Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 88: Chương 88

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Phùng Liên liếc ông một cái:“Ông thật sự cảm thấy tôi thiên vị à? Lúc đó Bình An suýt nữa đã có chuyện rồi, tôi chỉ muốn bù đắp cho nó một chút thôi.”“Dù bà muốn bù đắp cho Bình An thì cũng không nên thiên vị như thế, bà nhìn đi, trong nhà bây giờ có ai thân thiết với bà không.Có cái gì tốt, cái gì ngon bà chỉ biết nhớ tới Bình An, hai đứa nhỏ bên cạnh hoạt bát biết mấy, bà nhìn Tiểu Ngư nhà mình đi, tội nghiệp biết bao.”Phùng Liên khó xử: “Tôi đâu có quá đáng tới mức đó.”Mấy đứa nhỏ chơi đuổi bắt, Bình An xông xồng xộc tới như một tiểu bá vương.Phùng Liên thấy cậu bé không kịp dừng lại nên ngã nhào ra, một giây sau đã nằm bẹp dưới đất gào lên ăn vạ.Giáo sư Tạ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng bà: “Có phải bà lại định quát Ni Ni là sao không trông chừng em cho tốt không.”Phùng Liên bị ông nói trúng tim đen, cố nói: “Được rồi, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là biết sai mà sửa, ông nhìn mà xem.”Bà đi ra sân, Ni Ni và Tiểu Ngư đứng chung một chỗ, bình tĩnh nhìn bà, giống như bà là người xấu vậy.Tim Phùng Liên thắt lại.“Bình An, con còn không đứng dậy mà nằm ăn vạ ở đó làm gì, quần áo dơ thì con tự giặt nhé.”Bình An nằm dưới đất lau nước mắt: “Mẹ, chị với em bắt nạt con.”Tiểu Ngư muốn giải thích, nhưng lại bị chị gái kéo một cái:“Đúng vậy, bọn chị bắt nạt em đấy thì sao, cả ngày ngoại trừ giả vờ khóc lóc ăn vạt với mách mẹ ra thì em còn biết cái gì nữa hả!”Nói xong, cô bé kéo Tiểu Ngư vào nhà.Lúc trước mỗi khi thế này mẹ sẽ không thèm nói lý, chỉ biết mắng cô bé, nói cô bé là chị mà không chịu làm gương tốt. Nhưng lần này cô bé và Tiểu Ngư đã đi vào nhà rồi nhưng vẫn không bị mẹ gọi lại.Phùng Liên kéo Bình An dậy, phủi sạch bùn đất trên người cậu bé. “Con hài lòng chưa? Ni Ni với Tiểu Ngư đều bị con chọc giận bỏ đi cả rồi, sau này chị gái với em trai nghỉ chơi với con thì tự chịu đi, mẹ mặc kệ.”Bình An trợn tròn mắt.***Tống Thời Hạ hát nghêu ngao xử lý đống măng, Tống Thu Sinh lại thấy khó hiểu.“Chỉ một đống măng xuân thôi mà, nhìn em vui chưa kìa.”“Măng xuân ngon mà, nhiều dinh dưỡng, mùa này là mùa ăn măng đấy.”“Nếu em thích, anh về quê sẽ đào một ít mang tới cho em, nhưng phải chờ tới cuối tháng năm.”Tống Thời Hạ đảo mắt một vòng: “Không cần đâu anh ạ, làm thế thì phiền mọi người quá.”Tống Thu Sinh vô tình vạch trần cô: “Lúc trước em sai phái anh ít lắm à? Bây giờ bày đặt ngại nữa.”Sáng sớm họ hàng của giáo viên Triệu đã chạy xe ba gác tới.Tống Thu Sinh rửa tay sạch sẽ, vào bếp cầm hai cái bánh bao, miệng còn ngậm một cái.“Bác Triệu ăn sáng chưa ạ?”Bác Triệu thấy anh ấy cầm bánh bao thì vội nói là ăn rồi.Tống Thu Sinh vẫn nhét bánh bao cho ông ấy: “Ăn rồi thì cũng thử tay nghề của em gái cháu đi ạ, bánh bao con bé làm ngon lắm.”Bác Triệu từ chối không được, bèn ngồi ngoài cửa ăn bánh bao với Tống Thu Sinh.Ăn bánh bao xong thì hai người cũng làm thân với nhau xong. 

