Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 236: Chương 236

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thời buổi này đường là hàng xa xỉ, quả hồng chín còn ngọt hơn cả đường trắng với mật ong.Đám nhóc ở chân núi đều thèm ăn hồng, tình nguyện hái quả xanh về nhà phơi nắng chờ nó chín rồi ăn.Tống Thời Hạ nhún vai: “Chịu thôi, ai bảo chị may mắn làm gì.”Tống Đông Đông hùng hổ cầm một quả lên cắn một miếng thật to, lập tức thay đổi sắc mặt.Quả hồng chín mọng mềm tan, ngon gấp cả trăm lần tất cả các loại hoa quả cậu từng ăn.DTV“Ngọt tới vậy ư! Hay là chúng ta đào cây hồng này về nhà trồng nhé.”Tống Thời Hạ dập tắt ý đồ của cậu:“Bỏ đi, cây cối trên núi toàn là tài sản chung, có ăn đã khá lắm rồi, còn muốn chiếm cây của mọi người nữa, coi chừng ông bác hai cầm cây dí đánh em bây giờ.”Tống Đông Đông ỉu xìu, thế là xin chị gái thêm một quả nữa.“Ăn đi, nhưng mà đừng có ăn nhiều quá, chờ lát nữa về nhà không ăn cơm được. Mao Đản cũng đừng đó nhìn nữa, muốn ăn thì cháu tự lấy ăn đi.”Tống Thời Hạ đi dạo một vòng trên núi, hai đứa nhỏ đi tít ở phía sau, cứ chạy nhảy khắp nơi.Cô quay đầu lại hỏi: “Hai đứa làm gì đấy?”Tống Đông Đông nói lớn: “Trên núi có dược liệu, nếu gặp được thì nhà mình giàu to.”Tống Thời Hạ buồn cười: “Em có biết nhìn dược liệu không?”Tống Đông Đông hùng hồn đáp: “Em từng thấy người ta mua rồi, em nhớ hình dạng của loại đắt tiền nhất mà.”Với cái vận may của em ấy, Tống Thời Hạ không tin em ấy có thể tìm thấy dược liệu đắt tiền nào.Tống Thời Hạ mỉm cười xoay người, suýt nữa đã bị vấp ngã.Trong lúc hốt hoảng chưa kịp lấy lại tinh thần thì lại hết hồn nhìn cảnh trượng trước mắt. Cô nhìn thấy một mảnh linh chi mọc khuất dưới tán lá cây dày đặc.“Ồ.”Tống Thời Hạ vịn cây đứng dậy, lúc trước cô ngâm rượu thuốc toàn tới tiệm thuốc để mua dược liệu, cái này đúng là linh chi rồi.“Đông Đông, em qua đây xem thử đi.”Tống Đông Đông chạy tới.“Sao vậy chị?”“Em nhìn thử đi, đây có phải loại dược liệu đắt tiền mà em muốn tìm không?”Tống Đông Đông nhìn theo tầm mắt của chị gái, hai mắt mở to, bắt đầu lắp ba lắp bắp.“Chị… chị à… đây thật sự là linh chi ư? Em không nhìn lầm đấy chứ!”“Đào về là biết ấy mà, nhớ cẩn thận một chút nhé.”Trong không gian của cô cũng có linh chi, là linh chi trồng công nghiệp, được trồng trong không gian mấy năm, không biết có thể xem là linh chi tự nhiên hay không nữa.Tống Thời Hạ không muốn bán, người biết nhìn hàng nhìn một cái là có thể đoán ra nó có phải linh chi tự nhiên hay không.Nhưng cái này lại là linh chi tự nhiên hàng thật giá thật, nhất định sẽ có giá hơn linh chi trồng rồi.Tống Đông Đông quỳ xuống đất, cẩn thận dùng tay đào bảy tám cây linh chi kia lên.Tống Thời Hạ chê bôi: “Móng tay em dính toàn đất kìa, đừng có bôi lên mặt nhé.”Quần áo và mặt mày Tống Đông Đông dính đầy đất, nhưng cậu lại không thèm để ý.“Chị à, nhà mình sắp giàu to rồi.”Tống Thời Hạ đ.â.m thủng ảo tưởng của cậu bé: “Bán không được bao nhiêu tiền đâu, cùng lắm chỉ được mấy trăm thôi.”Linh chi này còn hơi nhỏ, nếu trồng thêm mấy năm sẽ có giá hơn, bản thân Tống Thời Hạ cũng không thích đống linh chi mini này. 

