Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 226: Chương 226

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thôn Tống Gia này trước kia cũng là một tông tộc lớn, trong thôn chủ yếu toàn người họ Tống.Tống Thời Hạ ngày ấy lén trốn vào thành phố được là vì bác hai cô là đại đội trưởng, cô lừa bác gái lấy được thư giới thiệu.Tống Thời Hạ lại bốc một vốc, đưa nửa túi kẹo thừa cho Quý Duy Thanh: “Anh đi chia kẹo với em, để đám nhóc này quen mặt.”Với trẻ con, ai có kẹo người đó là người tốt, lấy kẹo làm quen cực kì hiệu quả.Quý Duy Thanh cũng học cô, vụng về chia kẹo cho đám nhóc vây quanh.Lũ nhóc có kẹo ăn, đều tò mò nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt.“Chú ơi, chú là người thành phố ạ?”Quý Duy Thanh gượng gạo đáp: “Nhà chú ở thủ đô, có thể coi là ở thành phố đi.”Tống Thời Hạ giải vây cho anh: “Mấy đứa gọi chú thì phải gọi chị là cô đấy, đây là chú rể của chị nha.”DTVNói với đám nhỏ rằng đây là chồng cô thì có lẽ chúng không hiểu, nhưng nếu nói chú rể thì tụi nó hiểu ngay.Sự bất mãn của Tống Đông Đông tan biến như bong bóng xà phòng khi trông thấy quà của mình.Một chiếc áo khoác da thời thượng, nhưng cậu chàng cố gắng không để lộ sự vui sướng quá mức.Hừ, tôi không phải hạng người có thể thu mua được bằng một chiếc áo đâu nhé.Tống Thu Sinh vỗ vai em trai, chân thành nói:“Anh trai em đây còn không nỡ bỏ tiền mua chiếc áo đắt như vậy, thế mà anh rể em không hề chần chừ đã mua ngay cho em.Anh rể em hào phóng với em như thế đều vì nể mặt chị em cả, chị gái em ở nhà chồng sung sướng lắm, chậc.” Trước đó Tống Đông Đông không tin lời chị mình, cho rằng chị chỉ an ủi mình thôi.Chị cậu trọng thể diện như thế, chắc chắn chỉ nói chuyện tốt, không nói tin xấu.Trong thư toàn là nói quá lên thôi, hoặc là lựa chuyện tốt để nói, chứ có khi buổi tối toàn trùm chăn khóc thầm.Làm mẹ kế nào có nhẹ nhàng như thế, đặc biệt là có đến tận hai đứa, ngày ngày làm gì cũng phải để ý thái độ của con riêng.Mặc dù cậu còn nhỏ những cũng biết những chuyện này, chị cậu không lừa được cậu đâu.Tống Thu Sinh nói tiếp:“Đống quà này, có khi đã tiêu hết 2, 3 tháng tiền lương của anh rể em đấy. Anh đã thấy người nhà bên đó, họ đi ăn cơm ở nhà hàng lớn, còn mời anh đi cùng, lần này em cũng thấy rồi đi?”Tống Đông Đông không nói gì, chỉ ôm quà của mình với đống vải và hai bình rượu, chất đầy hai tay nên chỉ để lộ đôi mắt.Tống Thu Sinh cũng đã hai tháng chưa về nhà, tay xách túi lớn túi nhỏ đi cùng em trai.Quý Duy Thanh thì xách túi đựng mấy cân đường các loại cùng với thịt heo, Tống Thời Hạ muốn cầm giúp, anh đã từ chối.Tống Thời Hạ đi sau lưng anh, cằn nhằn: “Sao không để em giúp?”“Không có gì nhiều, anh cầm được.”Ông bà Tống đã đợi ở cửa, trong nhà chính đã sắp một bàn đồ ăn thịnh soạn.Ông Tống ngồi trước cửa, hút thuốc sòng sọc, thực tế trong ống điếu chẳng có gì, chỉ hút cho đỡ cơn nghiện thôi.Bà Tống vươn đầu nhìn quanh, rốt cuộc thấy được đám đông xa xa đang đi lại đây.“Sao đông thế nhỉ? Chẳng lẽ con rể trong thành phố cũng tới?” 

