Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 229: Chương 229

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thu Sinh nhồm nhoàm nhai nuốt, nói:“Cái này con có thể xác minh, em con vài ba bữa lại đi mua thịt, con ở nhà con bé một tuần mà cảm giác mọc thêm cái cằm nữa luôn đấy.”Bà Tống không tin lắm, làm gì có nhà nào có thể ngày ngày ăn thịt?“Mẹ, trong thành phố mua thịt tiện hơn ở đây, hơn nữa, con đang ở trong khu tập thể dành cho nhân viên của trường, hàng xóm nhà con làm việc bên căn tin trường, thường xuyên có thể mua được thịt với giá tốt.”Bà Tống nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn gật đầu, nếu nói vậy thì cũng có thể hiểu được.Có lẽ đó là thịt vụn bên căn tin dùng không hết, nhưng mỗi bữa đều được ăn thức ăn mặn thì cũng khá tốt.Chẳng trách con gái bà trông trắng trẻo nõn nà hẳn lên, phong thái cũng thoải mái dễ chịu.Vừa rồi suýt thì bà không dám nhận, bảo đây là gái thành phố người ta cũng tin được đấy.Quý Duy Thanh chỉ uống hai chén, mặt đã ửng đỏ, vành tai cũng đỏ rực.Tống Thu Sinh uống nhiều, đầu lưỡi không duỗi thẳng được, nói lắp bắp: “Em rể, cậu còn kém quá, mới hai chén đã gục à.”Quý Duy Thanh không nói gì, chỉ tiếp tục thẳng lưng vững tay rót rượu cho cha vợ và anh vợ để chứng minh mình còn tỉnh.Tống Thời Hạ gắp cho anh một bát đầy đồ ăn.“Anh ăn chút gì đi đã, uống ít thôi, không thấy khó chịu sao?”Quý Duy Thanh quay sang nhìn cô, đôi mắt chăm chú không hề chớp, ánh mắt anh dường như có một loại ma lực có thể hút hồn người ta vào trong đó.Anh rù rì đáp: “Không khó chịu, anh còn uống được.”Tống Thời Hạ ngoảnh đi: “Anh mà uống say là anh xong đời đấy, em không biết chăm sóc người say đâu.”Không thể khuyên được Quý Duy Thanh, Tống Thời Hạ chỉ có thể bảo ba và anh trai uống ít một chút.Bà Tống ở bên cạnh khuyên bảo:“Hôm nay ba con vui, cứ để cho ông ấy uống đi, cả năm trời cũng chẳng uống được mấy lần mà.”Tống Thời Hạ giơ tay ôm đầu: “Mẹ, mẹ nhìn kiểu gì mà thấy ba con vui thế?”Rõ ràng trên mặt không hề có bất kỳ biểu lộ gì, thế mà cũng có thể nhìn ra ông đang vui vẻ ư?“Hôm nay con về, ba con không vui sao được? Ông ấy ít nói, có chuyện gì cũng giấu trong lòng.Đừng thấy ông ấy suốt ngày xị mặt ra, nhưng mẹ với ông ấy đã cưới nhau bao nhiêu năm rồi, lẽ nào lại không nhìn ra chứ?”Ba của Tống Thời Hạ bắt đầu giãi bày cho bản thân: “Nói linh tinh... Nói linh tinh cái gì đấy.”Tống Thời Hạ không khỏi bật cười: “Con cũng thấy ba rất vui vẻ.”Tống Đông Đông gặm chân giờ xong thì rón rén kề sát lại bên cạnh chị gái.Trong nhà toàn ngồi băng ghế dài, Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh ngồi cùng một băng ghế.Bên tay phải của Quý Duy Thanh là ông bà Tống, bên trái Tống Thời Hạ là Tống Đông Đông, đối diện là Tống Thu Sinh.“Chị, anh rể có tốt với chị không?”Tống Thời Hạ búng nhẹ lên trán cậu một cái.“Nếu anh ấy không tốt với chị thì có thể mua quần áo đắt tiền như thế cho em à?Con nít con nôi đừng có lo chuyện người lớn, em có thể thi đậu đại học, để chị gái em được nở mày nở mặt không.” 

