Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 213: Chương 213
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thím Phùng lại mang ra hai bát mỳ nữa.“Đây là mỳ của hai đứa, nếm tí chút thôi thì được, ăn nhiều đồ cay là bị nóng trong rồi táo bón, đến lúc đó đừng có kêu cha kêu mẹ.”Ni Ni đã biết ngượng ngùng, bèn bưng bát mỳ chạy ra một chỗ ăn.Khi Tống Thời Hạ ngồi vào chỗ thì bát cô đã chất đầy thịt tôm.“Sao anh không ăn đi?”Quý Duy Thanh bỏ con tôm mới bóc vỏ vào bát cô, nói: “Không vội, chờ em ra.”Tống Thời Hạ lại đứng lên: “Em đi rửa tay rồi về bóc cho anh.”Quý Duy Thanh vẫn không dừng tay: “Không cần, em cứ ngồi ăn đi.”Tống Thời Hạ bèn hớn hở ngồi xuống, ăn tôm mà không cần tự bóc thì còn gì bằng.“Sao bỗng dưng anh lại chu đáo thế nhỉ?”Quý Duy Thanh ngước nhìn cô vẻ khó hiểu, bóc con tôm cho cô thôi cũng tính là chu đáo rồi à?Thím Phùng ngồi bên kia cười khanh khách, hai đứa nhỏ này tình cảm quá, hẳn không bao lâu nữa, đám nhóc kia sẽ có thêm em rồi.Tống Thời Hạ vừa ăn vừa đút cho Quý Duy Thanh, nhưng đều phải nhân lúc đám nhỏ không chú ý, rất là lén lút.Cảm giác đút thức ăn cho chồng cũng phải len lén làm thế này thật là kì quái.Ăn xong một bữa tối vui vẻ, thím Phùng bưng bát tôm hùm mà Tống Thời Hạ để phần riêng, mang về cho giáo sư Tạ nhà bà hôm nay phải tăng ca.Bốn người nhà Tống Thời Hạ ngồi trên sofa xem tivi.Hai cậu nhóc nhất quyết đòi chen vào giữa, nhưng cả hai đều muốn ngồi với cả cha lẫn mẹ. Thế nên cuối cùng Quý Duy Thanh và Tống Thời Hạ mỗi người ôm một nhóc lên đùi.Tối nay xem phim truyền hình rất ‘hot’, chủ yếu là vì trong lòng có một đứa nhóc nóng rực như cái lò sưởi, nóng đến vã mồ hôi mà vẫn không muốn thả ra.Đám nhóc xem tivi không hiểu gì, xem vài phút lại tò mò hỏi này hỏi kia.DTVTống Thời Hạ đẩy hết thắc mắc qua cho giáo sư Quý giải quyết.“Vì sao họ đều đánh anh người tốt kia ạ?”Tống Thời Hạ cầm bàn tay Quý Duy Thanh, nghịch nghịch từng ngón tay: “Cái này phải hỏi ba con nha, mẹ cũng không biết đâu.”Quý Duy Thanh không đáp được, bởi vì lực chú ý của anh từ nãy tới giờ đều đặt ở bàn tay đang nghịch ngợm trêu ghẹo anh kia, không chú ý tới cốt truyện.Anh chỉ đành đáp đại: “Chuyện trong tivi đều là giả thôi.”Quý Dương không hiểu lắm: “Vậy họ đánh người cũng sẽ bị bắt bỏ tù đúng không ạ?”Quý Duy Thanh đáp: “Có chứ, sao con biết làm sai sẽ bị bắt bỏ tù?”Tống Thời Hạ còn chưa kịp ngăn lại thì Quý Dương đã nhanh miệng kể hết chuyện anh họ bị đánh ra sao.Cô vội vàng rút tay về, giải thích với anh:“Việc này em đã nói với chị rồi, hai đứa nhỏ chỉ bị xây xước, hơn nữa, khi về đã ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều, chị cả còn nói cảm ơn chúng ta nữa đó.”Quý Duy Thanh hơi nhíu mày:“Hai đứa đó đều là mấy đứa giỏi gây sự chuốc vạ, không để cho người ta yên tâm được, em vất vả rồi.”Tống Thời Hạ nghe anh nói thế mới yên tâm:“Đúng là không yên tâm nổi, nhưng bản tính chúng nó không xấu, chỉ cần không sống chung với ông bà cưng chiều cháu quá thì từ từ có thể sửa lại được.”“Lần sau anh không có ở nhà, em cứ việc đưa chúng nó về.”
