Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 191: Chương 191

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trần Học Dân định ăn gian để giúp em trai thắng, nhưng Trần Học Nhân lại không muốn.“Quý Dương chỉ là thằng nhóc học mẫu giáo thôi, sao giỏi bằng em được? Em viết đến bảng cửu chương thứ tư là thắng rồi.”Cậu bé lại ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói:“Hay anh thèm gà rán của em? Em không chơi với đồ nhát gan đâu, đến cả thi với con nít cũng sợ, xấu hổ quá luôn á.”Hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân hục hặc cãi nhau.Trần Học Nhân bỏ ra ngoài đi dạo, còn lâu cậu bé mới xem Quý Dương là đối thủ.Tống Thời Hạ thấy cậu bé ra ngoài thì chỉ nói với cậu bé mấy giờ ăn cơm, về muộn sẽ không có cơm ăn, Trần Học Nhân giận mà không dám nói gì.Trần Học Dân thấy chán nên chạy ra sân trêu ngỗng con, kết quả là bị con ngỗng đuổi theo chạy khắp sân.Đừng nhìn ngỗng nhỏ kia còn như thế, nhưng cắn một cái vào m.ô.n.g cậu bé còn đau hơn cả chó cắn.Trần Học Dân thở hồng hộc chạy vào phòng khách, lại phát hiện mình là trò hề trong mắt mợ.Cậu bé xoay người chạy vào phòng, không còn mặt mũi gặp ai nữa.Trần Học Nhân không dám đi quá xa, mợ khác với bà nội, cậu bé sợ về muộn sẽ không có cơm ăn.Đối diện là khu gia đình của nhân viên trong trường, cậu bé chạy ra phía sau khu nhà.Quả nhiên có rất nhiều bạn cùng trang lứa đang chơi bóng bàn, còn có mấy học sinh cấp hai trông khá đáng sợ tụ tập với nhau.Trần Học Nhân đứng nhìn một lúc thấy không có gì vui.“Mày ở nhà nào? Sao bọn tao chưa thấy mày bao giờ?”Mấy người trông không dễ trêu vào đi đến. Bọn chúng là trùm ở khu này, bình thường đều khiến phụ huynh rất đau đầu, đứa trẻ nào thấy bọn chúng đều phải đi đường vòng.Trần Học Nhân không muốn để ý đến họ.Cậu bé cao gầy như con khỉ nói với giọng the thé: “Này, thằng nhóc này ngon nhỉ.”Người gầy cao nhất trong nhóm khinh thường nhìn, ánh mắt liếc nhìn Trần Học Nhân từ trên xuống dưới:“Chắc là gia đình nào mới đến, nhìn bộ dạng nhát gan thế này chắc là đồ nhà quê đến từ nông thôn.”Trần Học Nhân nổi giận đùng đùng, to tiếng cãi lại: “Mày mắng ai là đồ nhà quê, tao là người thành phố đấy!”Đứa cao gầy đang ở thời kỳ vỡ giọng, giọng nói như vịt đực:DTV“Người trong thành phố á? Mỗi ngày nhà mày cho mày bao nhiêu tiền tiêu vặt?”Trần Học Nhân thấy bọn họ không có ý tốt, xoay người muốn bỏ đi: “Liên quan gì đến bọn mày.”Đứa cao gầy khoác tay lên ba vai cậu bé: “Đi đâu, mọi người cùng ở đây thì chơi với nhau đi.”Trần Học Nhân bị chặn không đi được.Cậu bé làm gì có tiền tiêu vặt, một xu cũng phải bẻ đôi ra mà tiêu, túi còn sạch sẽ hơn cả mặt cậu bé.Cậu muốn thoát khỏi đây: “Tao không rảnh, tao phải về nhà ăn cơm.”Giọng vịt đực: “Mấy anh gần đây khá eo hẹp, nên muốn mượn tiền chú em ấy mà.”Trần Học Nhân nổi giận, cậu bé còn không đủ tiền tiêu đây:“Ai là chú em của mày, tao có tiền cũng không cho bọn mày mượn đâu.”Cao gầy buông tay ra, hai đàn em đứng hai bên ấn bả vai Trần Học Nhân không cho cậu cử động.“Thằng nhóc này mạnh miệng gớm, lục soát người nó cho tao.” 

