Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 104: Chương 104
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Người đàn ông ở dưới là ai thế?”“Anh hỏi anh trai em à?”Quý Duy Thanh nghi hoặc nhíu mày: “Em có anh trai ư?”Tống Thời Hạ tức giận nói: “Em còn một chị gái và một anh trai, anh chẳng quan tâm em gì cả.”Quý Duy Thanh cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hiểu lầm của mình.“Anh xin lỗi, anh sẽ sửa mà.”“Thật à?” Cô chỉ cố ý giả bộ thôi, nhưng hình như rất hữu dụng với anh.Quý Duy Thanh nghiêm túc nói: “Chúng ta là vợ chồng, người nhà của em cũng là người nhà của anh.”Cô còn tưởng là anh ấy nghĩ thông rồi, uổng công cô mừng hụt.“Anh kéo em lên đây làm gì?”Quý Duy Thanh giật mình, ban nãy anh đã vô thức nắm tay kéo cô lên đây.Anh lập tức xin lỗi: “Anh xin lỗi.”Lúc anh định buông tay ra thì Tống Thời Hạ đan tay vào tai anh, nhìn chằm chằm vào anh.“Không cần xin lỗi, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng nắm tay nhau là chuyện bình thường mà.”Quý Duy Thanh cầm balo chạy trối chết, chắc là vào thư phòng cất đồ rồi.Tống Thời Hạ giúp anh lấy đồ ngủ ra.“Em đoán chuyện *****ên anh làm sau khi về nhà chính là đi tắm.”Quý Duy Thanh lắp bắp nói: “Cảm ơn em.”Tống Thời Hạ nhìn theo bóng lưng của anh, sao đối diện với cô, anh cứ khép nép như cừu non thế nhỉ.Tống Thời Hạ cũng chẳng ở trên lầu lâu.Hàn Dung vội hỏi cô: “Chồng con đâu rồi?”“Anh ấy đi tắm rồi ạ.” Thím Phùng cũng dắt mấy đứa nhỏ đi về.“Giáo sư Quý về rồi, thím không làm phiền nữa nhé.”“Sao lại làm phiền ạ, thím lại học từ mới với giáo sư Tạ đấy à?”Thím Phùng thấy ngại: “Nghe sang mồm nên thím cũng học theo.”Tống Thời Hạ rất ủng hộ tinh thần học hỏi của bà: “Sống đến già, học đến già, lúc nào học cũng không muộn mà.”Tống Thu Sinh ở dưới lầu một, thấy cô thì lườm một cái, nói.“Anh nghe hàng xóm của em gọi em rể là giáo sư Quý, em còn lừa anh nói là giảng viên đại học thôi.”Tống Thời Hạ đành phải kiên nhẫn giải thích:“Không phải em cố ý giấu anh. Anh biết càng ít thì càng tốt, địa vị giáo sư của đại học Yên Kinh không phải kiểu bình thường đâu, anh hiểu chưa?”DTVTống Thu Sinh nghiêm túc cam đoan:“Cũng tại anh nghĩ không tới, quay về anh sẽ nói chồng em là giảng viên đại học, không nói gì tới chuyện giáo sư hết.”“Cảm ơn anh, anh ra ngoài phải bảo vệ bản thân thật tốt nhé.”Tống Thời Hạ nhớ lúc này có rất nhiều gián điệp, không ai dám nói chắc mình có gặp phải hay không.Từ khi bà nội tới đây ở, Quý Dương và Quý Nguyên mỗi ngày đều rối rắm suy nghĩ xem đêm nay nên ngủ với mẹ hay ngủ với bà nội.Nhưng đêm nay hai đứa nhỏ không cần bối rối nữa rồi, ba về nhà, chiếm mất giường lớn, hai đứa chỉ có thể ngủ chung với bà nội thôi.Tống Thời Hạ tắm rửa xong đi ra, Quý Duy Thanh đã ngồi đọc sách.“Mỗi ngày đều đọc sách như thế, anh không thấy chán à.”“Cũng bình thường, anh thích đọc sách mà.”Tống Thời Hạ đưa lưng về phía anh, đứng lau tóc:“Căn phòng dưới lầu 1 anh trai em đang ngủ rồi, mấy cái rương sách lớn kia em đã dời hết vào góc phòng ấy.”“Không sao, chỉ cần không phải vứt đi hết là được rồi.”Anh nghĩ cô là ai chứ, dù có thiếu văn hóa cách mấy cũng biết sách vở quan trọng thế nào mà
“Người đàn ông ở dưới là ai thế?”