Phùng Liên liếc ông một cái:

“Ông thật sự cảm thấy tôi thiên vị à? Lúc đó Bình An suýt nữa đã có chuyện rồi, tôi chỉ muốn bù đắp cho nó một chút thôi.”

“Dù bà muốn bù đắp cho Bình An thì cũng không nên thiên vị như thế, bà nhìn đi, trong nhà bây giờ có ai thân thiết với bà không.

Có cái gì tốt, cái gì ngon bà chỉ biết nhớ tới Bình An, hai đứa nhỏ bên cạnh hoạt bát biết mấy, bà nhìn Tiểu Ngư nhà mình đi, tội nghiệp biết bao.”

Phùng Liên khó xử: “Tôi đâu có quá đáng tới mức đó.”

Mấy đứa nhỏ chơi đuổi bắt, Bình An xông xồng xộc tới như một tiểu bá vương.

Phùng Liên thấy cậu bé không kịp dừng lại nên ngã nhào ra, một giây sau đã nằm bẹp dưới đất gào lên ăn vạ.

Giáo sư Tạ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng bà: “Có phải bà lại định quát Ni Ni là sao không trông chừng em cho tốt không.”

Phùng Liên bị ông nói trúng tim đen, cố nói: “Được rồi, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là biết sai mà sửa, ông nhìn mà xem.”

Bà đi ra sân, Ni Ni và Tiểu Ngư đứng chung một chỗ, bình tĩnh nhìn bà, giống như bà là người xấu vậy.

Tim Phùng Liên thắt lại.

“Bình An, con còn không đứng dậy mà nằm ăn vạ ở đó làm gì, quần áo dơ thì con tự giặt nhé.”

Bình An nằm dưới đất lau nước mắt: “Mẹ, chị với em bắt nạt con.”

Tiểu Ngư muốn giải thích, nhưng lại bị chị gái kéo một cái:

“Đúng vậy, bọn chị bắt nạt em đấy thì sao, cả ngày ngoại trừ giả vờ khóc lóc ăn vạt với mách mẹ ra thì em còn biết cái gì nữa hả!”

Nói xong, cô bé kéo Tiểu Ngư vào nhà.

Lúc trước mỗi khi thế này mẹ sẽ không thèm nói lý, chỉ biết mắng cô bé, nói cô bé là chị mà không chịu làm gương tốt.

 

Nhưng lần này cô bé và Tiểu Ngư đã đi vào nhà rồi nhưng vẫn không bị mẹ gọi lại.

Phùng Liên kéo Bình An dậy, phủi sạch bùn đất trên người cậu bé.

 

“Con hài lòng chưa? Ni Ni với Tiểu Ngư đều bị con chọc giận bỏ đi cả rồi, sau này chị gái với em trai nghỉ chơi với con thì tự chịu đi, mẹ mặc kệ.”

Bình An trợn tròn mắt.

***

Tống Thời Hạ hát nghêu ngao xử lý đống măng, Tống Thu Sinh lại thấy khó hiểu.

“Chỉ một đống măng xuân thôi mà, nhìn em vui chưa kìa.”

“Măng xuân ngon mà, nhiều dinh dưỡng, mùa này là mùa ăn măng đấy.”

“Nếu em thích, anh về quê sẽ đào một ít mang tới cho em, nhưng phải chờ tới cuối tháng năm.”

Tống Thời Hạ đảo mắt một vòng: “Không cần đâu anh ạ, làm thế thì phiền mọi người quá.”

Tống Thu Sinh vô tình vạch trần cô: “Lúc trước em sai phái anh ít lắm à? Bây giờ bày đặt ngại nữa.”

Sáng sớm họ hàng của giáo viên Triệu đã chạy xe ba gác tới.

Tống Thu Sinh rửa tay sạch sẽ, vào bếp cầm hai cái bánh bao, miệng còn ngậm một cái.

“Bác Triệu ăn sáng chưa ạ?”

Bác Triệu thấy anh ấy cầm bánh bao thì vội nói là ăn rồi.

Tống Thu Sinh vẫn nhét bánh bao cho ông ấy: “Ăn rồi thì cũng thử tay nghề của em gái cháu đi ạ, bánh bao con bé làm ngon lắm.”

Bác Triệu từ chối không được, bèn ngồi ngoài cửa ăn bánh bao với Tống Thu Sinh.

