Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 163: Chương 163
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ níu áo ngủ của anh, chuẩn bị thiếp đi, sau khi ngủ cô có thể lén sờ cơ bụng của anh.Phát hiện hô hấp của anh kề sát, cô không để ý lắm.Số lần Quý Duy Thanh chủ động có thể đếm trên đầu ngón tay, chắc là anh đổi tư thế ngủ thôi.Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán, Tống Thời Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra.Đèn ngủ phía bên Quý Duy Thanh không tắt, cô nhìn thấy anh lại kề sát tới, lần này là chóp mũi.Một giây sau, nụ hôn của anh hạ xuống khóe môi của cô, cạy mở môi cô.Tống Thời Hạ ngơ ngác phối hợp với anh.Kỹ thuật của anh toàn là do cô dạy, anh chỉ biết mút mát lung tung, hôn cực kỳ tệ, Tống Thời Hạ thầm nghĩ.Nhưng cô vẫn vươn tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn kia.Đồ ngủ bị kéo nhẹ một cái, toàn bộ cúc áo đều bung ra, cô thậm chí còn không biết anh đã cởi cúc từ lúc nào.Người phải ngủ sớm lại thức trắng cả đêm, bàn tay cứ lưu luyến xoa vuốt người đang say ngủ trong lòng, giống như muốn ghi nhớ từng tấc thịt da của cô.Đêm nay đã dùng tới bồn tắm mới, có bồn tắm đúng là thuận tiện mà, ngoại trừ tốn nước với hơi cấn lưng ra thì không có khuyết điểm nào nữa.Lúc ngủ thiếp đi, Tống Thời Hạ còn nghĩ, phỏng chừng cái giường này cũng không thọ được lâu đâu.Sáng sớm hôm sau, Tống Thời Hạ đột nhiên bừng tỉnh, cũng may người vẫn còn ở bên cạnh. “Mấy giờ rồi? Lúc nào xe tới đón anh?”Quý Duy Thanh đặt sách xuống: “10 giờ rồi, buổi chiều mới đi mà, không vội.”Cô thở phào một hơi, ngồi dậy mặc quần áo: “Để xem đi xem còn quên cái gì nữa không.” Quý Duy Thanh vươn tay ra ôm lấy cô, kéo cô vào lòng.Tống Thời Hạ khó hiểu quay đầu lại: “Làm sao vậy?”Là cô gặp ảo giác ư, sao hôm nay anh ấy bám cô thế nhỉ.Anh không nói lời nào, chỉ ôm ghì lấy cô, cằm tựa lên vai cô: “Để anh ôm một lát đi.”Tống Thời Hạ được mẹ chồng rủ đi ra ngoài dạo phố, lần này đi, cô dắt theo cả hai đứa bé đi cùng.Thời tiết nóng bức, cô chỉ muốn vào trung tâm mua sắm tránh nóng thôi, mặc dù trong đó không có điều hòa, nhưng ít nhất cũng được mát mẻ.Hai chú hổ con không biết nóng là gì, cứ nhìn quanh nhìn quất.Chúng ngắm nghía mấy chiếc tủ kính trưng bày trong trung tâm, thỉnh thoảng còn chạy qua nhìn một cái.Tống Thời Hạ cứ phải nhìn dõi theo hai đứa bé suốt, hai đứa nhỏ này được cho ra ngoài chơi đúng là không khiến người ta bớt lo gì cả.Chờ hai đứa quay lại một lần nữa, Tống Thời Hạ và mẹ chồng mỗi người dắt tay một đứa.“Không được chạy lung tung nữa, hai đứa có nhớ trước khi đi đã hứa gì với mẹ không?”Quý Nguyên cúi đầu xoa xoa tay.Tống Thời Hạ nắm tay cậu bé:“Ở ngoài đông người qua lại, nếu như các con bị người ta đụng ngã thì sao đây?”Hai đứa bé ít khi ra ngoài, bình thường ở nhà đều vô cùng ngoan ngoãn.Nhưng hai đứa đều cực kỳ tò mò, cứ chạy qua chạy lại như một chú mèo con đuổi bắt bướm vậy.Chạy lung tung trên vỉa hè cũng rất nguy hiểm, lỡ như bị người đi đường hoặc xe đạp tông trúng thì sẽ bị thương chảy m.á.u mất.
