Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 157: Chương 157
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hàn Dung thấy tình cảm giữa con trai và con dâu vẫn nồng nhiệt như thế thì mừng còn hơn ăn tết.Đoan Ngọ năm nay, cả nhà vô cùng vui vẻ hạnh phúc.Người duy nhất không được vui chỉ có hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân mà thôi.Rõ ràng lúc trước bà nội nói với hai đứa là học xong tiểu học thì có thể đi học cao đẳng nghề để sau này đi làm kiếm tiền.Kết quả lại biến thành nghỉ hè phải đi học bổ túc, nếu thi không đậu cấp 2 thì phải học lại, hai đứa chán nản kêu rên một hồi.Nhưng ý kiến của trẻ con không có trọng lượng, hai đứa kháng nghị vô ích, ngay cả bà nội thương yêu hai đứa nhất cũng quay xe đổi ý.Cứ nghĩ tới chuyện phải tới nhà cậu út ở một thời gian, hai anh em cùi không sợ lở, quyết định phải trêu chọc mợ út, người đã đưa ra ý kiến học hè này nhiều hơn mới được.Hôm nay là ngày nhà trẻ thi cuối kỳ, vốn dĩ không liên quan gì tới hai chú hổ con ở nhà, nhưng bây giờ bọn trẻ phải tới trường để thi.Lúc ở nhà Tống Thời Hạ cũng sẽ cho bọn trẻ học ghép vần và tập viết.Nên sau khi liên lạc với giáo viên trao đổi một phen, nhà trẻ đồng ý cho hai đứa được đến trường thi.Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh tự mình đưa hai đứa bé đi thi.Hai đứa bé hùng dũng oai vệ đi vào trường, cằm hất lên tận trời, Tống Thời Hạ cũng thấy buồn cười.Tống Thời Hạ nghe được bọn trẻ khác đang bàn tán là mẹ của Quý Dương và Quý Nguyên đã trở lại, thế là quay đầu lại bổ sung:“Dì chính là mẹ của Quý Dương và Quý Nguyên, trước kia không thể tự mình đưa các bạn ấy đi học, sau này các cháu sẽ được thấy dì thường xuyên hơn.”Có một cô bé lớn tiếng nói: “Nhìn đi, mình đã nói là Quý Nguyên nhất định có mẹ mà, không thì bạn ấy sinh ra bằng cách nào chứ!Chỉ có mẹ mới có thể sinh em bé thôi, mẹ mình nói trẻ con ai cũng có cha mẹ hết.”Tống Thời Hạ nghe vậy thì vô cùng khó chịu, Quý Duy Thanh cũng rất khó chịu.Nhưng bọn họ không thể chấp nhất với trẻ con được.Tống Thời Hạ quay lại đối diện với cô bé kia:DTV“Có một số bạn nhỏ không có ba mẹ, là vì ba mẹ của các bạn ấy phải đi đến một nơi rất xa.Mỗi bạn nhỏ đều là cục cưng của cha mẹ, nên các cháu đừng cười nhạo các bạn khác, các bạn ấy cũng rất nhớ ba mẹ mình.Lúc trước dì cũng đi rất xa, bây giờ mới có thể quay về với các bạn đấy.”Mấy đứa nhỏ không biết ý nghĩa của sinh ly tử biệt, chỉ biết là mẹ của Quý Dương và Quý Nguyên không tới lần nào, nên cả bọn còn cười nhạo Quý Dương và Quý Nguyên là con hoang.Bọn trẻ cúi đầu: “Dì ơi, bọn cháu xin lỗi.”Tống Thời Hạ dịu dàng nói: “Không sao hết, biết sai mà sửa đều là bé ngoan cả.”Nhà trẻ thi xong thì sẽ có thành tích ngay, Quý Dương và Quý Nguyên ôm bài chạy tới.Quý Nguyên giơ bài thi, vừa chạy vừa reo lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con với anh được hạng nhất này!”Cậu bé phải ôm đùi mẹ mới dừng lại được.Gương mặt của Quý Dương cũng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cô, vừa rồi cậu bé cũng chạy theo sau lưng em trai.
