Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 194: Chương 194

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trần Học Nhân nhớ lại ngày hôm qua, ân nhân đe dọa bọn họ, cảm giác sợ hãi của cậu bé với mấy người đó cũng vơi bớt.Trần Học Dân đút hai tay vào túi quần và đi vào sân:“Một đám bọn mày cùng bắt nạt con gái như thế, đúng là không ra gì!”Dương Uy bị cậu bé làm giật mình, sau khi nhìn thấy cậu nhóc hôm qua tìm được người giúp đỡ thì lập tức giễu cợt.“À, đồ nhát gan đến rồi này, hôm qua trốn sau lưng một cô bé, hôm nay lại dẫn theo một thằng nhóc đến à.”Đám học sinh cấp hai cười to, Hoắc Tuyền dẫn theo em trai chạy ra sau lưng Trần Học Nhân.Trần Học Nhân thầm động viên cho bản thân: “Đừng sợ, tớ với anh trai sẽ bảo vệ hai cậu.”Trong lòng cậu bé dâng lên niềm tự hào to lớn.Không thuộc bản cửu chương thì sao nào, cậu có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, Quý Dương làm được không?“Cảm ơn hai cậu.” Giọng nói Hoắc Tuyền mềm mại dịu dàng, khác hoàn toàn giọng nói chói tai vừa nãy.Tạ Nhiêu sang nhà bên cạnh: “Chị Tiểu Hạ, em đến rồi đây.”Tống Thời Hạ chào đón cô bé vào nhà.“Ni Ni đến rồi à, em không biết làm bài tập hè sao?”Tạ Nhiêu nhìn xung quanh.“Không phải ạ, đồ nhát gan hôm qua đã về chưa ạ?”Tống Thời Hạ cười nói: “Em gặp đồ nhát gan nào?”Tạ Nhiêu kể lại chuyện hôm qua:“Cậu ấy sợ chị lo lắng nên không cho em nói ra, em cảm thấy chuyện này không có gì đáng xấu hổ, bị bắt nạt thì phải nói cho phụ huynh biết.”Tống Thời Hạ mỉm cười.Cô đã biết rõ hai anh em nhà họ Trần ưa sĩ diện nhưng bên đối diện không phải là khu nhà gia đình của công nhân viên chức sao? “Sao trường học lại có băng nhóm như vậy? Không có người lớn quản lý sao?”Tạ Nhiêu rất ghét học sinh côn đồ:“Bọn nó kéo bè kết phái thì ai dám động vào ạ? Bảo với phụ huynh cũng vô ích, ngày hôm sau vẫn bị bắt nạt.”Tống Thời Hạ thầm suy nghĩ.“Trần Học Nhân ra ngoài rồi, chị đi chung với em đi tìm bọn nó, mẹ em có nhà không?”Cô luôn cảm thấy hai đứa nhóc này sẽ đi đánh nhau với người ta.“Có ạ, mẹ em đang ở nhà chơi với em trai vừa mới đến của em.”Tống Thời Hạ đưa hai đứa con sang nhà bên cạnh.“Mẹ đi tìm hai anh họ của con, các con ở nhà thím đợi một lúc nhé.”DTVHai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu.Tạ Nhiêu xung phong nhận việc trợ giúp: “Em biết chỗ, chị Tiểu Hạ để em dẫn đường cho chị.”Đúng thật là Trần Học Nhân và Trần Học Dân đã gặp phiền phức.Giọng vịt đực vô tình chế nhạo:“Hôm qua có con nhỏ mách lẻo giúp mày, hôm nay mày kêu thêm người tới thì làm được gì chứ?”Trần Học Nhân chống nạnh nói:“Hôm qua là do nhà tao gọi về ăn cơm, tao không muốn tranh cãi với đám chúng mày.Tống tiền con gái đúng là đáng xấu hổ, bà nội tao nói con trai mà tiêu tiền của con gái là không có tương lai.”Cậu bé nói xong kéo miệng làm mặt quỷ.Trần Học Dân nói: “Đúng thế, còn cướp tiền của trẻ con, sao chúng mày không đi cướp tiền của người lớn ấy?”Dương Uy bị chọc trúng chỗ đau thì nổi giận:“Nhóc con miệng còn hôi sữa mà đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân, chúng mày xông lên cho tao!” 

