Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 189: Chương 189
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ hỏi: “Vậy hôm nay mợ cho hai đứa ăn cháo trắng là đang ngược đãi hai đứa à?”Trần Học Dân không phục:“Chứ còn gì nữa, chúng cháu đã kém môn toán rồi. Mợ cố tình làm khó làm dễ cho chúng cháu thì có.”Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ lên lắc lắc nói:“Không nhé, chẳng những toán học mà ngữ văn của hai đứa cũng cực kỳ tệ, nên có rất nhiều cách để làm khó làm dễ hai đứa.Bảo hai đứa học bảng cửu chương đã cảm thấy ấm ức à? Đây không phải kiến thức học ở tiểu học à?”Cô lại tiếp tục nói:“Cháo trắng không ngon à? Chẳng phải mợ còn hấp một nồi màn thầu sao? Mới đó đã ngán?Ở nông thôn có thể ăn màn thầu mỗi ngày đã là may mắn lắm rồi. Hay là đưa hai đứa về nông thôn ở thử nhé?”Trần Học Nhân tức đỏ mắt:“Nhưng rõ ràng mợ với em họ đều ăn thịt, mọi người ăn gà rán thơm phưng phức lại không cho tụi cháu miếng nào.”Tống Thời Hạ kinh ngạc:“Nhưng em họ hai đứa đã làm xong bài tập hôm nay, đó là phần thưởng của các em ấy mà.Nếu hôm nay hai đứa có thể đọc hết bảng cửu chương thì cũng có thể ăn gà rán.Cũng tại mợ không nói rõ, nhà mợ đều dựa vào thành tích để nói chuyện, ai biểu hiện kém thì không xứng được ăn thịt.”Trần Học Nhân còn định kiếm cớ:“Bài tập của hai đứa nó đơn giản như vậy, khác nào bất công với bọn cháu đâu.” “Được rồi, hai đứa cảm thấy không công bằng thì bắt đầu từ hôm nay, mợ sẽ để cho em họ học cùng với hai đứa, nếu thua thì đừng khóc nhè nhé.”Trần Học Dân không đồng ý: “Đàn ông con trai tụi cháu cạnh tranh công bằng, không bắt nạt con nít.”Sao Tống Thời Hạ chẳng tin nổi câu này khi nó được nói ra từ trong miệng cậu nhóc vậy vậy nhỉ?Trần Học Nhân lớn tiếng nói: “Anh, chúng ta lớn hơn mà còn sợ thua hai đứa con nít à!”Trần Học Dân không đáp, cậu bé sợ thua sẽ mất mặt, còn không bằng cả một đứa con nít.Trần Học Nhân cắn môi đồng ý:“Anh không chơi thì em chơi, ngày mai em sẽ ăn gà rán một mình, không chừa cho anh miếng xương nào luôn.”DTVTrần Học Nhân thi toán được hẳn mười điểm nên cực kỳ có niềm tin vào bản thân, không bằng Trần Tuyết Yến thì thôi, lẽ nào còn thua cả con nít ư.Tống Thời Hạ dạy bọn nhỏ theo cách giáo dục giải trí, dạy bảng cửu chương theo nhạc thiếu nhi, chỉ cần thuộc là có thể đọc và viết ra giấy ngay.Tống Thời Hạ ngồi xổm xuống hỏi hai đứa nhỏ:“Hai đứa có muốn thi với anh họ không? Nếu thua thì ngày mai chỉ có thể ăn cơm, không được ăn thịt.”Quý Dương gật đầu cái rụp: “Con sẽ thi với anh họ, em trai không cần thi đâu.”Em trai không thuộc bảng cửu chương, không ăn được thịt chắc chắn sẽ khóc nhè.Quý Nguyên hục hặc muốn tham gia, lại bị anh trai dùng cái cớ là đàn ông đích thực, muốn một chọi một để ngăn cản.Tống Thời Hạ lập tức quyết định:“Được rồi, thời gian còn lại hai đứa có thể đi chuẩn bị. Ngày mai có hai vòng đấu là đọc và viết bảng cửu chương, ai làm đúng nhiều hơn sẽ là người thắng.”Bốn đứa nhỏ lập tức bắt cặp với nhau chia ra hai phe.
