Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 90: Chương 90

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hai đứa bé rất thích vịt con, cùng nhau đặt tên cho vịt con.Tống Thời Hạ hơi lo lắng, một khi đặt tên cho gia súc gia cầm, chúng sẽ từ món ăn biến thành thú cưng, tới lúc đó muốn làm thịt ăn sẽ hơi khó một chút.Nhìn đôi mắt trông mong của đám nhỏ, Tống Thời Hạ đành chiều theo ý chúng.Chẳng qua là hai con vịt thôi, mấy đứa nhỏ vui là được rồi.Tống Thu Sinh thật sự không đành lòng nhìn thẳng.“Bây giờ em dư thừa tình thương của mẹ như thế, có phải di chứng từ việc chăm sóc Đông Đông không?”Tống Thời Hạ cố bẻ sang chuyện khác:“Thành tích học hành của Đông Đông thế nào rồi? Có phải có hy vọng lên cấp 3 không?”DTVNói tới đây, Tống Thu Sinh lại đau hết cả đầu.“Vốn dĩ em là đứa thông minh nhất nhà, kết quả em không thích đi học, Đông Đông thì toàn đội sổ, anh thấy nguy cơ cao lắm.”Trong ký ức của Tống Thời Hạ, em trai rất thông minh cơ mà, sao lại đội sổ chứ?“Không phải Đông Đông rất thông minh à, giáo viên có nói là tại sao lại thế không?”Tống Thu Sinh thở dài: “Giáo viên nói thằng nhỏ không tập trung học hành, giáo viên không khuyên nổi.”Được rồi, lại thêm một đứa bé cứng đầu.Sau này hai đứa bé nhà cô kiểu gì cũng phải học xong cấp 3 mới được.“Anh nói với nó, nếu kỳ thi này vẫn đội sổ, tết em về sẽ không mua quà cho nó đâu.”“Chưa chắc nó đã nghe em nói đâu, từ sau khi nó về nhà, biết tin em lấy chồng đã cãi nhau với ba mẹ không biết bao nhiêu lần, nó không biết đầu cua tai nheo thế nào, nên cho là ba mẹ bán em.” Tống Đông Đông lên cấp 2 xong thì ở trọ lại trường, mấy đứa nhỏ trong thôn lên cấp 2 toàn phải lên thị trấn học.Tống Thời Hạ dở khóc dở cười.“Mọi người giải thích cho nó hiểu đi, nói là em tới tuổi nên mới lập gia đình, thời này rồi, nhà ai lại đi bán con cái nữa chứ?”Nói tới đây, Tống Thu Sinh lại ra vẻ hóng hớt.“Có thật đấy.”Tống Thời Hạ xách một cái ghế nhỏ ra, đưa khay trái cây qua cho anh trai mình.Tống Thu Sinh thì chê: “Em lười thế, lại bắt anh gọt táo cho em.”“Em mời anh ăn mà, đúng là tốt bụng mà không ai hiểu cho.”Tống Thu Sinh xua tay từ chối:“Anh không ăn táo, thôn mình có một người tên Trần Kiều ấy, em biết không? Không ở cùng một đại đội, lớn hơn em 2 tuổi.”Tống Thời Hạ gật đầu: “Em biết, cô ấy cũng ở đây. Anh thấy khu ký túc xá đối diện không, cô ấy ở đó đấy.”Tống Thu Sinh xấu hổ không thôi: “Em cũng biết chuyện của cô ấy à?”Tống Thời Hạ chỉ biết là Trần Kiều đấu với người nhà cực phẩm ở nông thôn mà thôi: “Em biết không nhiều lắm, chờ anh kể cho em nghe nè.”“Bà chị dâu của cô ấy làm chủ, giới thiệu Triệu Đại Trụ thôn mình cho cô ấy.Triệu Đại Trụ kia ngoài mặt có vẻ thành thật, nhưng sau lưng lại là kẻ gian manh xảo trá.Vốn dĩ đã chọn ra ngày kết hôn với Trần Kiều rồi, kết quả lại chui bụi chuối với em họ của Trần Kiều, bị người ta phát hiện.”Tống Thời Hạ biết anh trai mình đang nói giảm nói tránh.Ở nông thôn, một nam một nữ chui bụi chuối có thể là chuyện nhỏ được sao? 

