Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 81: Chương 81
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Nguyên mơ mơ màng màng nói: “Mẹ nhớ về sớm nhé, bọn con giúp mẹ đãi anh trai.”Quý Dương: “Ngốc quá, anh trai của dì là cậu của bọn mình.”“À nhỉ, bọn con giúp mẹ trông chừng cậu.”Tống Thời Hạ dắt hai đứa bé xuống lầu, Tống Thu Sinh vừa mới từ bếp đi ra, anh ấy ăn mì xong thì thuận tiện rửa bát luôn.“Anh, để em giới thiệu với anh, đây là anh trai Quý Dương, Dương Dương, đây là em trai tên Quý Nguyên, hai đứa bé là anh em sinh đôi.”Tống Thu Sinh cũng hơi bối rối, không biết phải làm thân với đám trẻ con thành phố như thế nào.“Chào hai cháu.”Quý Dương và Quý Nguyên đồng thanh đáp: “Chào cậu ạ.”Tống Thu Sinh nhìn sang em gái, “Hai đứa bé ngoan quá, em phải dạy dỗ hai đứa bé thật tốt nhé.”DTV“Bọn nhỏ vốn đã rất ngoan rồi, em đỡ lo biết bao nhiêu.”Anh trai vẫn không tin tưởng cô chút nào, đều tại nguyên thân không đáng tin kia đã mài mòn tất cả niềm tin của người nhà đấy.Tống Thu Sinh mở túi đồ mình mang tới ra.“Đây là đồ mẹ bảo anh mang tới cho em, tiền em gửi về nhà anh cũng mang tới luôn.Mẹ nói không thể mua được cho em món hồi môn nào đàng hoàng, nếu em mà lấy chồng gần nhà thì nhất định sẽ sắm đồ cưới thật oách cho em.Nhưng tiếc là em ở xa quá. Số tiền này em cứ cầm lấy làm vốn riêng, có tiền trong túi làm gì cũng dễ.”Quý Dương nhìn người cậu mới, lại nhìn sang Tống Thời Hạ. Tại sao lại nói cứ như Tống Thời Hạ sẽ chịu ấm ức ở đây thế?Quý Nguyên nghe không hiểu gì, chỉ tò mò nhìn cái túi to kia.Tống Thời Hạ không muốn, cô còn thấy xấu hổ khi nhận sự quan tâm quá mức của gia đình.“Anh à, em thật sự không thiếu tiền, anh thử nghĩ xem, với tính tình của em, thiếu tiền thật thì em nhất định sẽ viết thư than vãn xin tiền cả nhà ngay.Lúc trước là em không biết gì, khiến cả nhà vất vả nhường nhịn nuông chiều em, bây giờ em đã trưởng thành rồi, không thể tiếp tục vòi tiền ba mẹ như thế được.”Còn chuyện của hồi môn, trong nhà không thiếu mấy thứ đó, nếu như Quý Duy Thanh để ý chuyện cô không có của hồi môn thì đã nói thẳng từ lâu rồi.Tống Thu Sinh thấy cô thật lòng không cần, chỉ đành tạm thời cất lại, chờ tới lúc về sẽ tìm cơ hội để tiền lại.Anh móc ra một túi thực phẩm đỏ rực để lên bàn, bên trong chứa toàn đậu phộng.“Mẹ tự mình xào đậu phộng cho em đấy, đậu phộng thu hoạch hồi năm ngoái, anh ăn thử mấy hạt rồi, ngon lắm.”Tống Thời Hạ bóc một hạt ăn thử, đậu phộng rang thơm lừng, cô lại cho hai đứa bé vài hạt.Quý Nguyên hưởng ứng: “Ngon quá đi!”Quý Dương cũng không ghét.Tống Thu Sinh lại bốc cho mỗi đứa một nắm.Tống Thời Hạ nhắc nhở: “Đừng để bọn nhỏ ăn nhiều quá, đậu phộng ăn nhiều dễ bị nóng.”Hai đứa bé nghe vậy cũng không hề giận, ngoan ngoãn ngồi ăn đậu phộng.Tống Thu Sinh cảm thấy em gái mình đã thay đổi rất nhiều.Chẳng lẽ kết hôn thật sự có thể khiến người ta chín chắn và hiểu chuyện hơn ư?