“Anh hỏi anh trai em à?”
Quý Duy Thanh nghi hoặc nhíu mày: “Em có anh trai ư?”
Tống Thời Hạ tức giận nói: “Em còn một chị gái và một anh trai, anh chẳng quan tâm em gì cả.”
Quý Duy Thanh cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hiểu lầm của mình.
“Anh xin lỗi, anh sẽ sửa mà.”
“Thật à?” Cô chỉ cố ý giả bộ thôi, nhưng hình như rất hữu dụng với anh.
Quý Duy Thanh nghiêm túc nói: “Chúng ta là vợ chồng, người nhà của em cũng là người nhà của anh.”
Cô còn tưởng là anh ấy nghĩ thông rồi, uổng công cô mừng hụt.
“Anh kéo em lên đây làm gì?”
Quý Duy Thanh giật mình, ban nãy anh đã vô thức nắm tay kéo cô lên đây.
Anh lập tức xin lỗi: “Anh xin lỗi.”
Lúc anh định buông tay ra thì Tống Thời Hạ đan tay vào tai anh, nhìn chằm chằm vào anh.
“Không cần xin lỗi, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng nắm tay nhau là chuyện bình thường mà.”
Quý Duy Thanh cầm balo chạy trối chết, chắc là vào thư phòng cất đồ rồi.
Tống Thời Hạ giúp anh lấy đồ ngủ ra.
“Em đoán chuyện *****ên anh làm sau khi về nhà chính là đi tắm.”
Quý Duy Thanh lắp bắp nói: “Cảm ơn em.”
Tống Thời Hạ nhìn theo bóng lưng của anh, sao đối diện với cô, anh cứ khép nép như cừu non thế nhỉ.
Tống Thời Hạ cũng chẳng ở trên lầu lâu.
Hàn Dung vội hỏi cô: “Chồng con đâu rồi?”
“Anh ấy đi tắm rồi ạ.”
Thím Phùng cũng dắt mấy đứa nhỏ đi về.
“Giáo sư Quý về rồi, thím không làm phiền nữa nhé.”
“Sao lại làm phiền ạ, thím lại học từ mới với giáo sư Tạ đấy à?”
Thím Phùng thấy ngại: “Nghe sang mồm nên thím cũng học theo.”
Tống Thời Hạ rất ủng hộ tinh thần học hỏi của bà: “Sống đến già, học đến già, lúc nào học cũng không muộn mà.”
Tống Thu Sinh ở dưới lầu một, thấy cô thì lườm một cái, nói.
“Anh nghe hàng xóm của em gọi em rể là giáo sư Quý, em còn lừa anh nói là giảng viên đại học thôi.”
Tống Thời Hạ đành phải kiên nhẫn giải thích:
“Không phải em cố ý giấu anh. Anh biết càng ít thì càng tốt, địa vị giáo sư của đại học Yên Kinh không phải kiểu bình thường đâu, anh hiểu chưa?”
DTV
Tống Thu Sinh nghiêm túc cam đoan:
“Cũng tại anh nghĩ không tới, quay về anh sẽ nói chồng em là giảng viên đại học, không nói gì tới chuyện giáo sư hết.”
“Cảm ơn anh, anh ra ngoài phải bảo vệ bản thân thật tốt nhé.”
Tống Thời Hạ nhớ lúc này có rất nhiều gián điệp, không ai dám nói chắc mình có gặp phải hay không.
Từ khi bà nội tới đây ở, Quý Dương và Quý Nguyên mỗi ngày đều rối rắm suy nghĩ xem đêm nay nên ngủ với mẹ hay ngủ với bà nội.
Nhưng đêm nay hai đứa nhỏ không cần bối rối nữa rồi, ba về nhà, chiếm mất giường lớn, hai đứa chỉ có thể ngủ chung với bà nội thôi.
Tống Thời Hạ tắm rửa xong đi ra, Quý Duy Thanh đã ngồi đọc sách.
“Mỗi ngày đều đọc sách như thế, anh không thấy chán à.”
“Cũng bình thường, anh thích đọc sách mà.”
Tống Thời Hạ đưa lưng về phía anh, đứng lau tóc:
“Căn phòng dưới lầu 1 anh trai em đang ngủ rồi, mấy cái rương sách lớn kia em đã dời hết vào góc phòng ấy.”
“Không sao, chỉ cần không phải vứt đi hết là được rồi.”