Thời buổi này đường là hàng xa xỉ, quả hồng chín còn ngọt hơn cả đường trắng với mật ong.

Đám nhóc ở chân núi đều thèm ăn hồng, tình nguyện hái quả xanh về nhà phơi nắng chờ nó chín rồi ăn.

Tống Thời Hạ nhún vai: “Chịu thôi, ai bảo chị may mắn làm gì.”

Tống Đông Đông hùng hổ cầm một quả lên cắn một miếng thật to, lập tức thay đổi sắc mặt.

Quả hồng chín mọng mềm tan, ngon gấp cả trăm lần tất cả các loại hoa quả cậu từng ăn.

DTV

“Ngọt tới vậy ư! Hay là chúng ta đào cây hồng này về nhà trồng nhé.”

Tống Thời Hạ dập tắt ý đồ của cậu:

“Bỏ đi, cây cối trên núi toàn là tài sản chung, có ăn đã khá lắm rồi, còn muốn chiếm cây của mọi người nữa, coi chừng ông bác hai cầm cây dí đánh em bây giờ.”

Tống Đông Đông ỉu xìu, thế là xin chị gái thêm một quả nữa.

“Ăn đi, nhưng mà đừng có ăn nhiều quá, chờ lát nữa về nhà không ăn cơm được. Mao Đản cũng đừng đó nhìn nữa, muốn ăn thì cháu tự lấy ăn đi.”

Tống Thời Hạ đi dạo một vòng trên núi, hai đứa nhỏ đi tít ở phía sau, cứ chạy nhảy khắp nơi.

Cô quay đầu lại hỏi: “Hai đứa làm gì đấy?”

Tống Đông Đông nói lớn: “Trên núi có dược liệu, nếu gặp được thì nhà mình giàu to.”

Tống Thời Hạ buồn cười: “Em có biết nhìn dược liệu không?”

Tống Đông Đông hùng hồn đáp: “Em từng thấy người ta mua rồi, em nhớ hình dạng của loại đắt tiền nhất mà.”

Với cái vận may của em ấy, Tống Thời Hạ không tin em ấy có thể tìm thấy dược liệu đắt tiền nào.

Tống Thời Hạ mỉm cười xoay người, suýt nữa đã bị vấp ngã.

Trong lúc hốt hoảng chưa kịp lấy lại tinh thần thì lại hết hồn nhìn cảnh trượng trước mắt.

 

Cô nhìn thấy một mảnh linh chi mọc khuất dưới tán lá cây dày đặc.

“Ồ.”

Tống Thời Hạ vịn cây đứng dậy, lúc trước cô ngâm rượu thuốc toàn tới tiệm thuốc để mua dược liệu, cái này đúng là linh chi rồi.

“Đông Đông, em qua đây xem thử đi.”

Tống Đông Đông chạy tới.

“Sao vậy chị?”

“Em nhìn thử đi, đây có phải loại dược liệu đắt tiền mà em muốn tìm không?”

Tống Đông Đông nhìn theo tầm mắt của chị gái, hai mắt mở to, bắt đầu lắp ba lắp bắp.

“Chị… chị à… đây thật sự là linh chi ư? Em không nhìn lầm đấy chứ!”

“Đào về là biết ấy mà, nhớ cẩn thận một chút nhé.”

Trong không gian của cô cũng có linh chi, là linh chi trồng công nghiệp, được trồng trong không gian mấy năm, không biết có thể xem là linh chi tự nhiên hay không nữa.

Tống Thời Hạ không muốn bán, người biết nhìn hàng nhìn một cái là có thể đoán ra nó có phải linh chi tự nhiên hay không.

Nhưng cái này lại là linh chi tự nhiên hàng thật giá thật, nhất định sẽ có giá hơn linh chi trồng rồi.

Tống Đông Đông quỳ xuống đất, cẩn thận dùng tay đào bảy tám cây linh chi kia lên.

Tống Thời Hạ chê bôi: “Móng tay em dính toàn đất kìa, đừng có bôi lên mặt nhé.”

Quần áo và mặt mày Tống Đông Đông dính đầy đất, nhưng cậu lại không thèm để ý.

“Chị à, nhà mình sắp giàu to rồi.”

Tống Thời Hạ đ.â.m thủng ảo tưởng của cậu bé: “Bán không được bao nhiêu tiền đâu, cùng lắm chỉ được mấy trăm thôi.”