Tống Thời Hạ hỏi: “Vậy hôm nay mợ cho hai đứa ăn cháo trắng là đang ngược đãi hai đứa à?”
Trần Học Dân không phục:
“Chứ còn gì nữa, chúng cháu đã kém môn toán rồi. Mợ cố tình làm khó làm dễ cho chúng cháu thì có.”
Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ lên lắc lắc nói:
“Không nhé, chẳng những toán học mà ngữ văn của hai đứa cũng cực kỳ tệ, nên có rất nhiều cách để làm khó làm dễ hai đứa.
Bảo hai đứa học bảng cửu chương đã cảm thấy ấm ức à? Đây không phải kiến thức học ở tiểu học à?”
Cô lại tiếp tục nói:
“Cháo trắng không ngon à? Chẳng phải mợ còn hấp một nồi màn thầu sao? Mới đó đã ngán?
Ở nông thôn có thể ăn màn thầu mỗi ngày đã là may mắn lắm rồi. Hay là đưa hai đứa về nông thôn ở thử nhé?”
Trần Học Nhân tức đỏ mắt:
“Nhưng rõ ràng mợ với em họ đều ăn thịt, mọi người ăn gà rán thơm phưng phức lại không cho tụi cháu miếng nào.”
Tống Thời Hạ kinh ngạc:
“Nhưng em họ hai đứa đã làm xong bài tập hôm nay, đó là phần thưởng của các em ấy mà.
Nếu hôm nay hai đứa có thể đọc hết bảng cửu chương thì cũng có thể ăn gà rán.
Cũng tại mợ không nói rõ, nhà mợ đều dựa vào thành tích để nói chuyện, ai biểu hiện kém thì không xứng được ăn thịt.”
Trần Học Nhân còn định kiếm cớ:
“Bài tập của hai đứa nó đơn giản như vậy, khác nào bất công với bọn cháu đâu.”
“Được rồi, hai đứa cảm thấy không công bằng thì bắt đầu từ hôm nay, mợ sẽ để cho em họ học cùng với hai đứa, nếu thua thì đừng khóc nhè nhé.”
Trần Học Dân không đồng ý: “Đàn ông con trai tụi cháu cạnh tranh công bằng, không bắt nạt con nít.”
Sao Tống Thời Hạ chẳng tin nổi câu này khi nó được nói ra từ trong miệng cậu nhóc vậy vậy nhỉ?
Trần Học Nhân lớn tiếng nói: “Anh, chúng ta lớn hơn mà còn sợ thua hai đứa con nít à!”
Trần Học Dân không đáp, cậu bé sợ thua sẽ mất mặt, còn không bằng cả một đứa con nít.
Trần Học Nhân cắn môi đồng ý:
“Anh không chơi thì em chơi, ngày mai em sẽ ăn gà rán một mình, không chừa cho anh miếng xương nào luôn.”
DTV
Trần Học Nhân thi toán được hẳn mười điểm nên cực kỳ có niềm tin vào bản thân, không bằng Trần Tuyết Yến thì thôi, lẽ nào còn thua cả con nít ư.
Tống Thời Hạ dạy bọn nhỏ theo cách giáo dục giải trí, dạy bảng cửu chương theo nhạc thiếu nhi, chỉ cần thuộc là có thể đọc và viết ra giấy ngay.
Tống Thời Hạ ngồi xổm xuống hỏi hai đứa nhỏ:
“Hai đứa có muốn thi với anh họ không? Nếu thua thì ngày mai chỉ có thể ăn cơm, không được ăn thịt.”
Quý Dương gật đầu cái rụp: “Con sẽ thi với anh họ, em trai không cần thi đâu.”
Em trai không thuộc bảng cửu chương, không ăn được thịt chắc chắn sẽ khóc nhè.
Quý Nguyên hục hặc muốn tham gia, lại bị anh trai dùng cái cớ là đàn ông đích thực, muốn một chọi một để ngăn cản.
Tống Thời Hạ lập tức quyết định:
“Được rồi, thời gian còn lại hai đứa có thể đi chuẩn bị. Ngày mai có hai vòng đấu là đọc và viết bảng cửu chương, ai làm đúng nhiều hơn sẽ là người thắng.”