Trần Học Nhân nhớ lại ngày hôm qua, ân nhân đe dọa bọn họ, cảm giác sợ hãi của cậu bé với mấy người đó cũng vơi bớt.

Trần Học Dân đút hai tay vào túi quần và đi vào sân:

“Một đám bọn mày cùng bắt nạt con gái như thế, đúng là không ra gì!”

Dương Uy bị cậu bé làm giật mình, sau khi nhìn thấy cậu nhóc hôm qua tìm được người giúp đỡ thì lập tức giễu cợt.

“À, đồ nhát gan đến rồi này, hôm qua trốn sau lưng một cô bé, hôm nay lại dẫn theo một thằng nhóc đến à.”

Đám học sinh cấp hai cười to, Hoắc Tuyền dẫn theo em trai chạy ra sau lưng Trần Học Nhân.

Trần Học Nhân thầm động viên cho bản thân: “Đừng sợ, tớ với anh trai sẽ bảo vệ hai cậu.”

Trong lòng cậu bé dâng lên niềm tự hào to lớn.

Không thuộc bản cửu chương thì sao nào, cậu có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, Quý Dương làm được không?

“Cảm ơn hai cậu.” Giọng nói Hoắc Tuyền mềm mại dịu dàng, khác hoàn toàn giọng nói chói tai vừa nãy.

Tạ Nhiêu sang nhà bên cạnh: “Chị Tiểu Hạ, em đến rồi đây.”

Tống Thời Hạ chào đón cô bé vào nhà.

“Ni Ni đến rồi à, em không biết làm bài tập hè sao?”

Tạ Nhiêu nhìn xung quanh.

“Không phải ạ, đồ nhát gan hôm qua đã về chưa ạ?”

Tống Thời Hạ cười nói: “Em gặp đồ nhát gan nào?”

Tạ Nhiêu kể lại chuyện hôm qua:

“Cậu ấy sợ chị lo lắng nên không cho em nói ra, em cảm thấy chuyện này không có gì đáng xấu hổ, bị bắt nạt thì phải nói cho phụ huynh biết.”

Tống Thời Hạ mỉm cười.

Cô đã biết rõ hai anh em nhà họ Trần ưa sĩ diện nhưng bên đối diện không phải là khu nhà gia đình của công nhân viên chức sao?

 

“Sao trường học lại có băng nhóm như vậy? Không có người lớn quản lý sao?”

Tạ Nhiêu rất ghét học sinh côn đồ:

“Bọn nó kéo bè kết phái thì ai dám động vào ạ? Bảo với phụ huynh cũng vô ích, ngày hôm sau vẫn bị bắt nạt.”

Tống Thời Hạ thầm suy nghĩ.

“Trần Học Nhân ra ngoài rồi, chị đi chung với em đi tìm bọn nó, mẹ em có nhà không?”

Cô luôn cảm thấy hai đứa nhóc này sẽ đi đánh nhau với người ta.

“Có ạ, mẹ em đang ở nhà chơi với em trai vừa mới đến của em.”

Tống Thời Hạ đưa hai đứa con sang nhà bên cạnh.

“Mẹ đi tìm hai anh họ của con, các con ở nhà thím đợi một lúc nhé.”

DTV

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu.

Tạ Nhiêu xung phong nhận việc trợ giúp: “Em biết chỗ, chị Tiểu Hạ để em dẫn đường cho chị.”

Đúng thật là Trần Học Nhân và Trần Học Dân đã gặp phiền phức.

Giọng vịt đực vô tình chế nhạo:

“Hôm qua có con nhỏ mách lẻo giúp mày, hôm nay mày kêu thêm người tới thì làm được gì chứ?”

Trần Học Nhân chống nạnh nói:

“Hôm qua là do nhà tao gọi về ăn cơm, tao không muốn tranh cãi với đám chúng mày.

Tống tiền con gái đúng là đáng xấu hổ, bà nội tao nói con trai mà tiêu tiền của con gái là không có tương lai.”

Cậu bé nói xong kéo miệng làm mặt quỷ.

Trần Học Dân nói: “Đúng thế, còn cướp tiền của trẻ con, sao chúng mày không đi cướp tiền của người lớn ấy?”

