Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 77: Chương 77

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trong lúc cô cảm thấy bó tay bó chân, không biết phải làm sao thì lại có người gõ cửa.Tống Thời Hạ nghi hoặc đứng dậy mở cửa.Giờ này ai lại đi tìm cô chứ?Mở cổng ra, bên ngoài là một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn màu xanh xám, đầu húi cua, tay xách bao tải, thoạt nhìn có vẻ rụt rè.Tống Thời Hạ có ký ức của nguyên thân, đây là anh hai của nguyên thân, Tống Thu Sinh.Tống Thời Hạ vội mời người đi vào nhà.“Anh hai, sao anh lại tới đây thế?”Tống Thu Sinh thấy em gái thì thở phào một hơi, nhà của giảng viên đại học đúng là sang trọng.“Không phải em gửi thư về à, ba mẹ bảo anh tới thăm em.”Tống Thời Hạ dẫn anh trai mình đi vào nhà.Tống Thu Sinh cứ nhìn tới nhìn lui, vườn rau này được chăm sóc không tệ, trên lá hãy còn ướt nước.Có điều bên kia để không như thế thì phí quá, nếu trồng rau hết thì có thể tiết kiệm được kha khá tiền.Tống Thời Hạ không có cảm giác gì với người nhà của nguyên thân, cô còn chưa từng tiếp xúc với họ.Nếu như họ đối xử tốt với cô thì cô cũng sẽ có qua có lại, đối xử tốt với họ.Còn ký ức của nguyên thân, cô cảm thấy nguyên thân đã bị người nhà chiều hư.Người nhà giới thiệu cho nguyên thân đi xem mắt toàn là người có việc làm ổn định, khiến người ta yên tâm, không có ý định trèo cành cao gì. Chẳng qua là bản thân nguyên thân không ưng mà thôi.Cuối cùng nguyên thân chạy vào thành phố, lén xem mắt để tìm đối tượng kết hôn, còn làm mẹ kế cho hai đứa bé, lừa người nhà hòng gạo nấu thành cơm.Người nhà tức giận lại không thể làm gì, chỉ có thể lặng lẽ đưa tiền cho cô ta.Nguyên thân trên có anh chị, dưới có em trai, lại còn xinh đẹp nên luôn được người ta tâng bốc lấy lòng.Không có số công chúa nhưng lại có bệnh công chúa.Nhà họ Tống tổng cộng có bốn đứa con, chị cả Tông Xuân Hạ làm nhân viên bán hàng ở hợp tác xã mua bán trên thị trấn, anh rể là công nhân xưởng thuốc lá.Anh hai Tống Thu Sinh đầu óc thông minh, sau khi cải cách mở ra thì bắt đầu đi làm ăn, lần này đột nhiên quay về như thế cũng hơi lạ.Em trai Tống Đông Đông năm nay học năm ba cấp 2, không biết có thể thi đậu lên cấp 3 hoặc trường nghề nào không nữa.DTVTống Thu Sinh nói:“Trường này kiểm tra người ra vào nghiêm thật đấy, còn phải đăng ký tên với địa chỉ gia đình nữa.”Tống Thời Hạ giải thích cho anh ấy hiểu:“Dù sao cũng là trường đại học, là nơi bồi dưỡng nhân tài, ra vào kiểm tra nghiêm một chút cũng là vì lo cho an nguy của học sinh và giảng viên mà.”Cô không tiết lộ thân phận giáo sư của Quý Duy Thanh, làm vậy cũng là nghĩ cho sự an toàn của anh trai.“Ba mẹ đều nói em nhất quyết muốn lấy một người đàn ông có hai đứa con riêng, ban đầu anh còn không tin.Em kiêu ngạo như thế, sao có thể chấp nhận làm mẹ kế được, nhưng giờ nhìn chỗ em ở, anh xem như tin rồi.”“Sao ba mẹ có thể lôi việc này ra nói đùa được, họ nói thật đấy.”Cô thẳng thắng thành thật như thế, khiến Tống Thu Sinh không biết nên nói gì cho phải. 