Linh chi này còn hơi nhỏ, nếu trồng thêm mấy năm sẽ có giá hơn, bản thân Tống Thời Hạ cũng không thích đống linh chi mini này.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thời buổi này đường là hàng xa xỉ, quả hồng chín còn ngọt hơn cả đường trắng với mật ong.Đám nhóc ở chân núi đều thèm ăn hồng, tình nguyện hái quả xanh về nhà phơi nắng chờ nó chín rồi ăn.Tống Thời Hạ nhún vai: “Chịu thôi, ai bảo chị may mắn làm gì.”Tống Đông Đông hùng hổ cầm một quả lên cắn một miếng thật to, lập tức thay đổi sắc mặt.Quả hồng chín mọng mềm tan, ngon gấp cả trăm lần tất cả các loại hoa quả cậu từng ăn.DTV“Ngọt tới vậy ư! Hay là chúng ta đào cây hồng này về nhà trồng nhé.”Tống Thời Hạ dập tắt ý đồ của cậu:“Bỏ đi, cây cối trên núi toàn là tài sản chung, có ăn đã khá lắm rồi, còn muốn chiếm cây của mọi người nữa, coi chừng ông bác hai cầm cây dí đánh em bây giờ.”Tống Đông Đông ỉu xìu, thế là xin chị gái thêm một quả nữa.“Ăn đi, nhưng mà đừng có ăn nhiều quá, chờ lát nữa về nhà không ăn cơm được. Mao Đản cũng đừng đó nhìn nữa, muốn ăn thì cháu tự lấy ăn đi.”Tống Thời Hạ đi dạo một vòng trên núi, hai đứa nhỏ đi tít ở phía sau, cứ chạy nhảy khắp nơi.Cô quay đầu lại hỏi: “Hai đứa làm gì đấy?”Tống Đông Đông nói lớn: “Trên núi có dược liệu, nếu gặp được thì nhà mình giàu to.”Tống Thời Hạ buồn cười: “Em có biết nhìn dược liệu không?”Tống Đông Đông hùng hồn đáp: “Em từng thấy người ta mua rồi, em nhớ hình dạng của loại đắt tiền nhất mà.”Với cái vận may của em ấy, Tống Thời Hạ không tin em ấy có thể tìm thấy dược liệu đắt tiền nào.Tống Thời Hạ mỉm cười xoay người, suýt nữa đã bị vấp ngã.Trong lúc hốt hoảng chưa kịp lấy lại tinh thần thì lại hết hồn nhìn cảnh trượng trước mắt. Cô nhìn thấy một mảnh linh chi mọc khuất dưới tán lá cây dày đặc.“Ồ.”Tống Thời Hạ vịn cây đứng dậy, lúc trước cô ngâm rượu thuốc toàn tới tiệm thuốc để mua dược liệu, cái này đúng là linh chi rồi.“Đông Đông, em qua đây xem thử đi.”Tống Đông Đông chạy tới.“Sao vậy chị?”“Em nhìn thử đi, đây có phải loại dược liệu đắt tiền mà em muốn tìm không?”Tống Đông Đông nhìn theo tầm mắt của chị gái, hai mắt mở to, bắt đầu lắp ba lắp bắp.“Chị… chị à… đây thật sự là linh chi ư? Em không nhìn lầm đấy chứ!”“Đào về là biết ấy mà, nhớ cẩn thận một chút nhé.”Trong không gian của cô cũng có linh chi, là linh chi trồng công nghiệp, được trồng trong không gian mấy năm, không biết có thể xem là linh chi tự nhiên hay không nữa.Tống Thời Hạ không muốn bán, người biết nhìn hàng nhìn một cái là có thể đoán ra nó có phải linh chi tự nhiên hay không.Nhưng cái này lại là linh chi tự nhiên hàng thật giá thật, nhất định sẽ có giá hơn linh chi trồng rồi.Tống Đông Đông quỳ xuống đất, cẩn thận dùng tay đào bảy tám cây linh chi kia lên.Tống Thời Hạ chê bôi: “Móng tay em dính toàn đất kìa, đừng có bôi lên mặt nhé.”Quần áo và mặt mày Tống Đông Đông dính đầy đất, nhưng cậu lại không thèm để ý.“Chị à, nhà mình sắp giàu to rồi.”Tống Thời Hạ đ.â.m thủng ảo tưởng của cậu bé: “Bán không được bao nhiêu tiền đâu, cùng lắm chỉ được mấy trăm thôi.”Linh chi này còn hơi nhỏ, nếu trồng thêm mấy năm sẽ có giá hơn, bản thân Tống Thời Hạ cũng không thích đống linh chi mini này. 

Chương 236: Chương 236