Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 128: Chương 128
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô ngẩng đầu nhìn anh, Quý Duy Thanh xoa nhẹ sau gáy cô như đang ***** chú mèo con.“Em muốn đi làm à?”Tống Thời Hạ: “?”Lúc nào cô nói mớ hay thể hiện ý định muốn đi làm sao?Cô nói: “Tạm thời em chưa muốn, em không biết mình phù hợp với công việc gì, em muốn làm một công việc nào đó khiến em vui vẻ.”Kiếm được nhiều hay ít tiền không quan trọng, chỉ cần không mệt mỏi là được.Tống Thời Hạ xoay người ngồi dậy, không để ý đến cổ áo ngủ mở rộng, đôi mắt nhìn thẳng vào anh:“Hôm nay anh lạ lắm nha, trước khi kết hôn không phải anh muốn em ở nhà giúp chồng dạy con hay sao? Chúng ta còn ký cả thỏa thuận cơ mà.”Tự nhiên quay ngoắc đi như thế, không phải là bị đoạt xác rồi đấy chứ.Cô nhớ lúc đó trong lòng nguyên thân vui muốn c.h.ế.t luôn.Nguyên thân luôn tha thiết mong được kết hôn với người trong thành phố, làm ông này bà nọ mà.Cô cũng vui vì không cần phải đi làm.Vẻ mặt của Quý Duy Thanh có phần xấu hổ, lúng túng: “Lúc trước do anh suy nghĩ chưa tới, anh xin lỗi.”Anh bị dạy dỗ một trận mới biết giữa vợ chồng không thể cứ thiếu bình đẳng như thế mãi được.“Vậy bây giờ ý anh là… thỏa thuận trước đó hết hiệu lực sao?”Quý Duy Thanh quay đầu sang chỗ khác: “Không tính nữa, anh sẽ thử làm một người chồng tốt.” Tống Thời Hạ vẽ vòng tròn lên lồng n.g.ự.c đang phập phồng của anh, cố ý trêu chọc anh.“Nếu em đi làm thì ở nhà sẽ không có ai trông con.”Quý Duy Thanh nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô.“Ở trường có vị trí phù hợp, khi nào con lên tiểu học, em có thể đi làm chuyện em thích.”Tống Thời Hạ hiểu, hẳn là anh sẽ sắp xếp cho cô một công việc nhàn rỗi như nhân viên quản lý thư viện.Nếu nói chỗ làm việc nào nhàn nhã nhất, thích hợp để dưỡng lão nhất thì chính là thư viện đại học.DTV“Em không vội lắm đâu, để sau này rồi nói đi.”Cô đã hẹn với thím Phùng sẽ bán lại rau không ăn hết trong sân cho căn tin, một tháng cũng kiếm được ít tiền riêng.Hiện giờ cô không thiếu tiền, cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền.Tống Thời Hạ nói xong thì rút tay mình ra, cô lần mò tới n.g.ự.c áo của anh, cởi cúc áo của anh ra.Cô không hề thấy xấu hổ chút nào.Từ khi biết cảm giác kia, ngoại trừ cảm giác trải nghiệm lần đầu không tốt lắm thì mấy lần sinh hoạt vợ chồng sau này đều rất hài hòa.Mấy lần trước Quý Duy Thanh cứ như trai nhà lành, bị trêu chọc không chịu nổi mới đảo khách thành chủ.Hiện giờ chỉ cần cô đưa tay cởi cúc áo của anh thì sẽ thở dài bất đắc dĩ, sau đó giành lại quyền chủ động.Khi anh đang bận rộn, Tống Thời Hạ lại nhỏm người lên ôm lấy cổ anh đòi hôn.Cô cảm thấy mình như bị cuồng hôn vậy, mỗi lần không thở nổi nữa mới lưu luyến rời khỏi môi anh.Quý Duy Thanh tăng tốc rồi kết thúc, nhưng cô nghỉ ngơi chưa được mấy phút đã như con rắn quấn lấy anh, lôi kéo anh cùng đắm chìm vào *****.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, Quý Duy Thanh xoa nhẹ sau gáy cô như đang ***** chú mèo con.
