Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 187: Chương 187
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Ngoài tăm bông, băng keo cá nhân, thuốc hạ sốt, thuốc sát trùng ra thì trong túi sơ cứu còn có thuốc trị tiêu chảy.Trong khoảng thời gian này, trước khi ngủ, lúc nào anh cũng nhớ đến vợ và hai đứa con.Quý Duy Thanh cẩn thận rửa sạch vết thương trên trán của Tô Ái Dân.Sau khi lau sạch m.á.u đi, miệng vết thương trông cũng không nghiêm trọng lắm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Bọn họ luống cuống lấy thuốc kháng sinh ra để đề phòng Tô Ái Dân nhiễm trùng phát sốt.Người phụ trách cuối cùng cũng yên tâm:“May mà phát hiện sớm, lúc đồng chí Tô Ái Dân dẫn mọi người chạy thì bị rơi xuống nện trúng đầu.May sao có mắt kính của anh ta đã đỡ một chút chứ không đã bị thương ở mắt rồi.”Kết cấu địa hình nơi này cực kỳ phức tạp, chỉ có thể thi công vài dự án lớn bên trong hang núi.Hang núi bị sập hôm này là phòng thí nghiệm mới xây, vẫn chưa đi vào sử dụng chính thức.Người phụ trách xua tay: “Mọi người giải tán hết đi, làm xong đợt này thì có thể trở về rồi.”Trước khi đi, Quý Duy Thanh đặt rượu thuốc lên bàn ở đầu giường Tô Ái Dân.Nếu khi bôi thuốc không có rượu trắng thì có thể dùng rượu thuốc để thay thế, trong điều kiện khó khăn như thế này thì chỉ có thể dùng tạm thôi.***Tống Thu Sinh thuê một chiếc xe ba gác chở một đám gà con vịt con, còn mua hai con ngỗng đến.Ngỗng nuôi lâu còn có thể trông nhà, vừa hay làm thú cưng cho hai đứa nhỏ luôn.Anh ấy vừa vào nhà thì giật mình: “Em tính mở nhà trẻ hay gì vậy?” Tống Thời Hạ kéo anh ấy đi vào, nói:“Vào đi, hai đứa nhỏ phạm lỗi nên đang bị em phạt đứng đọc bảng cửu chương thôi.”Tống Thu Sinh cười hỏi:“Bảng cửu chương? Cái mà mấy đứa nhóc học tiểu học hay đọc, kiểu như một nhân một bằng hai, hai nhân hai bằng hai đúng không?”“Anh à, hai nhân hai bằng hai hả?”Tống Thu Sinh vội vàng cứu vớt lại: “Anh lỡ miệng ấy mà, ba nhân ba bằng chín đúng không?”“Đúng rồi, anh đúng là thông minh. Mua nhiều gà con vịt con như vậy là để tiện khều gà từ em chứ gì?”Tống Thu Sinh cười hì hì nói: “Sao lại bảo là khều được, anh trả tiền cho em, thế đã được chưa?”Tống Thời Hạ mở chuồng gà ra nói:DTV“Trả tiền em cũng thấy mệt đây, anh nên thấy may vì là anh ruột của em đi, người khác thì còn lâu em mới bán cho đấy.Em không lấy tiền của anh, nhưng anh chịu khó, cứ cách nửa tháng đến dọn chuồng gà cho em là được.”Có vài người nhà của nhân viên trong trường trồng rau nên cần mua phân gà làm phân bón, phân trong chuồng gà của cô đều nhờ thím Phùng dọn.Ban đầu, thím Phùng muốn học theo cô trồng rau.Nhưng chỉ tưới nước chứ không bón phân, cuối cùng rau dưa trồng được đều có vẻ thiếu dinh dưỡng nên èo uột hơn trước rất nhiều.Cuối cùng bà chỉ cho rằng ngày nào cô cũng chăm sóc vườn rau và chịu khó bắt sâu, nên rau dưa mới tươi tốt như thế.Tống Thu Sinh mừng húm nói:“Chuyện này thì có gì đâu, em cứ phụ trách nuôi đám gà vịt kia cho béo tốt, quét dọn chuồng gà cứ để anh lo.”Gà vịt lần trước anh ấy mang về làm thịt đãi khách, với tài nấu nướng gà mờ của mình, thế mà lại được khen lấy khen để, cũng nhờ vào thịt gà thịt vịt ngon cả.