Trần Học Dân định ăn gian để giúp em trai thắng, nhưng Trần Học Nhân lại không muốn.

“Quý Dương chỉ là thằng nhóc học mẫu giáo thôi, sao giỏi bằng em được? Em viết đến bảng cửu chương thứ tư là thắng rồi.”

Cậu bé lại ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói:

“Hay anh thèm gà rán của em? Em không chơi với đồ nhát gan đâu, đến cả thi với con nít cũng sợ, xấu hổ quá luôn á.”

Hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân hục hặc cãi nhau.

Trần Học Nhân bỏ ra ngoài đi dạo, còn lâu cậu bé mới xem Quý Dương là đối thủ.

Tống Thời Hạ thấy cậu bé ra ngoài thì chỉ nói với cậu bé mấy giờ ăn cơm, về muộn sẽ không có cơm ăn, Trần Học Nhân giận mà không dám nói gì.

Trần Học Dân thấy chán nên chạy ra sân trêu ngỗng con, kết quả là bị con ngỗng đuổi theo chạy khắp sân.

Đừng nhìn ngỗng nhỏ kia còn như thế, nhưng cắn một cái vào m.ô.n.g cậu bé còn đau hơn cả chó cắn.

Trần Học Dân thở hồng hộc chạy vào phòng khách, lại phát hiện mình là trò hề trong mắt mợ.

Cậu bé xoay người chạy vào phòng, không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Trần Học Nhân không dám đi quá xa, mợ khác với bà nội, cậu bé sợ về muộn sẽ không có cơm ăn.

Đối diện là khu gia đình của nhân viên trong trường, cậu bé chạy ra phía sau khu nhà.

Quả nhiên có rất nhiều bạn cùng trang lứa đang chơi bóng bàn, còn có mấy học sinh cấp hai trông khá đáng sợ tụ tập với nhau.

Trần Học Nhân đứng nhìn một lúc thấy không có gì vui.

“Mày ở nhà nào? Sao bọn tao chưa thấy mày bao giờ?”

Mấy người trông không dễ trêu vào đi đến.

 

Bọn chúng là trùm ở khu này, bình thường đều khiến phụ huynh rất đau đầu, đứa trẻ nào thấy bọn chúng đều phải đi đường vòng.

Trần Học Nhân không muốn để ý đến họ.

Cậu bé cao gầy như con khỉ nói với giọng the thé: “Này, thằng nhóc này ngon nhỉ.”

Người gầy cao nhất trong nhóm khinh thường nhìn, ánh mắt liếc nhìn Trần Học Nhân từ trên xuống dưới:

“Chắc là gia đình nào mới đến, nhìn bộ dạng nhát gan thế này chắc là đồ nhà quê đến từ nông thôn.”

Trần Học Nhân nổi giận đùng đùng, to tiếng cãi lại: “Mày mắng ai là đồ nhà quê, tao là người thành phố đấy!”

Đứa cao gầy đang ở thời kỳ vỡ giọng, giọng nói như vịt đực:

DTV

“Người trong thành phố á? Mỗi ngày nhà mày cho mày bao nhiêu tiền tiêu vặt?”

Trần Học Nhân thấy bọn họ không có ý tốt, xoay người muốn bỏ đi: “Liên quan gì đến bọn mày.”

Đứa cao gầy khoác tay lên ba vai cậu bé: “Đi đâu, mọi người cùng ở đây thì chơi với nhau đi.”

Trần Học Nhân bị chặn không đi được.

Cậu bé làm gì có tiền tiêu vặt, một xu cũng phải bẻ đôi ra mà tiêu, túi còn sạch sẽ hơn cả mặt cậu bé.

Cậu muốn thoát khỏi đây: “Tao không rảnh, tao phải về nhà ăn cơm.”

Giọng vịt đực: “Mấy anh gần đây khá eo hẹp, nên muốn mượn tiền chú em ấy mà.”

Trần Học Nhân nổi giận, cậu bé còn không đủ tiền tiêu đây:

“Ai là chú em của mày, tao có tiền cũng không cho bọn mày mượn đâu.”

Cao gầy buông tay ra, hai đàn em đứng hai bên ấn bả vai Trần Học Nhân không cho cậu cử động.