“Em muốn đi làm à?”
Tống Thời Hạ: “?”
Lúc nào cô nói mớ hay thể hiện ý định muốn đi làm sao?
Cô nói: “Tạm thời em chưa muốn, em không biết mình phù hợp với công việc gì, em muốn làm một công việc nào đó khiến em vui vẻ.”
Kiếm được nhiều hay ít tiền không quan trọng, chỉ cần không mệt mỏi là được.
Tống Thời Hạ xoay người ngồi dậy, không để ý đến cổ áo ngủ mở rộng, đôi mắt nhìn thẳng vào anh:
“Hôm nay anh lạ lắm nha, trước khi kết hôn không phải anh muốn em ở nhà giúp chồng dạy con hay sao? Chúng ta còn ký cả thỏa thuận cơ mà.”
Tự nhiên quay ngoắc đi như thế, không phải là bị đoạt xác rồi đấy chứ.
Cô nhớ lúc đó trong lòng nguyên thân vui muốn c.h.ế.t luôn.
Nguyên thân luôn tha thiết mong được kết hôn với người trong thành phố, làm ông này bà nọ mà.
Cô cũng vui vì không cần phải đi làm.
Vẻ mặt của Quý Duy Thanh có phần xấu hổ, lúng túng: “Lúc trước do anh suy nghĩ chưa tới, anh xin lỗi.”
Anh bị dạy dỗ một trận mới biết giữa vợ chồng không thể cứ thiếu bình đẳng như thế mãi được.
“Vậy bây giờ ý anh là… thỏa thuận trước đó hết hiệu lực sao?”
Quý Duy Thanh quay đầu sang chỗ khác: “Không tính nữa, anh sẽ thử làm một người chồng tốt.”
Tống Thời Hạ vẽ vòng tròn lên lồng n.g.ự.c đang phập phồng của anh, cố ý trêu chọc anh.
“Nếu em đi làm thì ở nhà sẽ không có ai trông con.”
Quý Duy Thanh nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô.
“Ở trường có vị trí phù hợp, khi nào con lên tiểu học, em có thể đi làm chuyện em thích.”
Tống Thời Hạ hiểu, hẳn là anh sẽ sắp xếp cho cô một công việc nhàn rỗi như nhân viên quản lý thư viện.
Nếu nói chỗ làm việc nào nhàn nhã nhất, thích hợp để dưỡng lão nhất thì chính là thư viện đại học.
DTV
“Em không vội lắm đâu, để sau này rồi nói đi.”
Cô đã hẹn với thím Phùng sẽ bán lại rau không ăn hết trong sân cho căn tin, một tháng cũng kiếm được ít tiền riêng.
Hiện giờ cô không thiếu tiền, cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền.
Tống Thời Hạ nói xong thì rút tay mình ra, cô lần mò tới n.g.ự.c áo của anh, cởi cúc áo của anh ra.
Cô không hề thấy xấu hổ chút nào.
Từ khi biết cảm giác kia, ngoại trừ cảm giác trải nghiệm lần đầu không tốt lắm thì mấy lần sinh hoạt vợ chồng sau này đều rất hài hòa.
Mấy lần trước Quý Duy Thanh cứ như trai nhà lành, bị trêu chọc không chịu nổi mới đảo khách thành chủ.
Hiện giờ chỉ cần cô đưa tay cởi cúc áo của anh thì sẽ thở dài bất đắc dĩ, sau đó giành lại quyền chủ động.
Khi anh đang bận rộn, Tống Thời Hạ lại nhỏm người lên ôm lấy cổ anh đòi hôn.
Cô cảm thấy mình như bị cuồng hôn vậy, mỗi lần không thở nổi nữa mới lưu luyến rời khỏi môi anh.