Trong lúc cô cảm thấy bó tay bó chân, không biết phải làm sao thì lại có người gõ cửa.

Tống Thời Hạ nghi hoặc đứng dậy mở cửa.

Giờ này ai lại đi tìm cô chứ?

Mở cổng ra, bên ngoài là một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn màu xanh xám, đầu húi cua, tay xách bao tải, thoạt nhìn có vẻ rụt rè.

Tống Thời Hạ có ký ức của nguyên thân, đây là anh hai của nguyên thân, Tống Thu Sinh.

Tống Thời Hạ vội mời người đi vào nhà.

“Anh hai, sao anh lại tới đây thế?”

Tống Thu Sinh thấy em gái thì thở phào một hơi, nhà của giảng viên đại học đúng là sang trọng.

“Không phải em gửi thư về à, ba mẹ bảo anh tới thăm em.”

Tống Thời Hạ dẫn anh trai mình đi vào nhà.

Tống Thu Sinh cứ nhìn tới nhìn lui, vườn rau này được chăm sóc không tệ, trên lá hãy còn ướt nước.

Có điều bên kia để không như thế thì phí quá, nếu trồng rau hết thì có thể tiết kiệm được kha khá tiền.

Tống Thời Hạ không có cảm giác gì với người nhà của nguyên thân, cô còn chưa từng tiếp xúc với họ.

Nếu như họ đối xử tốt với cô thì cô cũng sẽ có qua có lại, đối xử tốt với họ.

Còn ký ức của nguyên thân, cô cảm thấy nguyên thân đã bị người nhà chiều hư.

Người nhà giới thiệu cho nguyên thân đi xem mắt toàn là người có việc làm ổn định, khiến người ta yên tâm, không có ý định trèo cành cao gì.

 

Chẳng qua là bản thân nguyên thân không ưng mà thôi.

Cuối cùng nguyên thân chạy vào thành phố, lén xem mắt để tìm đối tượng kết hôn, còn làm mẹ kế cho hai đứa bé, lừa người nhà hòng gạo nấu thành cơm.

Người nhà tức giận lại không thể làm gì, chỉ có thể lặng lẽ đưa tiền cho cô ta.

Nguyên thân trên có anh chị, dưới có em trai, lại còn xinh đẹp nên luôn được người ta tâng bốc lấy lòng.

Không có số công chúa nhưng lại có bệnh công chúa.

Nhà họ Tống tổng cộng có bốn đứa con, chị cả Tông Xuân Hạ làm nhân viên bán hàng ở hợp tác xã mua bán trên thị trấn, anh rể là công nhân xưởng thuốc lá.

Anh hai Tống Thu Sinh đầu óc thông minh, sau khi cải cách mở ra thì bắt đầu đi làm ăn, lần này đột nhiên quay về như thế cũng hơi lạ.

Em trai Tống Đông Đông năm nay học năm ba cấp 2, không biết có thể thi đậu lên cấp 3 hoặc trường nghề nào không nữa.

DTV

Tống Thu Sinh nói:

“Trường này kiểm tra người ra vào nghiêm thật đấy, còn phải đăng ký tên với địa chỉ gia đình nữa.”

Tống Thời Hạ giải thích cho anh ấy hiểu:

“Dù sao cũng là trường đại học, là nơi bồi dưỡng nhân tài, ra vào kiểm tra nghiêm một chút cũng là vì lo cho an nguy của học sinh và giảng viên mà.”

Cô không tiết lộ thân phận giáo sư của Quý Duy Thanh, làm vậy cũng là nghĩ cho sự an toàn của anh trai.

“Ba mẹ đều nói em nhất quyết muốn lấy một người đàn ông có hai đứa con riêng, ban đầu anh còn không tin.

Em kiêu ngạo như thế, sao có thể chấp nhận làm mẹ kế được, nhưng giờ nhìn chỗ em ở, anh xem như tin rồi.”

“Sao ba mẹ có thể lôi việc này ra nói đùa được, họ nói thật đấy.”

