Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 154: Chương 154
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nhiếp ảnh gia đến, nói rằng nửa tháng sau mới có thể lấy ảnh được, bởi vì có vài bức ảnh có kích thước tương đối lớn.Quý Duy Thanh dẫn cô đi ra ngoài, nhưng Tống Thời Hạ lại không muốn trở về quá sớm.Mấy đứa nhỏ đã có mẹ chồng chăm sóc, sao lại không tranh thủ tận hưởng thế giới của hai người chứ?Đối diện tiệm chụp hình là rạp chiếu phim, Tống Thời Hạ rất tò mò về rạp chiếu phim thời này.“Em mời em đi xem phim nhé?”Quý Duy Thanh đi ở mé sát đường: “Cả ngày hôm nay anh đều nghe theo lời em.”Ngoài cổng rạp phim dán đầy poster phim và lịch chiếu phim, Tống Thời Hạ liếc mắt một cái đã ưng bộ phim “Người Chăn Ngựa”, suất chiếu tiếp theo là nửa tiếng nữa.“Chúng ta xem bộ này đi!”Cô biết bộ phim này cải biên từ tiểu thuyết Linh hồn và thể xác, nhưng cô chưa xem.Tống Thời Hạ đang định đi mua vé thì bị Quý Duy Thanh đi trước.Cô nhìn quanh một lượt, thấy có quầy bán hàng rong thì đi mua hai chai nước ngọt Bắc Băng Dương, một gói mứt quả và một gói quẩy nhỏ.Quý Duy Thanh mua vé về, thấy cô đã cầm cả đống đồ.Tống Thời Hạ vui vẻ cười nói với anh: “Anh nhìn đi, em mua đồ ăn vặt rồi.”Xem phim đương nhiên phải ăn vặt rồi.Quý Duy Thanh không thích ăn mấy thứ này, nhưng cũng không dập tắt hứng thú của cô.Lúc này cổng rạp phim cũng không cao cấp như sau này, Tống Thời Hạ vui vẻ chạy tới chạy lui nhìn ngó, không hề chê nó đơn sơ.Cô muốn cất giữ cặp vé xem phim này, giữ lại mấy chục năm nữa đăng lên mạng khoe, làm một cụ bà thời trượng bắt trend.Nếu có thể lấy điện thoại ra chụp ảnh thì tốt biết mấy, cô còn muốn chụp hình rạp phim lại, nhưng cô không dám. Cô theo Quý Duy Thanh ngồi vào ghế của mình, ghế trong rạp phim lúc này là từng dãy ghế nhựa gập cố định.Còn 10 phút mới tới giờ chiếu phim, mặc dù có mở cửa sổ trên mái nhà, nhưng trong phòng vẫn rất tối.Đây là phòng chiếu lớn, có rất đông người vào xem.Quý Duy Thanh tình cờ liếc nhìn về phía cửa ra vào, sau đó nhíu mày lại như nhìn thấy thứ gì đó, Tống Thời Hạ cũng nhìn theo.Một người đàn ông thoạt nhìn có vẻ trẻ và một người phụ nữ, hai người này là ai đây?Hai người kia ngồi ở hàng cuối, Quý Duy Thanh vì tiện xem phim nên chọn hàng thứ ba.Tống Thời Hạ tò mò hỏi anh: “Bọn họ là ai thế?”Quý Duy Thanh thu hồi tầm mắt: “Thầy Hoắc trong trường.”Hoắc?DTVSao cái họ này nghe quen thế nhỉ?Tống Thời Hạ cố ý hỏi: “Thầy Hoắc kia tên gì thế? Nói không chừng em có biết đấy.”Quý Duy Thanh hờ hững nói: “Hoắc Khải.”Lúc trước anh từng dạy lớp của Hoắc Khải, xem như học trò của anh.Tống Thời Hạ trợn tròn mắt: “Không phải Hoắc Khải đã kết hôn rồi à?”Quý Duy Thanh kinh ngạc hỏi cô: “Em biết anh ta à?”“Anh ta xem như đồng hương, cùng trấn với em, nhưng bọn em không quen biết nhau. Vợ của anh ta cùng thôn với em, em từng gặp cô ta ở trường rồi.”Tâm trạng của Tống Thời Hạ vô cùng vi diệu.Hoắc Khải đang làm gì đây?Anh ta là chồng của Trần Kiều đấy!