Quý Nguyên mơ mơ màng màng nói: “Mẹ nhớ về sớm nhé, bọn con giúp mẹ đãi anh trai.”
Quý Dương: “Ngốc quá, anh trai của dì là cậu của bọn mình.”
“À nhỉ, bọn con giúp mẹ trông chừng cậu.”
Tống Thời Hạ dắt hai đứa bé xuống lầu, Tống Thu Sinh vừa mới từ bếp đi ra, anh ấy ăn mì xong thì thuận tiện rửa bát luôn.
“Anh, để em giới thiệu với anh, đây là anh trai Quý Dương, Dương Dương, đây là em trai tên Quý Nguyên, hai đứa bé là anh em sinh đôi.”
Tống Thu Sinh cũng hơi bối rối, không biết phải làm thân với đám trẻ con thành phố như thế nào.
“Chào hai cháu.”
Quý Dương và Quý Nguyên đồng thanh đáp: “Chào cậu ạ.”
Tống Thu Sinh nhìn sang em gái, “Hai đứa bé ngoan quá, em phải dạy dỗ hai đứa bé thật tốt nhé.”
DTV
“Bọn nhỏ vốn đã rất ngoan rồi, em đỡ lo biết bao nhiêu.”
Anh trai vẫn không tin tưởng cô chút nào, đều tại nguyên thân không đáng tin kia đã mài mòn tất cả niềm tin của người nhà đấy.
Tống Thu Sinh mở túi đồ mình mang tới ra.
“Đây là đồ mẹ bảo anh mang tới cho em, tiền em gửi về nhà anh cũng mang tới luôn.
Mẹ nói không thể mua được cho em món hồi môn nào đàng hoàng, nếu em mà lấy chồng gần nhà thì nhất định sẽ sắm đồ cưới thật oách cho em.
Nhưng tiếc là em ở xa quá. Số tiền này em cứ cầm lấy làm vốn riêng, có tiền trong túi làm gì cũng dễ.”
Quý Dương nhìn người cậu mới, lại nhìn sang Tống Thời Hạ.
Tại sao lại nói cứ như Tống Thời Hạ sẽ chịu ấm ức ở đây thế?
Quý Nguyên nghe không hiểu gì, chỉ tò mò nhìn cái túi to kia.
Tống Thời Hạ không muốn, cô còn thấy xấu hổ khi nhận sự quan tâm quá mức của gia đình.
“Anh à, em thật sự không thiếu tiền, anh thử nghĩ xem, với tính tình của em, thiếu tiền thật thì em nhất định sẽ viết thư than vãn xin tiền cả nhà ngay.
Lúc trước là em không biết gì, khiến cả nhà vất vả nhường nhịn nuông chiều em, bây giờ em đã trưởng thành rồi, không thể tiếp tục vòi tiền ba mẹ như thế được.”
Còn chuyện của hồi môn, trong nhà không thiếu mấy thứ đó, nếu như Quý Duy Thanh để ý chuyện cô không có của hồi môn thì đã nói thẳng từ lâu rồi.
Tống Thu Sinh thấy cô thật lòng không cần, chỉ đành tạm thời cất lại, chờ tới lúc về sẽ tìm cơ hội để tiền lại.
Anh móc ra một túi thực phẩm đỏ rực để lên bàn, bên trong chứa toàn đậu phộng.
“Mẹ tự mình xào đậu phộng cho em đấy, đậu phộng thu hoạch hồi năm ngoái, anh ăn thử mấy hạt rồi, ngon lắm.”
Tống Thời Hạ bóc một hạt ăn thử, đậu phộng rang thơm lừng, cô lại cho hai đứa bé vài hạt.
Quý Nguyên hưởng ứng: “Ngon quá đi!”
Quý Dương cũng không ghét.
Tống Thu Sinh lại bốc cho mỗi đứa một nắm.
Tống Thời Hạ nhắc nhở: “Đừng để bọn nhỏ ăn nhiều quá, đậu phộng ăn nhiều dễ bị nóng.”
Hai đứa bé nghe vậy cũng không hề giận, ngoan ngoãn ngồi ăn đậu phộng.
Tống Thu Sinh cảm thấy em gái mình đã thay đổi rất nhiều.
Chẳng lẽ kết hôn thật sự có thể khiến người ta chín chắn và hiểu chuyện hơn ư?