Cô thẳng thắng thành thật như thế, khiến Tống Thu Sinh không biết nên nói gì cho phải.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trong lúc cô cảm thấy bó tay bó chân, không biết phải làm sao thì lại có người gõ cửa.Tống Thời Hạ nghi hoặc đứng dậy mở cửa.Giờ này ai lại đi tìm cô chứ?Mở cổng ra, bên ngoài là một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn màu xanh xám, đầu húi cua, tay xách bao tải, thoạt nhìn có vẻ rụt rè.Tống Thời Hạ có ký ức của nguyên thân, đây là anh hai của nguyên thân, Tống Thu Sinh.Tống Thời Hạ vội mời người đi vào nhà.“Anh hai, sao anh lại tới đây thế?”Tống Thu Sinh thấy em gái thì thở phào một hơi, nhà của giảng viên đại học đúng là sang trọng.“Không phải em gửi thư về à, ba mẹ bảo anh tới thăm em.”Tống Thời Hạ dẫn anh trai mình đi vào nhà.Tống Thu Sinh cứ nhìn tới nhìn lui, vườn rau này được chăm sóc không tệ, trên lá hãy còn ướt nước.Có điều bên kia để không như thế thì phí quá, nếu trồng rau hết thì có thể tiết kiệm được kha khá tiền.Tống Thời Hạ không có cảm giác gì với người nhà của nguyên thân, cô còn chưa từng tiếp xúc với họ.Nếu như họ đối xử tốt với cô thì cô cũng sẽ có qua có lại, đối xử tốt với họ.Còn ký ức của nguyên thân, cô cảm thấy nguyên thân đã bị người nhà chiều hư.Người nhà giới thiệu cho nguyên thân đi xem mắt toàn là người có việc làm ổn định, khiến người ta yên tâm, không có ý định trèo cành cao gì. Chẳng qua là bản thân nguyên thân không ưng mà thôi.Cuối cùng nguyên thân chạy vào thành phố, lén xem mắt để tìm đối tượng kết hôn, còn làm mẹ kế cho hai đứa bé, lừa người nhà hòng gạo nấu thành cơm.Người nhà tức giận lại không thể làm gì, chỉ có thể lặng lẽ đưa tiền cho cô ta.Nguyên thân trên có anh chị, dưới có em trai, lại còn xinh đẹp nên luôn được người ta tâng bốc lấy lòng.Không có số công chúa nhưng lại có bệnh công chúa.Nhà họ Tống tổng cộng có bốn đứa con, chị cả Tông Xuân Hạ làm nhân viên bán hàng ở hợp tác xã mua bán trên thị trấn, anh rể là công nhân xưởng thuốc lá.Anh hai Tống Thu Sinh đầu óc thông minh, sau khi cải cách mở ra thì bắt đầu đi làm ăn, lần này đột nhiên quay về như thế cũng hơi lạ.Em trai Tống Đông Đông năm nay học năm ba cấp 2, không biết có thể thi đậu lên cấp 3 hoặc trường nghề nào không nữa.DTVTống Thu Sinh nói:“Trường này kiểm tra người ra vào nghiêm thật đấy, còn phải đăng ký tên với địa chỉ gia đình nữa.”Tống Thời Hạ giải thích cho anh ấy hiểu:“Dù sao cũng là trường đại học, là nơi bồi dưỡng nhân tài, ra vào kiểm tra nghiêm một chút cũng là vì lo cho an nguy của học sinh và giảng viên mà.”Cô không tiết lộ thân phận giáo sư của Quý Duy Thanh, làm vậy cũng là nghĩ cho sự an toàn của anh trai.“Ba mẹ đều nói em nhất quyết muốn lấy một người đàn ông có hai đứa con riêng, ban đầu anh còn không tin.Em kiêu ngạo như thế, sao có thể chấp nhận làm mẹ kế được, nhưng giờ nhìn chỗ em ở, anh xem như tin rồi.”“Sao ba mẹ có thể lôi việc này ra nói đùa được, họ nói thật đấy.”Cô thẳng thắng thành thật như thế, khiến Tống Thu Sinh không biết nên nói gì cho phải. 

Chương 77: Chương 77