Tống Thu Sinh nhồm nhoàm nhai nuốt, nói:

“Cái này con có thể xác minh, em con vài ba bữa lại đi mua thịt, con ở nhà con bé một tuần mà cảm giác mọc thêm cái cằm nữa luôn đấy.”

Bà Tống không tin lắm, làm gì có nhà nào có thể ngày ngày ăn thịt?

“Mẹ, trong thành phố mua thịt tiện hơn ở đây, hơn nữa, con đang ở trong khu tập thể dành cho nhân viên của trường, hàng xóm nhà con làm việc bên căn tin trường, thường xuyên có thể mua được thịt với giá tốt.”

Bà Tống nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn gật đầu, nếu nói vậy thì cũng có thể hiểu được.

Có lẽ đó là thịt vụn bên căn tin dùng không hết, nhưng mỗi bữa đều được ăn thức ăn mặn thì cũng khá tốt.

Chẳng trách con gái bà trông trắng trẻo nõn nà hẳn lên, phong thái cũng thoải mái dễ chịu.

Vừa rồi suýt thì bà không dám nhận, bảo đây là gái thành phố người ta cũng tin được đấy.

Quý Duy Thanh chỉ uống hai chén, mặt đã ửng đỏ, vành tai cũng đỏ rực.

Tống Thu Sinh uống nhiều, đầu lưỡi không duỗi thẳng được, nói lắp bắp: “Em rể, cậu còn kém quá, mới hai chén đã gục à.”

Quý Duy Thanh không nói gì, chỉ tiếp tục thẳng lưng vững tay rót rượu cho cha vợ và anh vợ để chứng minh mình còn tỉnh.

Tống Thời Hạ gắp cho anh một bát đầy đồ ăn.

“Anh ăn chút gì đi đã, uống ít thôi, không thấy khó chịu sao?”

Quý Duy Thanh quay sang nhìn cô, đôi mắt chăm chú không hề chớp, ánh mắt anh dường như có một loại ma lực có thể hút hồn người ta vào trong đó.

Anh rù rì đáp: “Không khó chịu, anh còn uống được.”

Tống Thời Hạ ngoảnh đi: “Anh mà uống say là anh xong đời đấy, em không biết chăm sóc người say đâu.”

Không thể khuyên được Quý Duy Thanh, Tống Thời Hạ chỉ có thể bảo ba và anh trai uống ít một chút.

Bà Tống ở bên cạnh khuyên bảo:

“Hôm nay ba con vui, cứ để cho ông ấy uống đi, cả năm trời cũng chẳng uống được mấy lần mà.”

Tống Thời Hạ giơ tay ôm đầu: “Mẹ, mẹ nhìn kiểu gì mà thấy ba con vui thế?”

Rõ ràng trên mặt không hề có bất kỳ biểu lộ gì, thế mà cũng có thể nhìn ra ông đang vui vẻ ư?

“Hôm nay con về, ba con không vui sao được? Ông ấy ít nói, có chuyện gì cũng giấu trong lòng.

Đừng thấy ông ấy suốt ngày xị mặt ra, nhưng mẹ với ông ấy đã cưới nhau bao nhiêu năm rồi, lẽ nào lại không nhìn ra chứ?”

Ba của Tống Thời Hạ bắt đầu giãi bày cho bản thân: “Nói linh tinh... Nói linh tinh cái gì đấy.”

Tống Thời Hạ không khỏi bật cười: “Con cũng thấy ba rất vui vẻ.”

Tống Đông Đông gặm chân giờ xong thì rón rén kề sát lại bên cạnh chị gái.

Trong nhà toàn ngồi băng ghế dài, Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh ngồi cùng một băng ghế.

Bên tay phải của Quý Duy Thanh là ông bà Tống, bên trái Tống Thời Hạ là Tống Đông Đông, đối diện là Tống Thu Sinh.

“Chị, anh rể có tốt với chị không?”

Tống Thời Hạ búng nhẹ lên trán cậu một cái.

“Nếu anh ấy không tốt với chị thì có thể mua quần áo đắt tiền như thế cho em à?