Ăn bánh bao xong thì hai người cũng làm thân với nhau xong.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Phùng Liên liếc ông một cái:“Ông thật sự cảm thấy tôi thiên vị à? Lúc đó Bình An suýt nữa đã có chuyện rồi, tôi chỉ muốn bù đắp cho nó một chút thôi.”“Dù bà muốn bù đắp cho Bình An thì cũng không nên thiên vị như thế, bà nhìn đi, trong nhà bây giờ có ai thân thiết với bà không.Có cái gì tốt, cái gì ngon bà chỉ biết nhớ tới Bình An, hai đứa nhỏ bên cạnh hoạt bát biết mấy, bà nhìn Tiểu Ngư nhà mình đi, tội nghiệp biết bao.”Phùng Liên khó xử: “Tôi đâu có quá đáng tới mức đó.”Mấy đứa nhỏ chơi đuổi bắt, Bình An xông xồng xộc tới như một tiểu bá vương.Phùng Liên thấy cậu bé không kịp dừng lại nên ngã nhào ra, một giây sau đã nằm bẹp dưới đất gào lên ăn vạ.Giáo sư Tạ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng bà: “Có phải bà lại định quát Ni Ni là sao không trông chừng em cho tốt không.”Phùng Liên bị ông nói trúng tim đen, cố nói: “Được rồi, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là biết sai mà sửa, ông nhìn mà xem.”Bà đi ra sân, Ni Ni và Tiểu Ngư đứng chung một chỗ, bình tĩnh nhìn bà, giống như bà là người xấu vậy.Tim Phùng Liên thắt lại.“Bình An, con còn không đứng dậy mà nằm ăn vạ ở đó làm gì, quần áo dơ thì con tự giặt nhé.”Bình An nằm dưới đất lau nước mắt: “Mẹ, chị với em bắt nạt con.”Tiểu Ngư muốn giải thích, nhưng lại bị chị gái kéo một cái:“Đúng vậy, bọn chị bắt nạt em đấy thì sao, cả ngày ngoại trừ giả vờ khóc lóc ăn vạt với mách mẹ ra thì em còn biết cái gì nữa hả!”Nói xong, cô bé kéo Tiểu Ngư vào nhà.Lúc trước mỗi khi thế này mẹ sẽ không thèm nói lý, chỉ biết mắng cô bé, nói cô bé là chị mà không chịu làm gương tốt. Nhưng lần này cô bé và Tiểu Ngư đã đi vào nhà rồi nhưng vẫn không bị mẹ gọi lại.Phùng Liên kéo Bình An dậy, phủi sạch bùn đất trên người cậu bé. “Con hài lòng chưa? Ni Ni với Tiểu Ngư đều bị con chọc giận bỏ đi cả rồi, sau này chị gái với em trai nghỉ chơi với con thì tự chịu đi, mẹ mặc kệ.”Bình An trợn tròn mắt.***Tống Thời Hạ hát nghêu ngao xử lý đống măng, Tống Thu Sinh lại thấy khó hiểu.“Chỉ một đống măng xuân thôi mà, nhìn em vui chưa kìa.”“Măng xuân ngon mà, nhiều dinh dưỡng, mùa này là mùa ăn măng đấy.”“Nếu em thích, anh về quê sẽ đào một ít mang tới cho em, nhưng phải chờ tới cuối tháng năm.”Tống Thời Hạ đảo mắt một vòng: “Không cần đâu anh ạ, làm thế thì phiền mọi người quá.”Tống Thu Sinh vô tình vạch trần cô: “Lúc trước em sai phái anh ít lắm à? Bây giờ bày đặt ngại nữa.”Sáng sớm họ hàng của giáo viên Triệu đã chạy xe ba gác tới.Tống Thu Sinh rửa tay sạch sẽ, vào bếp cầm hai cái bánh bao, miệng còn ngậm một cái.“Bác Triệu ăn sáng chưa ạ?”Bác Triệu thấy anh ấy cầm bánh bao thì vội nói là ăn rồi.Tống Thu Sinh vẫn nhét bánh bao cho ông ấy: “Ăn rồi thì cũng thử tay nghề của em gái cháu đi ạ, bánh bao con bé làm ngon lắm.”Bác Triệu từ chối không được, bèn ngồi ngoài cửa ăn bánh bao với Tống Thu Sinh.Ăn bánh bao xong thì hai người cũng làm thân với nhau xong. 

Chương 88: Chương 88