Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 137: Chương 137

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trần Tuyết Yến còn chưa chơi cùng với em trai đã bị anh trai nhốt vào thư phòng.“Em ở trong này đọc sách đi, khi nào ăn cơm mới được xuống, biết chưa?”Trần Tuyết Yến không muốn, Trần Học Nhân đã xoay người ra ngoài rồi đóng cửa lại.Cô bé thút thít lật những quyển sách mà mình đọc không hiểu.Tống Thời Hạ phát hiện, cô đi đến đâu hai thằng nhóc cũng đều đi theo sau.“Sao vậy? Sợ mẹ lạc đường à?”Quý Nguyên hơi căng thẳng, Quý Dương chậm rãi nói: “Anh họ sẽ bắt nạt bọn con.”Cậu bé nói xong thì quay đầu đi chỗ khác.Cô quay lại xoa gương mặt nhỏ của Quý Dương.“Các con muốn mẹ bảo vệ à?”Ánh mắt của Quý Dương đầy vẻ khinh thường: “Con không sợ các anh, con sợ mẹ bị bắt nạt.”Quý Nguyên cũng gật đầu theo: “Lần nào anh trai cũng gọi được bà nội và bác gái đến, anh họ xấu xa sẽ bị đánh đòn.”Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, trong lòng mềm nhũn.“Mẹ cảm ơn hai kỵ sĩ nhỏ đã bảo vệ mẹ nha.”Cô vừa nói xong, sau lưng bỗng hơi nhói lên.Hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân rất nghịch ngợm, còn cầm theo ná cao su, b.ắ.n vào người khá đau.Cô là người lớn nên không sao, nhưng chỉ sợ hai cậu bé kia không cẩn thận b.ắ.n ná trúng mắt của Quý Dương với Quý Nguyên, làm bọn nhỏ bị thương.Tống Thời Hạ tìm đến Quý Duy Thanh tố cáo, nói chuyện hai anh em nhà họ Trần cầm theo ná cao su cho anh biết.Quý Duy Thanh để sách xuống, trong lòng anh là Trần Tuyết Yến đang ngủ say, trên gương mặt cô bé vẫn còn vương nước mắt. “Chuyện gì vậy?”“Bị Trần Học Nhân nhốt vào thư phòng, anh đi nói chuyện với chị, em ôm con bé đi.”Nghe nói cháu thường thân thiết với cậu, Trần Tuyết Yến cũng thích chơi với cậu, không hề sợ anh.“Đặt lên giường đi, đừng đánh thức con bé.” Chắc cô bé khóc mệt quá nên ngủ thiếp đi.Quý Duy Thanh đặt cô bé lên giường, Tống Thời Hạ cẩn thận đắp chăn cho cô bé.Trần Tuyết Yến là một cô bé trắng trẽo đáng yêu, gương mặt trái xoan tròn trịa dễ thương, nhưng cứ bị hai anh trai phá phách nghịch ngợm ở nhà bắt nạt.Quý Duy Thanh rời khỏi đó không bao lâu thì cô nghe thấy bên dưới vang lên tiếng gào khóc.Cô chỉ cảm thấy buồn cười, Trần Học Dân và Trần Học Nhân không bao giờ nhớ đòn, hiện giờ khóc rất to, nhưng sau đó vẫn dám tái phạm.Quý Dương và Quý Nguyên hóng hớt xong thì trở về.Vừa rồi ba rất oai, ba lấy đi ná cao su của anh họ, sau này anh họ sẽ không dám dùng ná cao su b.ắ.n bọn họ nữa.Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ lên: “Suỵt, các con nói nhỏ thôi, chị gái đang ngủ.”Hai cậu nhóc lập tức rón rén đi đến cạnh giường.“Mẹ ơi, con cũng muốn ngủ.”Quý Dương ngẩng đầu lên nhìn.“Con ngủ một lúc đi, sáng nay sớm như vậy, chắc các con cũng mệt rồi.”Tống Thời Hạ ôm hai cậu bé lên giường, hai cậu nhóc phối hợp đạp rơi giày xuống.Trẻ con 8 tuổi không chung giường, nhưng hai đứa bé cộng lại mới 8 tuổi.Tống Thời Hạ đắp chăn của Quý Duy Thanh cho hai cậu bé, Trần Tuyết Yến đang đắp chăn của cô.DTVCăn phòng này đã được mẹ chồng dọn dẹp, chăn gối đều sạch sẽ thơm mùi nước xả vải. 