Ngoài tăm bông, băng keo cá nhân, thuốc hạ sốt, thuốc sát trùng ra thì trong túi sơ cứu còn có thuốc trị tiêu chảy.
Trong khoảng thời gian này, trước khi ngủ, lúc nào anh cũng nhớ đến vợ và hai đứa con.
Quý Duy Thanh cẩn thận rửa sạch vết thương trên trán của Tô Ái Dân.
Sau khi lau sạch m.á.u đi, miệng vết thương trông cũng không nghiêm trọng lắm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ luống cuống lấy thuốc kháng sinh ra để đề phòng Tô Ái Dân nhiễm trùng phát sốt.
Người phụ trách cuối cùng cũng yên tâm:
“May mà phát hiện sớm, lúc đồng chí Tô Ái Dân dẫn mọi người chạy thì bị rơi xuống nện trúng đầu.
May sao có mắt kính của anh ta đã đỡ một chút chứ không đã bị thương ở mắt rồi.”
Kết cấu địa hình nơi này cực kỳ phức tạp, chỉ có thể thi công vài dự án lớn bên trong hang núi.
Hang núi bị sập hôm này là phòng thí nghiệm mới xây, vẫn chưa đi vào sử dụng chính thức.
Người phụ trách xua tay: “Mọi người giải tán hết đi, làm xong đợt này thì có thể trở về rồi.”
Trước khi đi, Quý Duy Thanh đặt rượu thuốc lên bàn ở đầu giường Tô Ái Dân.
Nếu khi bôi thuốc không có rượu trắng thì có thể dùng rượu thuốc để thay thế, trong điều kiện khó khăn như thế này thì chỉ có thể dùng tạm thôi.
***
Tống Thu Sinh thuê một chiếc xe ba gác chở một đám gà con vịt con, còn mua hai con ngỗng đến.
Ngỗng nuôi lâu còn có thể trông nhà, vừa hay làm thú cưng cho hai đứa nhỏ luôn.
Anh ấy vừa vào nhà thì giật mình: “Em tính mở nhà trẻ hay gì vậy?”
Tống Thời Hạ kéo anh ấy đi vào, nói:
“Vào đi, hai đứa nhỏ phạm lỗi nên đang bị em phạt đứng đọc bảng cửu chương thôi.”
Tống Thu Sinh cười hỏi:
“Bảng cửu chương? Cái mà mấy đứa nhóc học tiểu học hay đọc, kiểu như một nhân một bằng hai, hai nhân hai bằng hai đúng không?”
“Anh à, hai nhân hai bằng hai hả?”
Tống Thu Sinh vội vàng cứu vớt lại: “Anh lỡ miệng ấy mà, ba nhân ba bằng chín đúng không?”
“Đúng rồi, anh đúng là thông minh. Mua nhiều gà con vịt con như vậy là để tiện khều gà từ em chứ gì?”
Tống Thu Sinh cười hì hì nói: “Sao lại bảo là khều được, anh trả tiền cho em, thế đã được chưa?”
Tống Thời Hạ mở chuồng gà ra nói:
DTV
“Trả tiền em cũng thấy mệt đây, anh nên thấy may vì là anh ruột của em đi, người khác thì còn lâu em mới bán cho đấy.
Em không lấy tiền của anh, nhưng anh chịu khó, cứ cách nửa tháng đến dọn chuồng gà cho em là được.”
Có vài người nhà của nhân viên trong trường trồng rau nên cần mua phân gà làm phân bón, phân trong chuồng gà của cô đều nhờ thím Phùng dọn.
Ban đầu, thím Phùng muốn học theo cô trồng rau.
Nhưng chỉ tưới nước chứ không bón phân, cuối cùng rau dưa trồng được đều có vẻ thiếu dinh dưỡng nên èo uột hơn trước rất nhiều.
Cuối cùng bà chỉ cho rằng ngày nào cô cũng chăm sóc vườn rau và chịu khó bắt sâu, nên rau dưa mới tươi tốt như thế.
Tống Thu Sinh mừng húm nói:
“Chuyện này thì có gì đâu, em cứ phụ trách nuôi đám gà vịt kia cho béo tốt, quét dọn chuồng gà cứ để anh lo.”
