Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 218: Chương 218
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trước kia cha đi xa nhiều, ở nhà trẻ có đám bạn hư nói, xa nhà tức là ba không cần bọn họ nữa.Cậu với em trai mong đợi thật lâu mới chờ được ba đón hai anh em về nhà, giờ đây, cậu không muốn lại biến thành đứa trẻ không có mẹ.DTVQuý Dương túm vạt áo cha: “Vậy ba mẹ phải về nhanh nhé, con với em sẽ nhớ hai người lắm đấy.”Quý Duy Thanh xoa đầu cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: “Ừ, mẹ con sẽ luôn là mẹ của các con, không cần lo đâu.”Quý Dương thò một ngón tay: “Ngoéo tay đi.”Quý Duy Thanh cũng chìa ngón tay.Nhà bên.Tống Thời Hạ ngồi trên ghế trò chuyện với thím Phùng đang giặt quần áo bên giếng.“Đúng rồi, cũng nên về nhà một chuyến, cháu kết hôn mấy tháng rồi, chỉ viết thư về nhà thôi thì không hay lắm, cũng nên về thăm cha mẹ mới được.Trên thế gian này, nào có cha mẹ nào gả con xa mà được yên lòng đâu.”Tống Thời Hạ cười khổ: “Vâng, đến khi làm cha làm mẹ mới biết nỗi khổ của cha mẹ, thím ạ.”Cô mới chỉ là mẹ kế thôi, nhưng cũng đã lo lắng cả ngày vì vấn đề cho đám nhỏ đi học, sợ bọn nhỏ bị bắt nạt, hay không thể hòa đồng.Cũng may, hai đứa nhà cô cùng tuổi, sẽ học cùng lớp, có thể để mắt chăm sóc nhau.“Thế hai đứa nhà cháu thì sao? Nhỏ như vậy cũng cho đi cùng hả?” “Cháu định bảo anh Duy Thanh ở nhà trông con, cháu về một mình thôi, đi có một tuần, không lâu lắm.”Thím Phùng cười cười, chòng ghẹo: “Giáo sư Quý vừa về, cháu lại định để người ta phòng không gối chiếc à?”Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài:“Ảnh đâu có nhàn rỗi đâu, đống tài liệu trong phòng làm việc với cái luận văn đủ để anh ấy tiêu khiển rồi.Có khi cháu còn nghĩ, một giáo sư đại học sao lại bận đến độ luận văn của mình phải để đến ngày nghỉ mới có thời gian viết, trước nay cháu chưa từng thấy anh ấy có hoạt động giải trí khác.”Thím Phùng lau nước trên tay:“Ông Tạ nhà thím nhàn lắm, tuy hôm nào cũng về muộn nhưng những khi ổng không tăng ca thì nhàn chẳng có việc gì, rảnh đến độ bỏ cả buổi đi câu cá với cháu thím.”Mặc dù đến từ xã hội hiện đại nhưng Tống Thời Hạ cũng không biết rõ giáo sư cần làm những gì.Chỉ biết còn trẻ thế đã nhận chức vụ giáo sư đại học tức là có năng lực chuyên môn cực mạnh, lĩnh vực chuyên nghiệp cũng rất quan trọng, nhưng thật không hiểu vì sao cứ luôn phải viết luận.Cô chỉ có thể suy đoán bừa:“Có khi là khác lĩnh vực nên thế, giáo sư Tạ nhà thím nghiên cứu văn học và lịch sử, chưa biết chừng lúc có nhiệm vụ tức là bên khảo cổ học có phát hiện lớn nào đó.Còn lĩnh vực của giáo sư Quý nhà cháu, cháu không đoán ra, nhưng bận rộn như vậy hẳn chính là cái giá phải bỏ ra để nhà cháu được phân phối một căn nhà lớn mà ở.”Thím Phùng bật cười:“Chưa biết chừng lĩnh vực mà giáo sư Quý nhà cháu đang nghiên cứu cần viết nhiều, hoặc là đã nghiên cứu đến thời điểm viết luận rồi.Ông Tạ nhà thím mà được đi khảo cổ, có khi ổng mừng phát điên luôn đó.”