Hàn Dung thấy tình cảm giữa con trai và con dâu vẫn nồng nhiệt như thế thì mừng còn hơn ăn tết.
Đoan Ngọ năm nay, cả nhà vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Người duy nhất không được vui chỉ có hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân mà thôi.
Rõ ràng lúc trước bà nội nói với hai đứa là học xong tiểu học thì có thể đi học cao đẳng nghề để sau này đi làm kiếm tiền.
Kết quả lại biến thành nghỉ hè phải đi học bổ túc, nếu thi không đậu cấp 2 thì phải học lại, hai đứa chán nản kêu rên một hồi.
Nhưng ý kiến của trẻ con không có trọng lượng, hai đứa kháng nghị vô ích, ngay cả bà nội thương yêu hai đứa nhất cũng quay xe đổi ý.
Cứ nghĩ tới chuyện phải tới nhà cậu út ở một thời gian, hai anh em cùi không sợ lở, quyết định phải trêu chọc mợ út, người đã đưa ra ý kiến học hè này nhiều hơn mới được.
Hôm nay là ngày nhà trẻ thi cuối kỳ, vốn dĩ không liên quan gì tới hai chú hổ con ở nhà, nhưng bây giờ bọn trẻ phải tới trường để thi.
Lúc ở nhà Tống Thời Hạ cũng sẽ cho bọn trẻ học ghép vần và tập viết.
Nên sau khi liên lạc với giáo viên trao đổi một phen, nhà trẻ đồng ý cho hai đứa được đến trường thi.
Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh tự mình đưa hai đứa bé đi thi.
Hai đứa bé hùng dũng oai vệ đi vào trường, cằm hất lên tận trời, Tống Thời Hạ cũng thấy buồn cười.
Tống Thời Hạ nghe được bọn trẻ khác đang bàn tán là mẹ của Quý Dương và Quý Nguyên đã trở lại, thế là quay đầu lại bổ sung:
“Dì chính là mẹ của Quý Dương và Quý Nguyên, trước kia không thể tự mình đưa các bạn ấy đi học, sau này các cháu sẽ được thấy dì thường xuyên hơn.”
Có một cô bé lớn tiếng nói:
“Nhìn đi, mình đã nói là Quý Nguyên nhất định có mẹ mà, không thì bạn ấy sinh ra bằng cách nào chứ!
Chỉ có mẹ mới có thể sinh em bé thôi, mẹ mình nói trẻ con ai cũng có cha mẹ hết.”
Tống Thời Hạ nghe vậy thì vô cùng khó chịu, Quý Duy Thanh cũng rất khó chịu.
Nhưng bọn họ không thể chấp nhất với trẻ con được.
Tống Thời Hạ quay lại đối diện với cô bé kia:
DTV
“Có một số bạn nhỏ không có ba mẹ, là vì ba mẹ của các bạn ấy phải đi đến một nơi rất xa.
Mỗi bạn nhỏ đều là cục cưng của cha mẹ, nên các cháu đừng cười nhạo các bạn khác, các bạn ấy cũng rất nhớ ba mẹ mình.
Lúc trước dì cũng đi rất xa, bây giờ mới có thể quay về với các bạn đấy.”
Mấy đứa nhỏ không biết ý nghĩa của sinh ly tử biệt, chỉ biết là mẹ của Quý Dương và Quý Nguyên không tới lần nào, nên cả bọn còn cười nhạo Quý Dương và Quý Nguyên là con hoang.
Bọn trẻ cúi đầu: “Dì ơi, bọn cháu xin lỗi.”
Tống Thời Hạ dịu dàng nói: “Không sao hết, biết sai mà sửa đều là bé ngoan cả.”
Nhà trẻ thi xong thì sẽ có thành tích ngay, Quý Dương và Quý Nguyên ôm bài chạy tới.
Quý Nguyên giơ bài thi, vừa chạy vừa reo lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con với anh được hạng nhất này!”
Cậu bé phải ôm đùi mẹ mới dừng lại được.