Quý Duy Thanh tăng tốc rồi kết thúc, nhưng cô nghỉ ngơi chưa được mấy phút đã như con rắn quấn lấy anh, lôi kéo anh cùng đắm chìm vào *****.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cô ngẩng đầu nhìn anh, Quý Duy Thanh xoa nhẹ sau gáy cô như đang ***** chú mèo con.“Em muốn đi làm à?”Tống Thời Hạ: “?”Lúc nào cô nói mớ hay thể hiện ý định muốn đi làm sao?Cô nói: “Tạm thời em chưa muốn, em không biết mình phù hợp với công việc gì, em muốn làm một công việc nào đó khiến em vui vẻ.”Kiếm được nhiều hay ít tiền không quan trọng, chỉ cần không mệt mỏi là được.Tống Thời Hạ xoay người ngồi dậy, không để ý đến cổ áo ngủ mở rộng, đôi mắt nhìn thẳng vào anh:“Hôm nay anh lạ lắm nha, trước khi kết hôn không phải anh muốn em ở nhà giúp chồng dạy con hay sao? Chúng ta còn ký cả thỏa thuận cơ mà.”Tự nhiên quay ngoắc đi như thế, không phải là bị đoạt xác rồi đấy chứ.Cô nhớ lúc đó trong lòng nguyên thân vui muốn c.h.ế.t luôn.Nguyên thân luôn tha thiết mong được kết hôn với người trong thành phố, làm ông này bà nọ mà.Cô cũng vui vì không cần phải đi làm.Vẻ mặt của Quý Duy Thanh có phần xấu hổ, lúng túng: “Lúc trước do anh suy nghĩ chưa tới, anh xin lỗi.”Anh bị dạy dỗ một trận mới biết giữa vợ chồng không thể cứ thiếu bình đẳng như thế mãi được.“Vậy bây giờ ý anh là… thỏa thuận trước đó hết hiệu lực sao?”Quý Duy Thanh quay đầu sang chỗ khác: “Không tính nữa, anh sẽ thử làm một người chồng tốt.” Tống Thời Hạ vẽ vòng tròn lên lồng n.g.ự.c đang phập phồng của anh, cố ý trêu chọc anh.“Nếu em đi làm thì ở nhà sẽ không có ai trông con.”Quý Duy Thanh nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô.“Ở trường có vị trí phù hợp, khi nào con lên tiểu học, em có thể đi làm chuyện em thích.”Tống Thời Hạ hiểu, hẳn là anh sẽ sắp xếp cho cô một công việc nhàn rỗi như nhân viên quản lý thư viện.Nếu nói chỗ làm việc nào nhàn nhã nhất, thích hợp để dưỡng lão nhất thì chính là thư viện đại học.DTV“Em không vội lắm đâu, để sau này rồi nói đi.”Cô đã hẹn với thím Phùng sẽ bán lại rau không ăn hết trong sân cho căn tin, một tháng cũng kiếm được ít tiền riêng.Hiện giờ cô không thiếu tiền, cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền.Tống Thời Hạ nói xong thì rút tay mình ra, cô lần mò tới n.g.ự.c áo của anh, cởi cúc áo của anh ra.Cô không hề thấy xấu hổ chút nào.Từ khi biết cảm giác kia, ngoại trừ cảm giác trải nghiệm lần đầu không tốt lắm thì mấy lần sinh hoạt vợ chồng sau này đều rất hài hòa.Mấy lần trước Quý Duy Thanh cứ như trai nhà lành, bị trêu chọc không chịu nổi mới đảo khách thành chủ.Hiện giờ chỉ cần cô đưa tay cởi cúc áo của anh thì sẽ thở dài bất đắc dĩ, sau đó giành lại quyền chủ động.Khi anh đang bận rộn, Tống Thời Hạ lại nhỏm người lên ôm lấy cổ anh đòi hôn.Cô cảm thấy mình như bị cuồng hôn vậy, mỗi lần không thở nổi nữa mới lưu luyến rời khỏi môi anh.Quý Duy Thanh tăng tốc rồi kết thúc, nhưng cô nghỉ ngơi chưa được mấy phút đã như con rắn quấn lấy anh, lôi kéo anh cùng đắm chìm vào *****.