Trước kia cha đi xa nhiều, ở nhà trẻ có đám bạn hư nói, xa nhà tức là ba không cần bọn họ nữa.
Cậu với em trai mong đợi thật lâu mới chờ được ba đón hai anh em về nhà, giờ đây, cậu không muốn lại biến thành đứa trẻ không có mẹ.
DTV
Quý Dương túm vạt áo cha: “Vậy ba mẹ phải về nhanh nhé, con với em sẽ nhớ hai người lắm đấy.”
Quý Duy Thanh xoa đầu cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: “Ừ, mẹ con sẽ luôn là mẹ của các con, không cần lo đâu.”
Quý Dương thò một ngón tay: “Ngoéo tay đi.”
Quý Duy Thanh cũng chìa ngón tay.
Nhà bên.
Tống Thời Hạ ngồi trên ghế trò chuyện với thím Phùng đang giặt quần áo bên giếng.
“Đúng rồi, cũng nên về nhà một chuyến, cháu kết hôn mấy tháng rồi, chỉ viết thư về nhà thôi thì không hay lắm, cũng nên về thăm cha mẹ mới được.
Trên thế gian này, nào có cha mẹ nào gả con xa mà được yên lòng đâu.”
Tống Thời Hạ cười khổ: “Vâng, đến khi làm cha làm mẹ mới biết nỗi khổ của cha mẹ, thím ạ.”
Cô mới chỉ là mẹ kế thôi, nhưng cũng đã lo lắng cả ngày vì vấn đề cho đám nhỏ đi học, sợ bọn nhỏ bị bắt nạt, hay không thể hòa đồng.
Cũng may, hai đứa nhà cô cùng tuổi, sẽ học cùng lớp, có thể để mắt chăm sóc nhau.
“Thế hai đứa nhà cháu thì sao? Nhỏ như vậy cũng cho đi cùng hả?”
“Cháu định bảo anh Duy Thanh ở nhà trông con, cháu về một mình thôi, đi có một tuần, không lâu lắm.”
Thím Phùng cười cười, chòng ghẹo: “Giáo sư Quý vừa về, cháu lại định để người ta phòng không gối chiếc à?”
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài:
“Ảnh đâu có nhàn rỗi đâu, đống tài liệu trong phòng làm việc với cái luận văn đủ để anh ấy tiêu khiển rồi.
Có khi cháu còn nghĩ, một giáo sư đại học sao lại bận đến độ luận văn của mình phải để đến ngày nghỉ mới có thời gian viết, trước nay cháu chưa từng thấy anh ấy có hoạt động giải trí khác.”
Thím Phùng lau nước trên tay:
“Ông Tạ nhà thím nhàn lắm, tuy hôm nào cũng về muộn nhưng những khi ổng không tăng ca thì nhàn chẳng có việc gì, rảnh đến độ bỏ cả buổi đi câu cá với cháu thím.”
Mặc dù đến từ xã hội hiện đại nhưng Tống Thời Hạ cũng không biết rõ giáo sư cần làm những gì.
Chỉ biết còn trẻ thế đã nhận chức vụ giáo sư đại học tức là có năng lực chuyên môn cực mạnh, lĩnh vực chuyên nghiệp cũng rất quan trọng, nhưng thật không hiểu vì sao cứ luôn phải viết luận.
Cô chỉ có thể suy đoán bừa:
“Có khi là khác lĩnh vực nên thế, giáo sư Tạ nhà thím nghiên cứu văn học và lịch sử, chưa biết chừng lúc có nhiệm vụ tức là bên khảo cổ học có phát hiện lớn nào đó.
Còn lĩnh vực của giáo sư Quý nhà cháu, cháu không đoán ra, nhưng bận rộn như vậy hẳn chính là cái giá phải bỏ ra để nhà cháu được phân phối một căn nhà lớn mà ở.”
Thím Phùng bật cười:
“Chưa biết chừng lĩnh vực mà giáo sư Quý nhà cháu đang nghiên cứu cần viết nhiều, hoặc là đã nghiên cứu đến thời điểm viết luận rồi.