Thím Phùng lại mang ra hai bát mỳ nữa.
“Đây là mỳ của hai đứa, nếm tí chút thôi thì được, ăn nhiều đồ cay là bị nóng trong rồi táo bón, đến lúc đó đừng có kêu cha kêu mẹ.”
Ni Ni đã biết ngượng ngùng, bèn bưng bát mỳ chạy ra một chỗ ăn.
Khi Tống Thời Hạ ngồi vào chỗ thì bát cô đã chất đầy thịt tôm.
“Sao anh không ăn đi?”
Quý Duy Thanh bỏ con tôm mới bóc vỏ vào bát cô, nói: “Không vội, chờ em ra.”
Tống Thời Hạ lại đứng lên: “Em đi rửa tay rồi về bóc cho anh.”
Quý Duy Thanh vẫn không dừng tay: “Không cần, em cứ ngồi ăn đi.”
Tống Thời Hạ bèn hớn hở ngồi xuống, ăn tôm mà không cần tự bóc thì còn gì bằng.
“Sao bỗng dưng anh lại chu đáo thế nhỉ?”
Quý Duy Thanh ngước nhìn cô vẻ khó hiểu, bóc con tôm cho cô thôi cũng tính là chu đáo rồi à?
Thím Phùng ngồi bên kia cười khanh khách, hai đứa nhỏ này tình cảm quá, hẳn không bao lâu nữa, đám nhóc kia sẽ có thêm em rồi.
Tống Thời Hạ vừa ăn vừa đút cho Quý Duy Thanh, nhưng đều phải nhân lúc đám nhỏ không chú ý, rất là lén lút.
Cảm giác đút thức ăn cho chồng cũng phải len lén làm thế này thật là kì quái.
Ăn xong một bữa tối vui vẻ, thím Phùng bưng bát tôm hùm mà Tống Thời Hạ để phần riêng, mang về cho giáo sư Tạ nhà bà hôm nay phải tăng ca.
Bốn người nhà Tống Thời Hạ ngồi trên sofa xem tivi.
Hai cậu nhóc nhất quyết đòi chen vào giữa, nhưng cả hai đều muốn ngồi với cả cha lẫn mẹ.
Thế nên cuối cùng Quý Duy Thanh và Tống Thời Hạ mỗi người ôm một nhóc lên đùi.
Tối nay xem phim truyền hình rất ‘hot’, chủ yếu là vì trong lòng có một đứa nhóc nóng rực như cái lò sưởi, nóng đến vã mồ hôi mà vẫn không muốn thả ra.
Đám nhóc xem tivi không hiểu gì, xem vài phút lại tò mò hỏi này hỏi kia.
DTV
Tống Thời Hạ đẩy hết thắc mắc qua cho giáo sư Quý giải quyết.
“Vì sao họ đều đánh anh người tốt kia ạ?”
Tống Thời Hạ cầm bàn tay Quý Duy Thanh, nghịch nghịch từng ngón tay: “Cái này phải hỏi ba con nha, mẹ cũng không biết đâu.”
Quý Duy Thanh không đáp được, bởi vì lực chú ý của anh từ nãy tới giờ đều đặt ở bàn tay đang nghịch ngợm trêu ghẹo anh kia, không chú ý tới cốt truyện.
Anh chỉ đành đáp đại: “Chuyện trong tivi đều là giả thôi.”
Quý Dương không hiểu lắm: “Vậy họ đánh người cũng sẽ bị bắt bỏ tù đúng không ạ?”
Quý Duy Thanh đáp: “Có chứ, sao con biết làm sai sẽ bị bắt bỏ tù?”
Tống Thời Hạ còn chưa kịp ngăn lại thì Quý Dương đã nhanh miệng kể hết chuyện anh họ bị đánh ra sao.
Cô vội vàng rút tay về, giải thích với anh:
“Việc này em đã nói với chị rồi, hai đứa nhỏ chỉ bị xây xước, hơn nữa, khi về đã ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều, chị cả còn nói cảm ơn chúng ta nữa đó.”
Quý Duy Thanh hơi nhíu mày:
“Hai đứa đó đều là mấy đứa giỏi gây sự chuốc vạ, không để cho người ta yên tâm được, em vất vả rồi.”
Tống Thời Hạ nghe anh nói thế mới yên tâm:
“Đúng là không yên tâm nổi, nhưng bản tính chúng nó không xấu, chỉ cần không sống chung với ông bà cưng chiều cháu quá thì từ từ có thể sửa lại được.”