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Nguyên mơ mơ màng màng nói: “Mẹ nhớ về sớm nhé, bọn con giúp mẹ đãi anh trai.”Quý Dương: “Ngốc quá, anh trai của dì là cậu của bọn mình.”“À nhỉ, bọn con giúp mẹ trông chừng cậu.”Tống Thời Hạ dắt hai đứa bé xuống lầu, Tống Thu Sinh vừa mới từ bếp đi ra, anh ấy ăn mì xong thì thuận tiện rửa bát luôn.“Anh, để em giới thiệu với anh, đây là anh trai Quý Dương, Dương Dương, đây là em trai tên Quý Nguyên, hai đứa bé là anh em sinh đôi.”Tống Thu Sinh cũng hơi bối rối, không biết phải làm thân với đám trẻ con thành phố như thế nào.“Chào hai cháu.”Quý Dương và Quý Nguyên đồng thanh đáp: “Chào cậu ạ.”Tống Thu Sinh nhìn sang em gái, “Hai đứa bé ngoan quá, em phải dạy dỗ hai đứa bé thật tốt nhé.”DTV“Bọn nhỏ vốn đã rất ngoan rồi, em đỡ lo biết bao nhiêu.”Anh trai vẫn không tin tưởng cô chút nào, đều tại nguyên thân không đáng tin kia đã mài mòn tất cả niềm tin của người nhà đấy.Tống Thu Sinh mở túi đồ mình mang tới ra.“Đây là đồ mẹ bảo anh mang tới cho em, tiền em gửi về nhà anh cũng mang tới luôn.Mẹ nói không thể mua được cho em món hồi môn nào đàng hoàng, nếu em mà lấy chồng gần nhà thì nhất định sẽ sắm đồ cưới thật oách cho em.Nhưng tiếc là em ở xa quá. Số tiền này em cứ cầm lấy làm vốn riêng, có tiền trong túi làm gì cũng dễ.”Quý Dương nhìn người cậu mới, lại nhìn sang Tống Thời Hạ. Tại sao lại nói cứ như Tống Thời Hạ sẽ chịu ấm ức ở đây thế?Quý Nguyên nghe không hiểu gì, chỉ tò mò nhìn cái túi to kia.Tống Thời Hạ không muốn, cô còn thấy xấu hổ khi nhận sự quan tâm quá mức của gia đình.“Anh à, em thật sự không thiếu tiền, anh thử nghĩ xem, với tính tình của em, thiếu tiền thật thì em nhất định sẽ viết thư than vãn xin tiền cả nhà ngay.Lúc trước là em không biết gì, khiến cả nhà vất vả nhường nhịn nuông chiều em, bây giờ em đã trưởng thành rồi, không thể tiếp tục vòi tiền ba mẹ như thế được.”Còn chuyện của hồi môn, trong nhà không thiếu mấy thứ đó, nếu như Quý Duy Thanh để ý chuyện cô không có của hồi môn thì đã nói thẳng từ lâu rồi.Tống Thu Sinh thấy cô thật lòng không cần, chỉ đành tạm thời cất lại, chờ tới lúc về sẽ tìm cơ hội để tiền lại.Anh móc ra một túi thực phẩm đỏ rực để lên bàn, bên trong chứa toàn đậu phộng.“Mẹ tự mình xào đậu phộng cho em đấy, đậu phộng thu hoạch hồi năm ngoái, anh ăn thử mấy hạt rồi, ngon lắm.”Tống Thời Hạ bóc một hạt ăn thử, đậu phộng rang thơm lừng, cô lại cho hai đứa bé vài hạt.Quý Nguyên hưởng ứng: “Ngon quá đi!”Quý Dương cũng không ghét.Tống Thu Sinh lại bốc cho mỗi đứa một nắm.Tống Thời Hạ nhắc nhở: “Đừng để bọn nhỏ ăn nhiều quá, đậu phộng ăn nhiều dễ bị nóng.”Hai đứa bé nghe vậy cũng không hề giận, ngoan ngoãn ngồi ăn đậu phộng.Tống Thu Sinh cảm thấy em gái mình đã thay đổi rất nhiều.Chẳng lẽ kết hôn thật sự có thể khiến người ta chín chắn và hiểu chuyện hơn ư?