“Thằng nhóc này mạnh miệng gớm, lục soát người nó cho tao.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trần Học Dân định ăn gian để giúp em trai thắng, nhưng Trần Học Nhân lại không muốn.“Quý Dương chỉ là thằng nhóc học mẫu giáo thôi, sao giỏi bằng em được? Em viết đến bảng cửu chương thứ tư là thắng rồi.”Cậu bé lại ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói:“Hay anh thèm gà rán của em? Em không chơi với đồ nhát gan đâu, đến cả thi với con nít cũng sợ, xấu hổ quá luôn á.”Hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân hục hặc cãi nhau.Trần Học Nhân bỏ ra ngoài đi dạo, còn lâu cậu bé mới xem Quý Dương là đối thủ.Tống Thời Hạ thấy cậu bé ra ngoài thì chỉ nói với cậu bé mấy giờ ăn cơm, về muộn sẽ không có cơm ăn, Trần Học Nhân giận mà không dám nói gì.Trần Học Dân thấy chán nên chạy ra sân trêu ngỗng con, kết quả là bị con ngỗng đuổi theo chạy khắp sân.Đừng nhìn ngỗng nhỏ kia còn như thế, nhưng cắn một cái vào m.ô.n.g cậu bé còn đau hơn cả chó cắn.Trần Học Dân thở hồng hộc chạy vào phòng khách, lại phát hiện mình là trò hề trong mắt mợ.Cậu bé xoay người chạy vào phòng, không còn mặt mũi gặp ai nữa.Trần Học Nhân không dám đi quá xa, mợ khác với bà nội, cậu bé sợ về muộn sẽ không có cơm ăn.Đối diện là khu gia đình của nhân viên trong trường, cậu bé chạy ra phía sau khu nhà.Quả nhiên có rất nhiều bạn cùng trang lứa đang chơi bóng bàn, còn có mấy học sinh cấp hai trông khá đáng sợ tụ tập với nhau.Trần Học Nhân đứng nhìn một lúc thấy không có gì vui.“Mày ở nhà nào? Sao bọn tao chưa thấy mày bao giờ?”Mấy người trông không dễ trêu vào đi đến. Bọn chúng là trùm ở khu này, bình thường đều khiến phụ huynh rất đau đầu, đứa trẻ nào thấy bọn chúng đều phải đi đường vòng.Trần Học Nhân không muốn để ý đến họ.Cậu bé cao gầy như con khỉ nói với giọng the thé: “Này, thằng nhóc này ngon nhỉ.”Người gầy cao nhất trong nhóm khinh thường nhìn, ánh mắt liếc nhìn Trần Học Nhân từ trên xuống dưới:“Chắc là gia đình nào mới đến, nhìn bộ dạng nhát gan thế này chắc là đồ nhà quê đến từ nông thôn.”Trần Học Nhân nổi giận đùng đùng, to tiếng cãi lại: “Mày mắng ai là đồ nhà quê, tao là người thành phố đấy!”Đứa cao gầy đang ở thời kỳ vỡ giọng, giọng nói như vịt đực:DTV“Người trong thành phố á? Mỗi ngày nhà mày cho mày bao nhiêu tiền tiêu vặt?”Trần Học Nhân thấy bọn họ không có ý tốt, xoay người muốn bỏ đi: “Liên quan gì đến bọn mày.”Đứa cao gầy khoác tay lên ba vai cậu bé: “Đi đâu, mọi người cùng ở đây thì chơi với nhau đi.”Trần Học Nhân bị chặn không đi được.Cậu bé làm gì có tiền tiêu vặt, một xu cũng phải bẻ đôi ra mà tiêu, túi còn sạch sẽ hơn cả mặt cậu bé.Cậu muốn thoát khỏi đây: “Tao không rảnh, tao phải về nhà ăn cơm.”Giọng vịt đực: “Mấy anh gần đây khá eo hẹp, nên muốn mượn tiền chú em ấy mà.”Trần Học Nhân nổi giận, cậu bé còn không đủ tiền tiêu đây:“Ai là chú em của mày, tao có tiền cũng không cho bọn mày mượn đâu.”Cao gầy buông tay ra, hai đàn em đứng hai bên ấn bả vai Trần Học Nhân không cho cậu cử động.“Thằng nhóc này mạnh miệng gớm, lục soát người nó cho tao.” 

Chương 191: Chương 191