Con nít con nôi đừng có lo chuyện người lớn, em có thể thi đậu đại học, để chị gái em được nở mày nở mặt không.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thu Sinh nhồm nhoàm nhai nuốt, nói:“Cái này con có thể xác minh, em con vài ba bữa lại đi mua thịt, con ở nhà con bé một tuần mà cảm giác mọc thêm cái cằm nữa luôn đấy.”Bà Tống không tin lắm, làm gì có nhà nào có thể ngày ngày ăn thịt?“Mẹ, trong thành phố mua thịt tiện hơn ở đây, hơn nữa, con đang ở trong khu tập thể dành cho nhân viên của trường, hàng xóm nhà con làm việc bên căn tin trường, thường xuyên có thể mua được thịt với giá tốt.”Bà Tống nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn gật đầu, nếu nói vậy thì cũng có thể hiểu được.Có lẽ đó là thịt vụn bên căn tin dùng không hết, nhưng mỗi bữa đều được ăn thức ăn mặn thì cũng khá tốt.Chẳng trách con gái bà trông trắng trẻo nõn nà hẳn lên, phong thái cũng thoải mái dễ chịu.Vừa rồi suýt thì bà không dám nhận, bảo đây là gái thành phố người ta cũng tin được đấy.Quý Duy Thanh chỉ uống hai chén, mặt đã ửng đỏ, vành tai cũng đỏ rực.Tống Thu Sinh uống nhiều, đầu lưỡi không duỗi thẳng được, nói lắp bắp: “Em rể, cậu còn kém quá, mới hai chén đã gục à.”Quý Duy Thanh không nói gì, chỉ tiếp tục thẳng lưng vững tay rót rượu cho cha vợ và anh vợ để chứng minh mình còn tỉnh.Tống Thời Hạ gắp cho anh một bát đầy đồ ăn.“Anh ăn chút gì đi đã, uống ít thôi, không thấy khó chịu sao?”Quý Duy Thanh quay sang nhìn cô, đôi mắt chăm chú không hề chớp, ánh mắt anh dường như có một loại ma lực có thể hút hồn người ta vào trong đó.Anh rù rì đáp: “Không khó chịu, anh còn uống được.”Tống Thời Hạ ngoảnh đi: “Anh mà uống say là anh xong đời đấy, em không biết chăm sóc người say đâu.”Không thể khuyên được Quý Duy Thanh, Tống Thời Hạ chỉ có thể bảo ba và anh trai uống ít một chút.Bà Tống ở bên cạnh khuyên bảo:“Hôm nay ba con vui, cứ để cho ông ấy uống đi, cả năm trời cũng chẳng uống được mấy lần mà.”Tống Thời Hạ giơ tay ôm đầu: “Mẹ, mẹ nhìn kiểu gì mà thấy ba con vui thế?”Rõ ràng trên mặt không hề có bất kỳ biểu lộ gì, thế mà cũng có thể nhìn ra ông đang vui vẻ ư?“Hôm nay con về, ba con không vui sao được? Ông ấy ít nói, có chuyện gì cũng giấu trong lòng.Đừng thấy ông ấy suốt ngày xị mặt ra, nhưng mẹ với ông ấy đã cưới nhau bao nhiêu năm rồi, lẽ nào lại không nhìn ra chứ?”Ba của Tống Thời Hạ bắt đầu giãi bày cho bản thân: “Nói linh tinh... Nói linh tinh cái gì đấy.”Tống Thời Hạ không khỏi bật cười: “Con cũng thấy ba rất vui vẻ.”Tống Đông Đông gặm chân giờ xong thì rón rén kề sát lại bên cạnh chị gái.Trong nhà toàn ngồi băng ghế dài, Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh ngồi cùng một băng ghế.Bên tay phải của Quý Duy Thanh là ông bà Tống, bên trái Tống Thời Hạ là Tống Đông Đông, đối diện là Tống Thu Sinh.“Chị, anh rể có tốt với chị không?”Tống Thời Hạ búng nhẹ lên trán cậu một cái.“Nếu anh ấy không tốt với chị thì có thể mua quần áo đắt tiền như thế cho em à?Con nít con nôi đừng có lo chuyện người lớn, em có thể thi đậu đại học, để chị gái em được nở mày nở mặt không.” 

Chương 229: Chương 229