Ông Tạ nhà thím mà được đi khảo cổ, có khi ổng mừng phát điên luôn đó.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trước kia cha đi xa nhiều, ở nhà trẻ có đám bạn hư nói, xa nhà tức là ba không cần bọn họ nữa.Cậu với em trai mong đợi thật lâu mới chờ được ba đón hai anh em về nhà, giờ đây, cậu không muốn lại biến thành đứa trẻ không có mẹ.DTVQuý Dương túm vạt áo cha: “Vậy ba mẹ phải về nhanh nhé, con với em sẽ nhớ hai người lắm đấy.”Quý Duy Thanh xoa đầu cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: “Ừ, mẹ con sẽ luôn là mẹ của các con, không cần lo đâu.”Quý Dương thò một ngón tay: “Ngoéo tay đi.”Quý Duy Thanh cũng chìa ngón tay.Nhà bên.Tống Thời Hạ ngồi trên ghế trò chuyện với thím Phùng đang giặt quần áo bên giếng.“Đúng rồi, cũng nên về nhà một chuyến, cháu kết hôn mấy tháng rồi, chỉ viết thư về nhà thôi thì không hay lắm, cũng nên về thăm cha mẹ mới được.Trên thế gian này, nào có cha mẹ nào gả con xa mà được yên lòng đâu.”Tống Thời Hạ cười khổ: “Vâng, đến khi làm cha làm mẹ mới biết nỗi khổ của cha mẹ, thím ạ.”Cô mới chỉ là mẹ kế thôi, nhưng cũng đã lo lắng cả ngày vì vấn đề cho đám nhỏ đi học, sợ bọn nhỏ bị bắt nạt, hay không thể hòa đồng.Cũng may, hai đứa nhà cô cùng tuổi, sẽ học cùng lớp, có thể để mắt chăm sóc nhau.“Thế hai đứa nhà cháu thì sao? Nhỏ như vậy cũng cho đi cùng hả?” “Cháu định bảo anh Duy Thanh ở nhà trông con, cháu về một mình thôi, đi có một tuần, không lâu lắm.”Thím Phùng cười cười, chòng ghẹo: “Giáo sư Quý vừa về, cháu lại định để người ta phòng không gối chiếc à?”Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài:“Ảnh đâu có nhàn rỗi đâu, đống tài liệu trong phòng làm việc với cái luận văn đủ để anh ấy tiêu khiển rồi.Có khi cháu còn nghĩ, một giáo sư đại học sao lại bận đến độ luận văn của mình phải để đến ngày nghỉ mới có thời gian viết, trước nay cháu chưa từng thấy anh ấy có hoạt động giải trí khác.”Thím Phùng lau nước trên tay:“Ông Tạ nhà thím nhàn lắm, tuy hôm nào cũng về muộn nhưng những khi ổng không tăng ca thì nhàn chẳng có việc gì, rảnh đến độ bỏ cả buổi đi câu cá với cháu thím.”Mặc dù đến từ xã hội hiện đại nhưng Tống Thời Hạ cũng không biết rõ giáo sư cần làm những gì.Chỉ biết còn trẻ thế đã nhận chức vụ giáo sư đại học tức là có năng lực chuyên môn cực mạnh, lĩnh vực chuyên nghiệp cũng rất quan trọng, nhưng thật không hiểu vì sao cứ luôn phải viết luận.Cô chỉ có thể suy đoán bừa:“Có khi là khác lĩnh vực nên thế, giáo sư Tạ nhà thím nghiên cứu văn học và lịch sử, chưa biết chừng lúc có nhiệm vụ tức là bên khảo cổ học có phát hiện lớn nào đó.Còn lĩnh vực của giáo sư Quý nhà cháu, cháu không đoán ra, nhưng bận rộn như vậy hẳn chính là cái giá phải bỏ ra để nhà cháu được phân phối một căn nhà lớn mà ở.”Thím Phùng bật cười:“Chưa biết chừng lĩnh vực mà giáo sư Quý nhà cháu đang nghiên cứu cần viết nhiều, hoặc là đã nghiên cứu đến thời điểm viết luận rồi.Ông Tạ nhà thím mà được đi khảo cổ, có khi ổng mừng phát điên luôn đó.”