Gương mặt của Quý Dương cũng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cô, vừa rồi cậu bé cũng chạy theo sau lưng em trai.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hàn Dung thấy tình cảm giữa con trai và con dâu vẫn nồng nhiệt như thế thì mừng còn hơn ăn tết.Đoan Ngọ năm nay, cả nhà vô cùng vui vẻ hạnh phúc.Người duy nhất không được vui chỉ có hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân mà thôi.Rõ ràng lúc trước bà nội nói với hai đứa là học xong tiểu học thì có thể đi học cao đẳng nghề để sau này đi làm kiếm tiền.Kết quả lại biến thành nghỉ hè phải đi học bổ túc, nếu thi không đậu cấp 2 thì phải học lại, hai đứa chán nản kêu rên một hồi.Nhưng ý kiến của trẻ con không có trọng lượng, hai đứa kháng nghị vô ích, ngay cả bà nội thương yêu hai đứa nhất cũng quay xe đổi ý.Cứ nghĩ tới chuyện phải tới nhà cậu út ở một thời gian, hai anh em cùi không sợ lở, quyết định phải trêu chọc mợ út, người đã đưa ra ý kiến học hè này nhiều hơn mới được.Hôm nay là ngày nhà trẻ thi cuối kỳ, vốn dĩ không liên quan gì tới hai chú hổ con ở nhà, nhưng bây giờ bọn trẻ phải tới trường để thi.Lúc ở nhà Tống Thời Hạ cũng sẽ cho bọn trẻ học ghép vần và tập viết.Nên sau khi liên lạc với giáo viên trao đổi một phen, nhà trẻ đồng ý cho hai đứa được đến trường thi.Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh tự mình đưa hai đứa bé đi thi.Hai đứa bé hùng dũng oai vệ đi vào trường, cằm hất lên tận trời, Tống Thời Hạ cũng thấy buồn cười.Tống Thời Hạ nghe được bọn trẻ khác đang bàn tán là mẹ của Quý Dương và Quý Nguyên đã trở lại, thế là quay đầu lại bổ sung:“Dì chính là mẹ của Quý Dương và Quý Nguyên, trước kia không thể tự mình đưa các bạn ấy đi học, sau này các cháu sẽ được thấy dì thường xuyên hơn.”Có một cô bé lớn tiếng nói: “Nhìn đi, mình đã nói là Quý Nguyên nhất định có mẹ mà, không thì bạn ấy sinh ra bằng cách nào chứ!Chỉ có mẹ mới có thể sinh em bé thôi, mẹ mình nói trẻ con ai cũng có cha mẹ hết.”Tống Thời Hạ nghe vậy thì vô cùng khó chịu, Quý Duy Thanh cũng rất khó chịu.Nhưng bọn họ không thể chấp nhất với trẻ con được.Tống Thời Hạ quay lại đối diện với cô bé kia:DTV“Có một số bạn nhỏ không có ba mẹ, là vì ba mẹ của các bạn ấy phải đi đến một nơi rất xa.Mỗi bạn nhỏ đều là cục cưng của cha mẹ, nên các cháu đừng cười nhạo các bạn khác, các bạn ấy cũng rất nhớ ba mẹ mình.Lúc trước dì cũng đi rất xa, bây giờ mới có thể quay về với các bạn đấy.”Mấy đứa nhỏ không biết ý nghĩa của sinh ly tử biệt, chỉ biết là mẹ của Quý Dương và Quý Nguyên không tới lần nào, nên cả bọn còn cười nhạo Quý Dương và Quý Nguyên là con hoang.Bọn trẻ cúi đầu: “Dì ơi, bọn cháu xin lỗi.”Tống Thời Hạ dịu dàng nói: “Không sao hết, biết sai mà sửa đều là bé ngoan cả.”Nhà trẻ thi xong thì sẽ có thành tích ngay, Quý Dương và Quý Nguyên ôm bài chạy tới.Quý Nguyên giơ bài thi, vừa chạy vừa reo lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con với anh được hạng nhất này!”Cậu bé phải ôm đùi mẹ mới dừng lại được.Gương mặt của Quý Dương cũng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cô, vừa rồi cậu bé cũng chạy theo sau lưng em trai.