Thôn Tống Gia này trước kia cũng là một tông tộc lớn, trong thôn chủ yếu toàn người họ Tống.

Tống Thời Hạ ngày ấy lén trốn vào thành phố được là vì bác hai cô là đại đội trưởng, cô lừa bác gái lấy được thư giới thiệu.

Tống Thời Hạ lại bốc một vốc, đưa nửa túi kẹo thừa cho Quý Duy Thanh: “Anh đi chia kẹo với em, để đám nhóc này quen mặt.”

Với trẻ con, ai có kẹo người đó là người tốt, lấy kẹo làm quen cực kì hiệu quả.

Quý Duy Thanh cũng học cô, vụng về chia kẹo cho đám nhóc vây quanh.

Lũ nhóc có kẹo ăn, đều tò mò nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt.

“Chú ơi, chú là người thành phố ạ?”

Quý Duy Thanh gượng gạo đáp: “Nhà chú ở thủ đô, có thể coi là ở thành phố đi.”

Tống Thời Hạ giải vây cho anh: “Mấy đứa gọi chú thì phải gọi chị là cô đấy, đây là chú rể của chị nha.”

DTV

Nói với đám nhỏ rằng đây là chồng cô thì có lẽ chúng không hiểu, nhưng nếu nói chú rể thì tụi nó hiểu ngay.

Sự bất mãn của Tống Đông Đông tan biến như bong bóng xà phòng khi trông thấy quà của mình.

Một chiếc áo khoác da thời thượng, nhưng cậu chàng cố gắng không để lộ sự vui sướng quá mức.

Hừ, tôi không phải hạng người có thể thu mua được bằng một chiếc áo đâu nhé.

Tống Thu Sinh vỗ vai em trai, chân thành nói:

“Anh trai em đây còn không nỡ bỏ tiền mua chiếc áo đắt như vậy, thế mà anh rể em không hề chần chừ đã mua ngay cho em.

Anh rể em hào phóng với em như thế đều vì nể mặt chị em cả, chị gái em ở nhà chồng sung sướng lắm, chậc.”

 

Trước đó Tống Đông Đông không tin lời chị mình, cho rằng chị chỉ an ủi mình thôi.

Chị cậu trọng thể diện như thế, chắc chắn chỉ nói chuyện tốt, không nói tin xấu.

Trong thư toàn là nói quá lên thôi, hoặc là lựa chuyện tốt để nói, chứ có khi buổi tối toàn trùm chăn khóc thầm.

Làm mẹ kế nào có nhẹ nhàng như thế, đặc biệt là có đến tận hai đứa, ngày ngày làm gì cũng phải để ý thái độ của con riêng.

Mặc dù cậu còn nhỏ những cũng biết những chuyện này, chị cậu không lừa được cậu đâu.

Tống Thu Sinh nói tiếp:

“Đống quà này, có khi đã tiêu hết 2, 3 tháng tiền lương của anh rể em đấy. Anh đã thấy người nhà bên đó, họ đi ăn cơm ở nhà hàng lớn, còn mời anh đi cùng, lần này em cũng thấy rồi đi?”

Tống Đông Đông không nói gì, chỉ ôm quà của mình với đống vải và hai bình rượu, chất đầy hai tay nên chỉ để lộ đôi mắt.

Tống Thu Sinh cũng đã hai tháng chưa về nhà, tay xách túi lớn túi nhỏ đi cùng em trai.

Quý Duy Thanh thì xách túi đựng mấy cân đường các loại cùng với thịt heo, Tống Thời Hạ muốn cầm giúp, anh đã từ chối.

Tống Thời Hạ đi sau lưng anh, cằn nhằn: “Sao không để em giúp?”

“Không có gì nhiều, anh cầm được.”

Ông bà Tống đã đợi ở cửa, trong nhà chính đã sắp một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Ông Tống ngồi trước cửa, hút thuốc sòng sọc, thực tế trong ống điếu chẳng có gì, chỉ hút cho đỡ cơn nghiện thôi.

Bà Tống vươn đầu nhìn quanh, rốt cuộc thấy được đám đông xa xa đang đi lại đây.