Anh nghĩ cô là ai chứ, dù có thiếu văn hóa cách mấy cũng biết sách vở quan trọng thế nào mà
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Người đàn ông ở dưới là ai thế?”“Anh hỏi anh trai em à?”Quý Duy Thanh nghi hoặc nhíu mày: “Em có anh trai ư?”Tống Thời Hạ tức giận nói: “Em còn một chị gái và một anh trai, anh chẳng quan tâm em gì cả.”Quý Duy Thanh cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hiểu lầm của mình.“Anh xin lỗi, anh sẽ sửa mà.”“Thật à?” Cô chỉ cố ý giả bộ thôi, nhưng hình như rất hữu dụng với anh.Quý Duy Thanh nghiêm túc nói: “Chúng ta là vợ chồng, người nhà của em cũng là người nhà của anh.”Cô còn tưởng là anh ấy nghĩ thông rồi, uổng công cô mừng hụt.“Anh kéo em lên đây làm gì?”Quý Duy Thanh giật mình, ban nãy anh đã vô thức nắm tay kéo cô lên đây.Anh lập tức xin lỗi: “Anh xin lỗi.”Lúc anh định buông tay ra thì Tống Thời Hạ đan tay vào tai anh, nhìn chằm chằm vào anh.“Không cần xin lỗi, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng nắm tay nhau là chuyện bình thường mà.”Quý Duy Thanh cầm balo chạy trối chết, chắc là vào thư phòng cất đồ rồi.Tống Thời Hạ giúp anh lấy đồ ngủ ra.“Em đoán chuyện *****ên anh làm sau khi về nhà chính là đi tắm.”Quý Duy Thanh lắp bắp nói: “Cảm ơn em.”Tống Thời Hạ nhìn theo bóng lưng của anh, sao đối diện với cô, anh cứ khép nép như cừu non thế nhỉ.Tống Thời Hạ cũng chẳng ở trên lầu lâu.Hàn Dung vội hỏi cô: “Chồng con đâu rồi?”“Anh ấy đi tắm rồi ạ.” Thím Phùng cũng dắt mấy đứa nhỏ đi về.“Giáo sư Quý về rồi, thím không làm phiền nữa nhé.”“Sao lại làm phiền ạ, thím lại học từ mới với giáo sư Tạ đấy à?”Thím Phùng thấy ngại: “Nghe sang mồm nên thím cũng học theo.”Tống Thời Hạ rất ủng hộ tinh thần học hỏi của bà: “Sống đến già, học đến già, lúc nào học cũng không muộn mà.”Tống Thu Sinh ở dưới lầu một, thấy cô thì lườm một cái, nói.“Anh nghe hàng xóm của em gọi em rể là giáo sư Quý, em còn lừa anh nói là giảng viên đại học thôi.”Tống Thời Hạ đành phải kiên nhẫn giải thích:“Không phải em cố ý giấu anh. Anh biết càng ít thì càng tốt, địa vị giáo sư của đại học Yên Kinh không phải kiểu bình thường đâu, anh hiểu chưa?”DTVTống Thu Sinh nghiêm túc cam đoan:“Cũng tại anh nghĩ không tới, quay về anh sẽ nói chồng em là giảng viên đại học, không nói gì tới chuyện giáo sư hết.”“Cảm ơn anh, anh ra ngoài phải bảo vệ bản thân thật tốt nhé.”Tống Thời Hạ nhớ lúc này có rất nhiều gián điệp, không ai dám nói chắc mình có gặp phải hay không.Từ khi bà nội tới đây ở, Quý Dương và Quý Nguyên mỗi ngày đều rối rắm suy nghĩ xem đêm nay nên ngủ với mẹ hay ngủ với bà nội.Nhưng đêm nay hai đứa nhỏ không cần bối rối nữa rồi, ba về nhà, chiếm mất giường lớn, hai đứa chỉ có thể ngủ chung với bà nội thôi.Tống Thời Hạ tắm rửa xong đi ra, Quý Duy Thanh đã ngồi đọc sách.“Mỗi ngày đều đọc sách như thế, anh không thấy chán à.”“Cũng bình thường, anh thích đọc sách mà.”Tống Thời Hạ đưa lưng về phía anh, đứng lau tóc:“Căn phòng dưới lầu 1 anh trai em đang ngủ rồi, mấy cái rương sách lớn kia em đã dời hết vào góc phòng ấy.”“Không sao, chỉ cần không phải vứt đi hết là được rồi.”Anh nghĩ cô là ai chứ, dù có thiếu văn hóa cách mấy cũng biết sách vở quan trọng thế nào mà