Bốn đứa nhỏ lập tức bắt cặp với nhau chia ra hai phe.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ hỏi: “Vậy hôm nay mợ cho hai đứa ăn cháo trắng là đang ngược đãi hai đứa à?”Trần Học Dân không phục:“Chứ còn gì nữa, chúng cháu đã kém môn toán rồi. Mợ cố tình làm khó làm dễ cho chúng cháu thì có.”Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ lên lắc lắc nói:“Không nhé, chẳng những toán học mà ngữ văn của hai đứa cũng cực kỳ tệ, nên có rất nhiều cách để làm khó làm dễ hai đứa.Bảo hai đứa học bảng cửu chương đã cảm thấy ấm ức à? Đây không phải kiến thức học ở tiểu học à?”Cô lại tiếp tục nói:“Cháo trắng không ngon à? Chẳng phải mợ còn hấp một nồi màn thầu sao? Mới đó đã ngán?Ở nông thôn có thể ăn màn thầu mỗi ngày đã là may mắn lắm rồi. Hay là đưa hai đứa về nông thôn ở thử nhé?”Trần Học Nhân tức đỏ mắt:“Nhưng rõ ràng mợ với em họ đều ăn thịt, mọi người ăn gà rán thơm phưng phức lại không cho tụi cháu miếng nào.”Tống Thời Hạ kinh ngạc:“Nhưng em họ hai đứa đã làm xong bài tập hôm nay, đó là phần thưởng của các em ấy mà.Nếu hôm nay hai đứa có thể đọc hết bảng cửu chương thì cũng có thể ăn gà rán.Cũng tại mợ không nói rõ, nhà mợ đều dựa vào thành tích để nói chuyện, ai biểu hiện kém thì không xứng được ăn thịt.”Trần Học Nhân còn định kiếm cớ:“Bài tập của hai đứa nó đơn giản như vậy, khác nào bất công với bọn cháu đâu.” “Được rồi, hai đứa cảm thấy không công bằng thì bắt đầu từ hôm nay, mợ sẽ để cho em họ học cùng với hai đứa, nếu thua thì đừng khóc nhè nhé.”Trần Học Dân không đồng ý: “Đàn ông con trai tụi cháu cạnh tranh công bằng, không bắt nạt con nít.”Sao Tống Thời Hạ chẳng tin nổi câu này khi nó được nói ra từ trong miệng cậu nhóc vậy vậy nhỉ?Trần Học Nhân lớn tiếng nói: “Anh, chúng ta lớn hơn mà còn sợ thua hai đứa con nít à!”Trần Học Dân không đáp, cậu bé sợ thua sẽ mất mặt, còn không bằng cả một đứa con nít.Trần Học Nhân cắn môi đồng ý:“Anh không chơi thì em chơi, ngày mai em sẽ ăn gà rán một mình, không chừa cho anh miếng xương nào luôn.”DTVTrần Học Nhân thi toán được hẳn mười điểm nên cực kỳ có niềm tin vào bản thân, không bằng Trần Tuyết Yến thì thôi, lẽ nào còn thua cả con nít ư.Tống Thời Hạ dạy bọn nhỏ theo cách giáo dục giải trí, dạy bảng cửu chương theo nhạc thiếu nhi, chỉ cần thuộc là có thể đọc và viết ra giấy ngay.Tống Thời Hạ ngồi xổm xuống hỏi hai đứa nhỏ:“Hai đứa có muốn thi với anh họ không? Nếu thua thì ngày mai chỉ có thể ăn cơm, không được ăn thịt.”Quý Dương gật đầu cái rụp: “Con sẽ thi với anh họ, em trai không cần thi đâu.”Em trai không thuộc bảng cửu chương, không ăn được thịt chắc chắn sẽ khóc nhè.Quý Nguyên hục hặc muốn tham gia, lại bị anh trai dùng cái cớ là đàn ông đích thực, muốn một chọi một để ngăn cản.Tống Thời Hạ lập tức quyết định:“Được rồi, thời gian còn lại hai đứa có thể đi chuẩn bị. Ngày mai có hai vòng đấu là đọc và viết bảng cửu chương, ai làm đúng nhiều hơn sẽ là người thắng.”Bốn đứa nhỏ lập tức bắt cặp với nhau chia ra hai phe.