Trần Tuyết Yến còn chưa chơi cùng với em trai đã bị anh trai nhốt vào thư phòng.

“Em ở trong này đọc sách đi, khi nào ăn cơm mới được xuống, biết chưa?”

Trần Tuyết Yến không muốn, Trần Học Nhân đã xoay người ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Cô bé thút thít lật những quyển sách mà mình đọc không hiểu.

Tống Thời Hạ phát hiện, cô đi đến đâu hai thằng nhóc cũng đều đi theo sau.

“Sao vậy? Sợ mẹ lạc đường à?”

Quý Nguyên hơi căng thẳng, Quý Dương chậm rãi nói: “Anh họ sẽ bắt nạt bọn con.”

Cậu bé nói xong thì quay đầu đi chỗ khác.

Cô quay lại xoa gương mặt nhỏ của Quý Dương.

“Các con muốn mẹ bảo vệ à?”

Ánh mắt của Quý Dương đầy vẻ khinh thường: “Con không sợ các anh, con sợ mẹ bị bắt nạt.”

Quý Nguyên cũng gật đầu theo: “Lần nào anh trai cũng gọi được bà nội và bác gái đến, anh họ xấu xa sẽ bị đánh đòn.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, trong lòng mềm nhũn.

“Mẹ cảm ơn hai kỵ sĩ nhỏ đã bảo vệ mẹ nha.”

Cô vừa nói xong, sau lưng bỗng hơi nhói lên.

Hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân rất nghịch ngợm, còn cầm theo ná cao su, b.ắ.n vào người khá đau.

Cô là người lớn nên không sao, nhưng chỉ sợ hai cậu bé kia không cẩn thận b.ắ.n ná trúng mắt của Quý Dương với Quý Nguyên, làm bọn nhỏ bị thương.

Tống Thời Hạ tìm đến Quý Duy Thanh tố cáo, nói chuyện hai anh em nhà họ Trần cầm theo ná cao su cho anh biết.

Quý Duy Thanh để sách xuống, trong lòng anh là Trần Tuyết Yến đang ngủ say, trên gương mặt cô bé vẫn còn vương nước mắt.

 

“Chuyện gì vậy?”

“Bị Trần Học Nhân nhốt vào thư phòng, anh đi nói chuyện với chị, em ôm con bé đi.”

Nghe nói cháu thường thân thiết với cậu, Trần Tuyết Yến cũng thích chơi với cậu, không hề sợ anh.

“Đặt lên giường đi, đừng đánh thức con bé.” Chắc cô bé khóc mệt quá nên ngủ thiếp đi.

Quý Duy Thanh đặt cô bé lên giường, Tống Thời Hạ cẩn thận đắp chăn cho cô bé.

Trần Tuyết Yến là một cô bé trắng trẽo đáng yêu, gương mặt trái xoan tròn trịa dễ thương, nhưng cứ bị hai anh trai phá phách nghịch ngợm ở nhà bắt nạt.

Quý Duy Thanh rời khỏi đó không bao lâu thì cô nghe thấy bên dưới vang lên tiếng gào khóc.

Cô chỉ cảm thấy buồn cười, Trần Học Dân và Trần Học Nhân không bao giờ nhớ đòn, hiện giờ khóc rất to, nhưng sau đó vẫn dám tái phạm.

Quý Dương và Quý Nguyên hóng hớt xong thì trở về.

Vừa rồi ba rất oai, ba lấy đi ná cao su của anh họ, sau này anh họ sẽ không dám dùng ná cao su b.ắ.n bọn họ nữa.

Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ lên: “Suỵt, các con nói nhỏ thôi, chị gái đang ngủ.”

Hai cậu nhóc lập tức rón rén đi đến cạnh giường.

“Mẹ ơi, con cũng muốn ngủ.”

Quý Dương ngẩng đầu lên nhìn.

“Con ngủ một lúc đi, sáng nay sớm như vậy, chắc các con cũng mệt rồi.”

Tống Thời Hạ ôm hai cậu bé lên giường, hai cậu nhóc phối hợp đạp rơi giày xuống.

Trẻ con 8 tuổi không chung giường, nhưng hai đứa bé cộng lại mới 8 tuổi.

Tống Thời Hạ đắp chăn của Quý Duy Thanh cho hai cậu bé, Trần Tuyết Yến đang đắp chăn của cô.