Tống Thời Hạ níu áo ngủ của anh, chuẩn bị thiếp đi, sau khi ngủ cô có thể lén sờ cơ bụng của anh.
Phát hiện hô hấp của anh kề sát, cô không để ý lắm.
Số lần Quý Duy Thanh chủ động có thể đếm trên đầu ngón tay, chắc là anh đổi tư thế ngủ thôi.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán, Tống Thời Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đèn ngủ phía bên Quý Duy Thanh không tắt, cô nhìn thấy anh lại kề sát tới, lần này là chóp mũi.
Một giây sau, nụ hôn của anh hạ xuống khóe môi của cô, cạy mở môi cô.
Tống Thời Hạ ngơ ngác phối hợp với anh.
Kỹ thuật của anh toàn là do cô dạy, anh chỉ biết mút mát lung tung, hôn cực kỳ tệ, Tống Thời Hạ thầm nghĩ.
Nhưng cô vẫn vươn tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn kia.
Đồ ngủ bị kéo nhẹ một cái, toàn bộ cúc áo đều bung ra, cô thậm chí còn không biết anh đã cởi cúc từ lúc nào.
Người phải ngủ sớm lại thức trắng cả đêm, bàn tay cứ lưu luyến xoa vuốt người đang say ngủ trong lòng, giống như muốn ghi nhớ từng tấc thịt da của cô.
Đêm nay đã dùng tới bồn tắm mới, có bồn tắm đúng là thuận tiện mà, ngoại trừ tốn nước với hơi cấn lưng ra thì không có khuyết điểm nào nữa.
Lúc ngủ thiếp đi, Tống Thời Hạ còn nghĩ, phỏng chừng cái giường này cũng không thọ được lâu đâu.
Sáng sớm hôm sau, Tống Thời Hạ đột nhiên bừng tỉnh, cũng may người vẫn còn ở bên cạnh.
“Mấy giờ rồi? Lúc nào xe tới đón anh?”
Quý Duy Thanh đặt sách xuống: “10 giờ rồi, buổi chiều mới đi mà, không vội.”
Cô thở phào một hơi, ngồi dậy mặc quần áo: “Để xem đi xem còn quên cái gì nữa không.”
Quý Duy Thanh vươn tay ra ôm lấy cô, kéo cô vào lòng.
Tống Thời Hạ khó hiểu quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Là cô gặp ảo giác ư, sao hôm nay anh ấy bám cô thế nhỉ.
Anh không nói lời nào, chỉ ôm ghì lấy cô, cằm tựa lên vai cô: “Để anh ôm một lát đi.”
Tống Thời Hạ được mẹ chồng rủ đi ra ngoài dạo phố, lần này đi, cô dắt theo cả hai đứa bé đi cùng.
Thời tiết nóng bức, cô chỉ muốn vào trung tâm mua sắm tránh nóng thôi, mặc dù trong đó không có điều hòa, nhưng ít nhất cũng được mát mẻ.
Hai chú hổ con không biết nóng là gì, cứ nhìn quanh nhìn quất.
Chúng ngắm nghía mấy chiếc tủ kính trưng bày trong trung tâm, thỉnh thoảng còn chạy qua nhìn một cái.
Tống Thời Hạ cứ phải nhìn dõi theo hai đứa bé suốt, hai đứa nhỏ này được cho ra ngoài chơi đúng là không khiến người ta bớt lo gì cả.
Chờ hai đứa quay lại một lần nữa, Tống Thời Hạ và mẹ chồng mỗi người dắt tay một đứa.
“Không được chạy lung tung nữa, hai đứa có nhớ trước khi đi đã hứa gì với mẹ không?”
Quý Nguyên cúi đầu xoa xoa tay.
Tống Thời Hạ nắm tay cậu bé:
“Ở ngoài đông người qua lại, nếu như các con bị người ta đụng ngã thì sao đây?”
Hai đứa bé ít khi ra ngoài, bình thường ở nhà đều vô cùng ngoan ngoãn.
Nhưng hai đứa đều cực kỳ tò mò, cứ chạy qua chạy lại như một chú mèo con đuổi bắt bướm vậy.