“Lần sau anh không có ở nhà, em cứ việc đưa chúng nó về.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thím Phùng lại mang ra hai bát mỳ nữa.“Đây là mỳ của hai đứa, nếm tí chút thôi thì được, ăn nhiều đồ cay là bị nóng trong rồi táo bón, đến lúc đó đừng có kêu cha kêu mẹ.”Ni Ni đã biết ngượng ngùng, bèn bưng bát mỳ chạy ra một chỗ ăn.Khi Tống Thời Hạ ngồi vào chỗ thì bát cô đã chất đầy thịt tôm.“Sao anh không ăn đi?”Quý Duy Thanh bỏ con tôm mới bóc vỏ vào bát cô, nói: “Không vội, chờ em ra.”Tống Thời Hạ lại đứng lên: “Em đi rửa tay rồi về bóc cho anh.”Quý Duy Thanh vẫn không dừng tay: “Không cần, em cứ ngồi ăn đi.”Tống Thời Hạ bèn hớn hở ngồi xuống, ăn tôm mà không cần tự bóc thì còn gì bằng.“Sao bỗng dưng anh lại chu đáo thế nhỉ?”Quý Duy Thanh ngước nhìn cô vẻ khó hiểu, bóc con tôm cho cô thôi cũng tính là chu đáo rồi à?Thím Phùng ngồi bên kia cười khanh khách, hai đứa nhỏ này tình cảm quá, hẳn không bao lâu nữa, đám nhóc kia sẽ có thêm em rồi.Tống Thời Hạ vừa ăn vừa đút cho Quý Duy Thanh, nhưng đều phải nhân lúc đám nhỏ không chú ý, rất là lén lút.Cảm giác đút thức ăn cho chồng cũng phải len lén làm thế này thật là kì quái.Ăn xong một bữa tối vui vẻ, thím Phùng bưng bát tôm hùm mà Tống Thời Hạ để phần riêng, mang về cho giáo sư Tạ nhà bà hôm nay phải tăng ca.Bốn người nhà Tống Thời Hạ ngồi trên sofa xem tivi.Hai cậu nhóc nhất quyết đòi chen vào giữa, nhưng cả hai đều muốn ngồi với cả cha lẫn mẹ. Thế nên cuối cùng Quý Duy Thanh và Tống Thời Hạ mỗi người ôm một nhóc lên đùi.Tối nay xem phim truyền hình rất ‘hot’, chủ yếu là vì trong lòng có một đứa nhóc nóng rực như cái lò sưởi, nóng đến vã mồ hôi mà vẫn không muốn thả ra.Đám nhóc xem tivi không hiểu gì, xem vài phút lại tò mò hỏi này hỏi kia.DTVTống Thời Hạ đẩy hết thắc mắc qua cho giáo sư Quý giải quyết.“Vì sao họ đều đánh anh người tốt kia ạ?”Tống Thời Hạ cầm bàn tay Quý Duy Thanh, nghịch nghịch từng ngón tay: “Cái này phải hỏi ba con nha, mẹ cũng không biết đâu.”Quý Duy Thanh không đáp được, bởi vì lực chú ý của anh từ nãy tới giờ đều đặt ở bàn tay đang nghịch ngợm trêu ghẹo anh kia, không chú ý tới cốt truyện.Anh chỉ đành đáp đại: “Chuyện trong tivi đều là giả thôi.”Quý Dương không hiểu lắm: “Vậy họ đánh người cũng sẽ bị bắt bỏ tù đúng không ạ?”Quý Duy Thanh đáp: “Có chứ, sao con biết làm sai sẽ bị bắt bỏ tù?”Tống Thời Hạ còn chưa kịp ngăn lại thì Quý Dương đã nhanh miệng kể hết chuyện anh họ bị đánh ra sao.Cô vội vàng rút tay về, giải thích với anh:“Việc này em đã nói với chị rồi, hai đứa nhỏ chỉ bị xây xước, hơn nữa, khi về đã ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều, chị cả còn nói cảm ơn chúng ta nữa đó.”Quý Duy Thanh hơi nhíu mày:“Hai đứa đó đều là mấy đứa giỏi gây sự chuốc vạ, không để cho người ta yên tâm được, em vất vả rồi.”Tống Thời Hạ nghe anh nói thế mới yên tâm:“Đúng là không yên tâm nổi, nhưng bản tính chúng nó không xấu, chỉ cần không sống chung với ông bà cưng chiều cháu quá thì từ từ có thể sửa lại được.”“Lần sau anh không có ở nhà, em cứ việc đưa chúng nó về.”