Dương Uy bị chọc trúng chỗ đau thì nổi giận:

“Nhóc con miệng còn hôi sữa mà đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân, chúng mày xông lên cho tao!”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trần Học Nhân nhớ lại ngày hôm qua, ân nhân đe dọa bọn họ, cảm giác sợ hãi của cậu bé với mấy người đó cũng vơi bớt.Trần Học Dân đút hai tay vào túi quần và đi vào sân:“Một đám bọn mày cùng bắt nạt con gái như thế, đúng là không ra gì!”Dương Uy bị cậu bé làm giật mình, sau khi nhìn thấy cậu nhóc hôm qua tìm được người giúp đỡ thì lập tức giễu cợt.“À, đồ nhát gan đến rồi này, hôm qua trốn sau lưng một cô bé, hôm nay lại dẫn theo một thằng nhóc đến à.”Đám học sinh cấp hai cười to, Hoắc Tuyền dẫn theo em trai chạy ra sau lưng Trần Học Nhân.Trần Học Nhân thầm động viên cho bản thân: “Đừng sợ, tớ với anh trai sẽ bảo vệ hai cậu.”Trong lòng cậu bé dâng lên niềm tự hào to lớn.Không thuộc bản cửu chương thì sao nào, cậu có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, Quý Dương làm được không?“Cảm ơn hai cậu.” Giọng nói Hoắc Tuyền mềm mại dịu dàng, khác hoàn toàn giọng nói chói tai vừa nãy.Tạ Nhiêu sang nhà bên cạnh: “Chị Tiểu Hạ, em đến rồi đây.”Tống Thời Hạ chào đón cô bé vào nhà.“Ni Ni đến rồi à, em không biết làm bài tập hè sao?”Tạ Nhiêu nhìn xung quanh.“Không phải ạ, đồ nhát gan hôm qua đã về chưa ạ?”Tống Thời Hạ cười nói: “Em gặp đồ nhát gan nào?”Tạ Nhiêu kể lại chuyện hôm qua:“Cậu ấy sợ chị lo lắng nên không cho em nói ra, em cảm thấy chuyện này không có gì đáng xấu hổ, bị bắt nạt thì phải nói cho phụ huynh biết.”Tống Thời Hạ mỉm cười.Cô đã biết rõ hai anh em nhà họ Trần ưa sĩ diện nhưng bên đối diện không phải là khu nhà gia đình của công nhân viên chức sao? “Sao trường học lại có băng nhóm như vậy? Không có người lớn quản lý sao?”Tạ Nhiêu rất ghét học sinh côn đồ:“Bọn nó kéo bè kết phái thì ai dám động vào ạ? Bảo với phụ huynh cũng vô ích, ngày hôm sau vẫn bị bắt nạt.”Tống Thời Hạ thầm suy nghĩ.“Trần Học Nhân ra ngoài rồi, chị đi chung với em đi tìm bọn nó, mẹ em có nhà không?”Cô luôn cảm thấy hai đứa nhóc này sẽ đi đánh nhau với người ta.“Có ạ, mẹ em đang ở nhà chơi với em trai vừa mới đến của em.”Tống Thời Hạ đưa hai đứa con sang nhà bên cạnh.“Mẹ đi tìm hai anh họ của con, các con ở nhà thím đợi một lúc nhé.”DTVHai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu.Tạ Nhiêu xung phong nhận việc trợ giúp: “Em biết chỗ, chị Tiểu Hạ để em dẫn đường cho chị.”Đúng thật là Trần Học Nhân và Trần Học Dân đã gặp phiền phức.Giọng vịt đực vô tình chế nhạo:“Hôm qua có con nhỏ mách lẻo giúp mày, hôm nay mày kêu thêm người tới thì làm được gì chứ?”Trần Học Nhân chống nạnh nói:“Hôm qua là do nhà tao gọi về ăn cơm, tao không muốn tranh cãi với đám chúng mày.Tống tiền con gái đúng là đáng xấu hổ, bà nội tao nói con trai mà tiêu tiền của con gái là không có tương lai.”Cậu bé nói xong kéo miệng làm mặt quỷ.Trần Học Dân nói: “Đúng thế, còn cướp tiền của trẻ con, sao chúng mày không đi cướp tiền của người lớn ấy?”Dương Uy bị chọc trúng chỗ đau thì nổi giận:“Nhóc con miệng còn hôi sữa mà đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân, chúng mày xông lên cho tao!” 

Chương 194: Chương 194