Chạy lung tung trên vỉa hè cũng rất nguy hiểm, lỡ như bị người đi đường hoặc xe đạp tông trúng thì sẽ bị thương chảy m.á.u mất.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ níu áo ngủ của anh, chuẩn bị thiếp đi, sau khi ngủ cô có thể lén sờ cơ bụng của anh.Phát hiện hô hấp của anh kề sát, cô không để ý lắm.Số lần Quý Duy Thanh chủ động có thể đếm trên đầu ngón tay, chắc là anh đổi tư thế ngủ thôi.Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán, Tống Thời Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra.Đèn ngủ phía bên Quý Duy Thanh không tắt, cô nhìn thấy anh lại kề sát tới, lần này là chóp mũi.Một giây sau, nụ hôn của anh hạ xuống khóe môi của cô, cạy mở môi cô.Tống Thời Hạ ngơ ngác phối hợp với anh.Kỹ thuật của anh toàn là do cô dạy, anh chỉ biết mút mát lung tung, hôn cực kỳ tệ, Tống Thời Hạ thầm nghĩ.Nhưng cô vẫn vươn tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn kia.Đồ ngủ bị kéo nhẹ một cái, toàn bộ cúc áo đều bung ra, cô thậm chí còn không biết anh đã cởi cúc từ lúc nào.Người phải ngủ sớm lại thức trắng cả đêm, bàn tay cứ lưu luyến xoa vuốt người đang say ngủ trong lòng, giống như muốn ghi nhớ từng tấc thịt da của cô.Đêm nay đã dùng tới bồn tắm mới, có bồn tắm đúng là thuận tiện mà, ngoại trừ tốn nước với hơi cấn lưng ra thì không có khuyết điểm nào nữa.Lúc ngủ thiếp đi, Tống Thời Hạ còn nghĩ, phỏng chừng cái giường này cũng không thọ được lâu đâu.Sáng sớm hôm sau, Tống Thời Hạ đột nhiên bừng tỉnh, cũng may người vẫn còn ở bên cạnh. “Mấy giờ rồi? Lúc nào xe tới đón anh?”Quý Duy Thanh đặt sách xuống: “10 giờ rồi, buổi chiều mới đi mà, không vội.”Cô thở phào một hơi, ngồi dậy mặc quần áo: “Để xem đi xem còn quên cái gì nữa không.” Quý Duy Thanh vươn tay ra ôm lấy cô, kéo cô vào lòng.Tống Thời Hạ khó hiểu quay đầu lại: “Làm sao vậy?”Là cô gặp ảo giác ư, sao hôm nay anh ấy bám cô thế nhỉ.Anh không nói lời nào, chỉ ôm ghì lấy cô, cằm tựa lên vai cô: “Để anh ôm một lát đi.”Tống Thời Hạ được mẹ chồng rủ đi ra ngoài dạo phố, lần này đi, cô dắt theo cả hai đứa bé đi cùng.Thời tiết nóng bức, cô chỉ muốn vào trung tâm mua sắm tránh nóng thôi, mặc dù trong đó không có điều hòa, nhưng ít nhất cũng được mát mẻ.Hai chú hổ con không biết nóng là gì, cứ nhìn quanh nhìn quất.Chúng ngắm nghía mấy chiếc tủ kính trưng bày trong trung tâm, thỉnh thoảng còn chạy qua nhìn một cái.Tống Thời Hạ cứ phải nhìn dõi theo hai đứa bé suốt, hai đứa nhỏ này được cho ra ngoài chơi đúng là không khiến người ta bớt lo gì cả.Chờ hai đứa quay lại một lần nữa, Tống Thời Hạ và mẹ chồng mỗi người dắt tay một đứa.“Không được chạy lung tung nữa, hai đứa có nhớ trước khi đi đã hứa gì với mẹ không?”Quý Nguyên cúi đầu xoa xoa tay.Tống Thời Hạ nắm tay cậu bé:“Ở ngoài đông người qua lại, nếu như các con bị người ta đụng ngã thì sao đây?”Hai đứa bé ít khi ra ngoài, bình thường ở nhà đều vô cùng ngoan ngoãn.Nhưng hai đứa đều cực kỳ tò mò, cứ chạy qua chạy lại như một chú mèo con đuổi bắt bướm vậy.Chạy lung tung trên vỉa hè cũng rất nguy hiểm, lỡ như bị người đi đường hoặc xe đạp tông trúng thì sẽ bị thương chảy m.á.u mất.