Nhiếp ảnh gia đến, nói rằng nửa tháng sau mới có thể lấy ảnh được, bởi vì có vài bức ảnh có kích thước tương đối lớn.
Quý Duy Thanh dẫn cô đi ra ngoài, nhưng Tống Thời Hạ lại không muốn trở về quá sớm.
Mấy đứa nhỏ đã có mẹ chồng chăm sóc, sao lại không tranh thủ tận hưởng thế giới của hai người chứ?
Đối diện tiệm chụp hình là rạp chiếu phim, Tống Thời Hạ rất tò mò về rạp chiếu phim thời này.
“Em mời em đi xem phim nhé?”
Quý Duy Thanh đi ở mé sát đường: “Cả ngày hôm nay anh đều nghe theo lời em.”
Ngoài cổng rạp phim dán đầy poster phim và lịch chiếu phim, Tống Thời Hạ liếc mắt một cái đã ưng bộ phim “Người Chăn Ngựa”, suất chiếu tiếp theo là nửa tiếng nữa.
“Chúng ta xem bộ này đi!”
Cô biết bộ phim này cải biên từ tiểu thuyết Linh hồn và thể xác, nhưng cô chưa xem.
Tống Thời Hạ đang định đi mua vé thì bị Quý Duy Thanh đi trước.
Cô nhìn quanh một lượt, thấy có quầy bán hàng rong thì đi mua hai chai nước ngọt Bắc Băng Dương, một gói mứt quả và một gói quẩy nhỏ.
Quý Duy Thanh mua vé về, thấy cô đã cầm cả đống đồ.
Tống Thời Hạ vui vẻ cười nói với anh: “Anh nhìn đi, em mua đồ ăn vặt rồi.”
Xem phim đương nhiên phải ăn vặt rồi.
Quý Duy Thanh không thích ăn mấy thứ này, nhưng cũng không dập tắt hứng thú của cô.
Lúc này cổng rạp phim cũng không cao cấp như sau này, Tống Thời Hạ vui vẻ chạy tới chạy lui nhìn ngó, không hề chê nó đơn sơ.
Cô muốn cất giữ cặp vé xem phim này, giữ lại mấy chục năm nữa đăng lên mạng khoe, làm một cụ bà thời trượng bắt trend.
Nếu có thể lấy điện thoại ra chụp ảnh thì tốt biết mấy, cô còn muốn chụp hình rạp phim lại, nhưng cô không dám.
Cô theo Quý Duy Thanh ngồi vào ghế của mình, ghế trong rạp phim lúc này là từng dãy ghế nhựa gập cố định.
Còn 10 phút mới tới giờ chiếu phim, mặc dù có mở cửa sổ trên mái nhà, nhưng trong phòng vẫn rất tối.
Đây là phòng chiếu lớn, có rất đông người vào xem.
Quý Duy Thanh tình cờ liếc nhìn về phía cửa ra vào, sau đó nhíu mày lại như nhìn thấy thứ gì đó, Tống Thời Hạ cũng nhìn theo.
Một người đàn ông thoạt nhìn có vẻ trẻ và một người phụ nữ, hai người này là ai đây?
Hai người kia ngồi ở hàng cuối, Quý Duy Thanh vì tiện xem phim nên chọn hàng thứ ba.
Tống Thời Hạ tò mò hỏi anh: “Bọn họ là ai thế?”
Quý Duy Thanh thu hồi tầm mắt: “Thầy Hoắc trong trường.”
Hoắc?
DTV
Sao cái họ này nghe quen thế nhỉ?
Tống Thời Hạ cố ý hỏi: “Thầy Hoắc kia tên gì thế? Nói không chừng em có biết đấy.”
Quý Duy Thanh hờ hững nói: “Hoắc Khải.”
Lúc trước anh từng dạy lớp của Hoắc Khải, xem như học trò của anh.
Tống Thời Hạ trợn tròn mắt: “Không phải Hoắc Khải đã kết hôn rồi à?”
Quý Duy Thanh kinh ngạc hỏi cô: “Em biết anh ta à?”
“Anh ta xem như đồng hương, cùng trấn với em, nhưng bọn em không quen biết nhau. Vợ của anh ta cùng thôn với em, em từng gặp cô ta ở trường rồi.”
Tâm trạng của Tống Thời Hạ vô cùng vi diệu.
Hoắc Khải đang làm gì đây?
