

***

Nhờ có thím Phùng giúp đỡ, Tống Thời Hạ cuối cùng cũng trồng hạt giống rau khắp vườn.

Để tránh cho rau củ quả mọc lên quá nhanh, cô bèn pha loãng nước linh tuyền ra với tỉ lệ một phần mười.

Trong mắt người ngoài thì chỉ là nhờ đất tốt, cộng thêm chủ nhân chăm sóc chu đáo nên rau mới phát triển nhanh mà thôi.

Tống Thời Hạ chuẩn bị biến một nửa còn lại thành vườn hoa nhỏ, sẽ tìm người xây một cái đình nghỉ mát nhỏ trong sân, tới lúc đó mọi người có thể ngồi trong đình uống trà ngắm hoa.

Kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng cô không biết đi đâu tìm công nhân, lại càng không biết đi đâu mua hạt giống hoa.

Cô muốn trồng hoa hồng đủ loại màu sắc, cũng có thể gọi là hoa nguyệt quý.

Cô không thể phân biệt được giữa hoa hồng với nguyệt quý, cái nào nhiều màu nhiều giống thì trồng cái đó.

Quý Nguyên cầm bình tưới nước nhỏ đi tưới rau.

Trong nhà này chỉ có cậu bé là nhiệt tình tham gia lao động nhất, một ngày muốn đi tưới nước tới ba lần.

Nếu không phải Tống Thời Hạ kịp thời ngăn lại, sợ là chỗ rau kia đã không thể sống tới bây giờ rồi.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Viện sĩ Tô ngủ một giấc ngon lành, làm vợ ông sợ hết hồn.Bình thường ông đi ngủ hay đổ mồ hôi trộm, chỗ ông nằm ngủ cứ đến nửa đêm sẽ ướt rượt mồ hôi.Mỗi lần như thế ông lại giật mình tỉnh dậy, tỉnh dậy sẽ ngừng đổ mồ hôi, cứ thế hết ngày này qua tháng nọ.Gần đây là lúc ông đổ mồ hôi nặng nhất, đêm nào đi ngủ vợ ông cũng phải nơm nớp để ý tình trạng của ông.Đêm nay viện sĩ Tô ngủ một giấc thẳng tới sáng không hề đổ mồ hôi, nửa đêm về sáng vợ ông cũng không dám nhắm mắt lại.Qua hôm sau, ông mở mắt ra thì đối diện với đôi mắt đỏ hoe vằn đầy tơ m.á.u của vợ mình.Viện sĩ Tô ngồi xuống: “Bà không ngủ à?”Vợ ông cố cười gượng:“Hai hôm trước ông đổ mồ hôi nhiều quá, đêm qua không đổ giọt mồ hôi nào, cũng không hề ngáy ngủ, tôi sợ quá nên thức trông ông luôn, không dám ngủ.”Viện sĩ Tô nắm tay an ủi vợ mình.“Không phải hồi tết tôi vừa mới kiểm tra sức khỏe à? Ngoại trừ đổ mồ hôi ra thì không còn gì khác, bà đừng có tự mình dọa mình, lỡ như đổ bệnh thì sao đây?”“Hơn nữa thế này không phải là chuyện tốt à? Nhìn bà sợ xanh mặt kìa.”Vợ ông đẩy ông một cái: “Ông đúng là đồ vô lương tâm, sau này tôi mặc kệ ông đấy.”Viện sĩ Tô mất một lúc lâu mới dỗ được vợ.Quý Duy Thanh và thầy mình ngủ một giấc dậy cũng không thấy có gì khác, cùng lắm là trưởng khoa cảm giác khỏe hơn một chút thôi. “Tuy ở giữa sa mạc không có cái gì hết, nhưng hình như thân thể tôi rắn rỏi hơn rồi, sau này mỗi năm phải xin nghỉ phép tới đây nghỉ dưỡng mười ngày nửa tháng mới được.”Quý Duy Thanh cũng không khuyên thầy mình làm gì, anh biết thầy mình chỉ nói cho vui miệng thế thôi.Bởi vì mấy hôm trước thầy anh cũng mượn cớ này để đòi trà của anh như thế.DTVTrưởng khoa cảm thấy toàn thân khỏe như vâm, ông còn muốn đi ra ngoài chạy mấy vòng với mấy người lính ở bên ngoài ấy chứ.***Nhờ có thím Phùng giúp đỡ, Tống Thời Hạ cuối cùng cũng trồng hạt giống rau khắp vườn.Để tránh cho rau củ quả mọc lên quá nhanh, cô bèn pha loãng nước linh tuyền ra với tỉ lệ một phần mười.Trong mắt người ngoài thì chỉ là nhờ đất tốt, cộng thêm chủ nhân chăm sóc chu đáo nên rau mới phát triển nhanh mà thôi.Tống Thời Hạ chuẩn bị biến một nửa còn lại thành vườn hoa nhỏ, sẽ tìm người xây một cái đình nghỉ mát nhỏ trong sân, tới lúc đó mọi người có thể ngồi trong đình uống trà ngắm hoa.Kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng cô không biết đi đâu tìm công nhân, lại càng không biết đi đâu mua hạt giống hoa.Cô muốn trồng hoa hồng đủ loại màu sắc, cũng có thể gọi là hoa nguyệt quý.Cô không thể phân biệt được giữa hoa hồng với nguyệt quý, cái nào nhiều màu nhiều giống thì trồng cái đó.Quý Nguyên cầm bình tưới nước nhỏ đi tưới rau.Trong nhà này chỉ có cậu bé là nhiệt tình tham gia lao động nhất, một ngày muốn đi tưới nước tới ba lần.Nếu không phải Tống Thời Hạ kịp thời ngăn lại, sợ là chỗ rau kia đã không thể sống tới bây giờ rồi. 

Chương 75: Chương 75