Hai đứa bé rất thích vịt con, cùng nhau đặt tên cho vịt con.

Tống Thời Hạ hơi lo lắng, một khi đặt tên cho gia súc gia cầm, chúng sẽ từ món ăn biến thành thú cưng, tới lúc đó muốn làm thịt ăn sẽ hơi khó một chút.

Nhìn đôi mắt trông mong của đám nhỏ, Tống Thời Hạ đành chiều theo ý chúng.

Chẳng qua là hai con vịt thôi, mấy đứa nhỏ vui là được rồi.

Tống Thu Sinh thật sự không đành lòng nhìn thẳng.

“Bây giờ em dư thừa tình thương của mẹ như thế, có phải di chứng từ việc chăm sóc Đông Đông không?”

Tống Thời Hạ cố bẻ sang chuyện khác:

“Thành tích học hành của Đông Đông thế nào rồi? Có phải có hy vọng lên cấp 3 không?”

DTV

Nói tới đây, Tống Thu Sinh lại đau hết cả đầu.

“Vốn dĩ em là đứa thông minh nhất nhà, kết quả em không thích đi học, Đông Đông thì toàn đội sổ, anh thấy nguy cơ cao lắm.”

Trong ký ức của Tống Thời Hạ, em trai rất thông minh cơ mà, sao lại đội sổ chứ?

“Không phải Đông Đông rất thông minh à, giáo viên có nói là tại sao lại thế không?”

Tống Thu Sinh thở dài: “Giáo viên nói thằng nhỏ không tập trung học hành, giáo viên không khuyên nổi.”

Được rồi, lại thêm một đứa bé cứng đầu.

Sau này hai đứa bé nhà cô kiểu gì cũng phải học xong cấp 3 mới được.

“Anh nói với nó, nếu kỳ thi này vẫn đội sổ, tết em về sẽ không mua quà cho nó đâu.”

“Chưa chắc nó đã nghe em nói đâu, từ sau khi nó về nhà, biết tin em lấy chồng đã cãi nhau với ba mẹ không biết bao nhiêu lần, nó không biết đầu cua tai nheo thế nào, nên cho là ba mẹ bán em.”

 

Tống Đông Đông lên cấp 2 xong thì ở trọ lại trường, mấy đứa nhỏ trong thôn lên cấp 2 toàn phải lên thị trấn học.

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười.

“Mọi người giải thích cho nó hiểu đi, nói là em tới tuổi nên mới lập gia đình, thời này rồi, nhà ai lại đi bán con cái nữa chứ?”

Nói tới đây, Tống Thu Sinh lại ra vẻ hóng hớt.

“Có thật đấy.”

Tống Thời Hạ xách một cái ghế nhỏ ra, đưa khay trái cây qua cho anh trai mình.

Tống Thu Sinh thì chê: “Em lười thế, lại bắt anh gọt táo cho em.”

“Em mời anh ăn mà, đúng là tốt bụng mà không ai hiểu cho.”

Tống Thu Sinh xua tay từ chối:

“Anh không ăn táo, thôn mình có một người tên Trần Kiều ấy, em biết không? Không ở cùng một đại đội, lớn hơn em 2 tuổi.”

Tống Thời Hạ gật đầu: “Em biết, cô ấy cũng ở đây. Anh thấy khu ký túc xá đối diện không, cô ấy ở đó đấy.”

Tống Thu Sinh xấu hổ không thôi: “Em cũng biết chuyện của cô ấy à?”

Tống Thời Hạ chỉ biết là Trần Kiều đấu với người nhà cực phẩm ở nông thôn mà thôi: “Em biết không nhiều lắm, chờ anh kể cho em nghe nè.”

“Bà chị dâu của cô ấy làm chủ, giới thiệu Triệu Đại Trụ thôn mình cho cô ấy.

Triệu Đại Trụ kia ngoài mặt có vẻ thành thật, nhưng sau lưng lại là kẻ gian manh xảo trá.

Vốn dĩ đã chọn ra ngày kết hôn với Trần Kiều rồi, kết quả lại chui bụi chuối với em họ của Trần Kiều, bị người ta phát hiện.”

Tống Thời Hạ biết anh trai mình đang nói giảm nói tránh.

Ở nông thôn, một nam một nữ chui bụi chuối có thể là chuyện nhỏ được sao?