DTV

Căn phòng này đã được mẹ chồng dọn dẹp, chăn gối đều sạch sẽ thơm mùi nước xả vải.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trần Tuyết Yến còn chưa chơi cùng với em trai đã bị anh trai nhốt vào thư phòng.“Em ở trong này đọc sách đi, khi nào ăn cơm mới được xuống, biết chưa?”Trần Tuyết Yến không muốn, Trần Học Nhân đã xoay người ra ngoài rồi đóng cửa lại.Cô bé thút thít lật những quyển sách mà mình đọc không hiểu.Tống Thời Hạ phát hiện, cô đi đến đâu hai thằng nhóc cũng đều đi theo sau.“Sao vậy? Sợ mẹ lạc đường à?”Quý Nguyên hơi căng thẳng, Quý Dương chậm rãi nói: “Anh họ sẽ bắt nạt bọn con.”Cậu bé nói xong thì quay đầu đi chỗ khác.Cô quay lại xoa gương mặt nhỏ của Quý Dương.“Các con muốn mẹ bảo vệ à?”Ánh mắt của Quý Dương đầy vẻ khinh thường: “Con không sợ các anh, con sợ mẹ bị bắt nạt.”Quý Nguyên cũng gật đầu theo: “Lần nào anh trai cũng gọi được bà nội và bác gái đến, anh họ xấu xa sẽ bị đánh đòn.”Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, trong lòng mềm nhũn.“Mẹ cảm ơn hai kỵ sĩ nhỏ đã bảo vệ mẹ nha.”Cô vừa nói xong, sau lưng bỗng hơi nhói lên.Hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân rất nghịch ngợm, còn cầm theo ná cao su, b.ắ.n vào người khá đau.Cô là người lớn nên không sao, nhưng chỉ sợ hai cậu bé kia không cẩn thận b.ắ.n ná trúng mắt của Quý Dương với Quý Nguyên, làm bọn nhỏ bị thương.Tống Thời Hạ tìm đến Quý Duy Thanh tố cáo, nói chuyện hai anh em nhà họ Trần cầm theo ná cao su cho anh biết.Quý Duy Thanh để sách xuống, trong lòng anh là Trần Tuyết Yến đang ngủ say, trên gương mặt cô bé vẫn còn vương nước mắt. “Chuyện gì vậy?”“Bị Trần Học Nhân nhốt vào thư phòng, anh đi nói chuyện với chị, em ôm con bé đi.”Nghe nói cháu thường thân thiết với cậu, Trần Tuyết Yến cũng thích chơi với cậu, không hề sợ anh.“Đặt lên giường đi, đừng đánh thức con bé.” Chắc cô bé khóc mệt quá nên ngủ thiếp đi.Quý Duy Thanh đặt cô bé lên giường, Tống Thời Hạ cẩn thận đắp chăn cho cô bé.Trần Tuyết Yến là một cô bé trắng trẽo đáng yêu, gương mặt trái xoan tròn trịa dễ thương, nhưng cứ bị hai anh trai phá phách nghịch ngợm ở nhà bắt nạt.Quý Duy Thanh rời khỏi đó không bao lâu thì cô nghe thấy bên dưới vang lên tiếng gào khóc.Cô chỉ cảm thấy buồn cười, Trần Học Dân và Trần Học Nhân không bao giờ nhớ đòn, hiện giờ khóc rất to, nhưng sau đó vẫn dám tái phạm.Quý Dương và Quý Nguyên hóng hớt xong thì trở về.Vừa rồi ba rất oai, ba lấy đi ná cao su của anh họ, sau này anh họ sẽ không dám dùng ná cao su b.ắ.n bọn họ nữa.Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ lên: “Suỵt, các con nói nhỏ thôi, chị gái đang ngủ.”Hai cậu nhóc lập tức rón rén đi đến cạnh giường.“Mẹ ơi, con cũng muốn ngủ.”Quý Dương ngẩng đầu lên nhìn.“Con ngủ một lúc đi, sáng nay sớm như vậy, chắc các con cũng mệt rồi.”Tống Thời Hạ ôm hai cậu bé lên giường, hai cậu nhóc phối hợp đạp rơi giày xuống.Trẻ con 8 tuổi không chung giường, nhưng hai đứa bé cộng lại mới 8 tuổi.Tống Thời Hạ đắp chăn của Quý Duy Thanh cho hai cậu bé, Trần Tuyết Yến đang đắp chăn của cô.DTVCăn phòng này đã được mẹ chồng dọn dẹp, chăn gối đều sạch sẽ thơm mùi nước xả vải. 

Chương 137: Chương 137