Anh ta là chồng của Trần Kiều đấy!
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nhiếp ảnh gia đến, nói rằng nửa tháng sau mới có thể lấy ảnh được, bởi vì có vài bức ảnh có kích thước tương đối lớn.Quý Duy Thanh dẫn cô đi ra ngoài, nhưng Tống Thời Hạ lại không muốn trở về quá sớm.Mấy đứa nhỏ đã có mẹ chồng chăm sóc, sao lại không tranh thủ tận hưởng thế giới của hai người chứ?Đối diện tiệm chụp hình là rạp chiếu phim, Tống Thời Hạ rất tò mò về rạp chiếu phim thời này.“Em mời em đi xem phim nhé?”Quý Duy Thanh đi ở mé sát đường: “Cả ngày hôm nay anh đều nghe theo lời em.”Ngoài cổng rạp phim dán đầy poster phim và lịch chiếu phim, Tống Thời Hạ liếc mắt một cái đã ưng bộ phim “Người Chăn Ngựa”, suất chiếu tiếp theo là nửa tiếng nữa.“Chúng ta xem bộ này đi!”Cô biết bộ phim này cải biên từ tiểu thuyết Linh hồn và thể xác, nhưng cô chưa xem.Tống Thời Hạ đang định đi mua vé thì bị Quý Duy Thanh đi trước.Cô nhìn quanh một lượt, thấy có quầy bán hàng rong thì đi mua hai chai nước ngọt Bắc Băng Dương, một gói mứt quả và một gói quẩy nhỏ.Quý Duy Thanh mua vé về, thấy cô đã cầm cả đống đồ.Tống Thời Hạ vui vẻ cười nói với anh: “Anh nhìn đi, em mua đồ ăn vặt rồi.”Xem phim đương nhiên phải ăn vặt rồi.Quý Duy Thanh không thích ăn mấy thứ này, nhưng cũng không dập tắt hứng thú của cô.Lúc này cổng rạp phim cũng không cao cấp như sau này, Tống Thời Hạ vui vẻ chạy tới chạy lui nhìn ngó, không hề chê nó đơn sơ.Cô muốn cất giữ cặp vé xem phim này, giữ lại mấy chục năm nữa đăng lên mạng khoe, làm một cụ bà thời trượng bắt trend.Nếu có thể lấy điện thoại ra chụp ảnh thì tốt biết mấy, cô còn muốn chụp hình rạp phim lại, nhưng cô không dám. Cô theo Quý Duy Thanh ngồi vào ghế của mình, ghế trong rạp phim lúc này là từng dãy ghế nhựa gập cố định.Còn 10 phút mới tới giờ chiếu phim, mặc dù có mở cửa sổ trên mái nhà, nhưng trong phòng vẫn rất tối.Đây là phòng chiếu lớn, có rất đông người vào xem.Quý Duy Thanh tình cờ liếc nhìn về phía cửa ra vào, sau đó nhíu mày lại như nhìn thấy thứ gì đó, Tống Thời Hạ cũng nhìn theo.Một người đàn ông thoạt nhìn có vẻ trẻ và một người phụ nữ, hai người này là ai đây?Hai người kia ngồi ở hàng cuối, Quý Duy Thanh vì tiện xem phim nên chọn hàng thứ ba.Tống Thời Hạ tò mò hỏi anh: “Bọn họ là ai thế?”Quý Duy Thanh thu hồi tầm mắt: “Thầy Hoắc trong trường.”Hoắc?DTVSao cái họ này nghe quen thế nhỉ?Tống Thời Hạ cố ý hỏi: “Thầy Hoắc kia tên gì thế? Nói không chừng em có biết đấy.”Quý Duy Thanh hờ hững nói: “Hoắc Khải.”Lúc trước anh từng dạy lớp của Hoắc Khải, xem như học trò của anh.Tống Thời Hạ trợn tròn mắt: “Không phải Hoắc Khải đã kết hôn rồi à?”Quý Duy Thanh kinh ngạc hỏi cô: “Em biết anh ta à?”“Anh ta xem như đồng hương, cùng trấn với em, nhưng bọn em không quen biết nhau. Vợ của anh ta cùng thôn với em, em từng gặp cô ta ở trường rồi.”Tâm trạng của Tống Thời Hạ vô cùng vi diệu.Hoắc Khải đang làm gì đây?Anh ta là chồng của Trần Kiều đấy!