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hai đứa bé rất thích vịt con, cùng nhau đặt tên cho vịt con.Tống Thời Hạ hơi lo lắng, một khi đặt tên cho gia súc gia cầm, chúng sẽ từ món ăn biến thành thú cưng, tới lúc đó muốn làm thịt ăn sẽ hơi khó một chút.Nhìn đôi mắt trông mong của đám nhỏ, Tống Thời Hạ đành chiều theo ý chúng.Chẳng qua là hai con vịt thôi, mấy đứa nhỏ vui là được rồi.Tống Thu Sinh thật sự không đành lòng nhìn thẳng.“Bây giờ em dư thừa tình thương của mẹ như thế, có phải di chứng từ việc chăm sóc Đông Đông không?”Tống Thời Hạ cố bẻ sang chuyện khác:“Thành tích học hành của Đông Đông thế nào rồi? Có phải có hy vọng lên cấp 3 không?”DTVNói tới đây, Tống Thu Sinh lại đau hết cả đầu.“Vốn dĩ em là đứa thông minh nhất nhà, kết quả em không thích đi học, Đông Đông thì toàn đội sổ, anh thấy nguy cơ cao lắm.”Trong ký ức của Tống Thời Hạ, em trai rất thông minh cơ mà, sao lại đội sổ chứ?“Không phải Đông Đông rất thông minh à, giáo viên có nói là tại sao lại thế không?”Tống Thu Sinh thở dài: “Giáo viên nói thằng nhỏ không tập trung học hành, giáo viên không khuyên nổi.”Được rồi, lại thêm một đứa bé cứng đầu.Sau này hai đứa bé nhà cô kiểu gì cũng phải học xong cấp 3 mới được.“Anh nói với nó, nếu kỳ thi này vẫn đội sổ, tết em về sẽ không mua quà cho nó đâu.”“Chưa chắc nó đã nghe em nói đâu, từ sau khi nó về nhà, biết tin em lấy chồng đã cãi nhau với ba mẹ không biết bao nhiêu lần, nó không biết đầu cua tai nheo thế nào, nên cho là ba mẹ bán em.” Tống Đông Đông lên cấp 2 xong thì ở trọ lại trường, mấy đứa nhỏ trong thôn lên cấp 2 toàn phải lên thị trấn học.Tống Thời Hạ dở khóc dở cười.“Mọi người giải thích cho nó hiểu đi, nói là em tới tuổi nên mới lập gia đình, thời này rồi, nhà ai lại đi bán con cái nữa chứ?”Nói tới đây, Tống Thu Sinh lại ra vẻ hóng hớt.“Có thật đấy.”Tống Thời Hạ xách một cái ghế nhỏ ra, đưa khay trái cây qua cho anh trai mình.Tống Thu Sinh thì chê: “Em lười thế, lại bắt anh gọt táo cho em.”“Em mời anh ăn mà, đúng là tốt bụng mà không ai hiểu cho.”Tống Thu Sinh xua tay từ chối:“Anh không ăn táo, thôn mình có một người tên Trần Kiều ấy, em biết không? Không ở cùng một đại đội, lớn hơn em 2 tuổi.”Tống Thời Hạ gật đầu: “Em biết, cô ấy cũng ở đây. Anh thấy khu ký túc xá đối diện không, cô ấy ở đó đấy.”Tống Thu Sinh xấu hổ không thôi: “Em cũng biết chuyện của cô ấy à?”Tống Thời Hạ chỉ biết là Trần Kiều đấu với người nhà cực phẩm ở nông thôn mà thôi: “Em biết không nhiều lắm, chờ anh kể cho em nghe nè.”“Bà chị dâu của cô ấy làm chủ, giới thiệu Triệu Đại Trụ thôn mình cho cô ấy.Triệu Đại Trụ kia ngoài mặt có vẻ thành thật, nhưng sau lưng lại là kẻ gian manh xảo trá.Vốn dĩ đã chọn ra ngày kết hôn với Trần Kiều rồi, kết quả lại chui bụi chuối với em họ của Trần Kiều, bị người ta phát hiện.”Tống Thời Hạ biết anh trai mình đang nói giảm nói tránh.Ở nông thôn, một nam một nữ chui bụi chuối có thể là chuyện nhỏ được sao? 

Chương 90: Chương 90