Gà vịt lần trước anh ấy mang về làm thịt đãi khách, với tài nấu nướng gà mờ của mình, thế mà lại được khen lấy khen để, cũng nhờ vào thịt gà thịt vịt ngon cả.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Ngoài tăm bông, băng keo cá nhân, thuốc hạ sốt, thuốc sát trùng ra thì trong túi sơ cứu còn có thuốc trị tiêu chảy.Trong khoảng thời gian này, trước khi ngủ, lúc nào anh cũng nhớ đến vợ và hai đứa con.Quý Duy Thanh cẩn thận rửa sạch vết thương trên trán của Tô Ái Dân.Sau khi lau sạch m.á.u đi, miệng vết thương trông cũng không nghiêm trọng lắm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Bọn họ luống cuống lấy thuốc kháng sinh ra để đề phòng Tô Ái Dân nhiễm trùng phát sốt.Người phụ trách cuối cùng cũng yên tâm:“May mà phát hiện sớm, lúc đồng chí Tô Ái Dân dẫn mọi người chạy thì bị rơi xuống nện trúng đầu.May sao có mắt kính của anh ta đã đỡ một chút chứ không đã bị thương ở mắt rồi.”Kết cấu địa hình nơi này cực kỳ phức tạp, chỉ có thể thi công vài dự án lớn bên trong hang núi.Hang núi bị sập hôm này là phòng thí nghiệm mới xây, vẫn chưa đi vào sử dụng chính thức.Người phụ trách xua tay: “Mọi người giải tán hết đi, làm xong đợt này thì có thể trở về rồi.”Trước khi đi, Quý Duy Thanh đặt rượu thuốc lên bàn ở đầu giường Tô Ái Dân.Nếu khi bôi thuốc không có rượu trắng thì có thể dùng rượu thuốc để thay thế, trong điều kiện khó khăn như thế này thì chỉ có thể dùng tạm thôi.***Tống Thu Sinh thuê một chiếc xe ba gác chở một đám gà con vịt con, còn mua hai con ngỗng đến.Ngỗng nuôi lâu còn có thể trông nhà, vừa hay làm thú cưng cho hai đứa nhỏ luôn.Anh ấy vừa vào nhà thì giật mình: “Em tính mở nhà trẻ hay gì vậy?” Tống Thời Hạ kéo anh ấy đi vào, nói:“Vào đi, hai đứa nhỏ phạm lỗi nên đang bị em phạt đứng đọc bảng cửu chương thôi.”Tống Thu Sinh cười hỏi:“Bảng cửu chương? Cái mà mấy đứa nhóc học tiểu học hay đọc, kiểu như một nhân một bằng hai, hai nhân hai bằng hai đúng không?”“Anh à, hai nhân hai bằng hai hả?”Tống Thu Sinh vội vàng cứu vớt lại: “Anh lỡ miệng ấy mà, ba nhân ba bằng chín đúng không?”“Đúng rồi, anh đúng là thông minh. Mua nhiều gà con vịt con như vậy là để tiện khều gà từ em chứ gì?”Tống Thu Sinh cười hì hì nói: “Sao lại bảo là khều được, anh trả tiền cho em, thế đã được chưa?”Tống Thời Hạ mở chuồng gà ra nói:DTV“Trả tiền em cũng thấy mệt đây, anh nên thấy may vì là anh ruột của em đi, người khác thì còn lâu em mới bán cho đấy.Em không lấy tiền của anh, nhưng anh chịu khó, cứ cách nửa tháng đến dọn chuồng gà cho em là được.”Có vài người nhà của nhân viên trong trường trồng rau nên cần mua phân gà làm phân bón, phân trong chuồng gà của cô đều nhờ thím Phùng dọn.Ban đầu, thím Phùng muốn học theo cô trồng rau.Nhưng chỉ tưới nước chứ không bón phân, cuối cùng rau dưa trồng được đều có vẻ thiếu dinh dưỡng nên èo uột hơn trước rất nhiều.Cuối cùng bà chỉ cho rằng ngày nào cô cũng chăm sóc vườn rau và chịu khó bắt sâu, nên rau dưa mới tươi tốt như thế.Tống Thu Sinh mừng húm nói:“Chuyện này thì có gì đâu, em cứ phụ trách nuôi đám gà vịt kia cho béo tốt, quét dọn chuồng gà cứ để anh lo.”Gà vịt lần trước anh ấy mang về làm thịt đãi khách, với tài nấu nướng gà mờ của mình, thế mà lại được khen lấy khen để, cũng nhờ vào thịt gà thịt vịt ngon cả.