“Sao đông thế nhỉ? Chẳng lẽ con rể trong thành phố cũng tới?”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thôn Tống Gia này trước kia cũng là một tông tộc lớn, trong thôn chủ yếu toàn người họ Tống.Tống Thời Hạ ngày ấy lén trốn vào thành phố được là vì bác hai cô là đại đội trưởng, cô lừa bác gái lấy được thư giới thiệu.Tống Thời Hạ lại bốc một vốc, đưa nửa túi kẹo thừa cho Quý Duy Thanh: “Anh đi chia kẹo với em, để đám nhóc này quen mặt.”Với trẻ con, ai có kẹo người đó là người tốt, lấy kẹo làm quen cực kì hiệu quả.Quý Duy Thanh cũng học cô, vụng về chia kẹo cho đám nhóc vây quanh.Lũ nhóc có kẹo ăn, đều tò mò nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt.“Chú ơi, chú là người thành phố ạ?”Quý Duy Thanh gượng gạo đáp: “Nhà chú ở thủ đô, có thể coi là ở thành phố đi.”Tống Thời Hạ giải vây cho anh: “Mấy đứa gọi chú thì phải gọi chị là cô đấy, đây là chú rể của chị nha.”DTVNói với đám nhỏ rằng đây là chồng cô thì có lẽ chúng không hiểu, nhưng nếu nói chú rể thì tụi nó hiểu ngay.Sự bất mãn của Tống Đông Đông tan biến như bong bóng xà phòng khi trông thấy quà của mình.Một chiếc áo khoác da thời thượng, nhưng cậu chàng cố gắng không để lộ sự vui sướng quá mức.Hừ, tôi không phải hạng người có thể thu mua được bằng một chiếc áo đâu nhé.Tống Thu Sinh vỗ vai em trai, chân thành nói:“Anh trai em đây còn không nỡ bỏ tiền mua chiếc áo đắt như vậy, thế mà anh rể em không hề chần chừ đã mua ngay cho em.Anh rể em hào phóng với em như thế đều vì nể mặt chị em cả, chị gái em ở nhà chồng sung sướng lắm, chậc.” Trước đó Tống Đông Đông không tin lời chị mình, cho rằng chị chỉ an ủi mình thôi.Chị cậu trọng thể diện như thế, chắc chắn chỉ nói chuyện tốt, không nói tin xấu.Trong thư toàn là nói quá lên thôi, hoặc là lựa chuyện tốt để nói, chứ có khi buổi tối toàn trùm chăn khóc thầm.Làm mẹ kế nào có nhẹ nhàng như thế, đặc biệt là có đến tận hai đứa, ngày ngày làm gì cũng phải để ý thái độ của con riêng.Mặc dù cậu còn nhỏ những cũng biết những chuyện này, chị cậu không lừa được cậu đâu.Tống Thu Sinh nói tiếp:“Đống quà này, có khi đã tiêu hết 2, 3 tháng tiền lương của anh rể em đấy. Anh đã thấy người nhà bên đó, họ đi ăn cơm ở nhà hàng lớn, còn mời anh đi cùng, lần này em cũng thấy rồi đi?”Tống Đông Đông không nói gì, chỉ ôm quà của mình với đống vải và hai bình rượu, chất đầy hai tay nên chỉ để lộ đôi mắt.Tống Thu Sinh cũng đã hai tháng chưa về nhà, tay xách túi lớn túi nhỏ đi cùng em trai.Quý Duy Thanh thì xách túi đựng mấy cân đường các loại cùng với thịt heo, Tống Thời Hạ muốn cầm giúp, anh đã từ chối.Tống Thời Hạ đi sau lưng anh, cằn nhằn: “Sao không để em giúp?”“Không có gì nhiều, anh cầm được.”Ông bà Tống đã đợi ở cửa, trong nhà chính đã sắp một bàn đồ ăn thịnh soạn.Ông Tống ngồi trước cửa, hút thuốc sòng sọc, thực tế trong ống điếu chẳng có gì, chỉ hút cho đỡ cơn nghiện thôi.Bà Tống vươn đầu nhìn quanh, rốt cuộc thấy được đám đông xa xa đang đi lại đây.“Sao đông thế nhỉ? Chẳng lẽ con rể trong thành phố cũng tới?” 

Chương 226: Chương 226