Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 240: Chương 240
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Xuân Hạ: “Chậc chậc, hai cây linh chi này cũng có thể bán được cả trăm đồng đấy, ăn như thế thì sang mồm quá.”Tống Thời Hạ bình tĩnh nói: “Mình nấu hai cây nhỏ nhất là được, bán đi chắc cũng chẳng được bao nhiêu đâu.”Tống Thời Hạ lại nhìn sang Quý Duy Thanh: “Anh cho ý kiến đi, giờ mình bán hay ăn đây?”Quý Duy Thanh đáp không chút do dự: “Anh cùng ý kiến với em.”Tống Thời Hạ nhìn chị gái mình:“Thiểu số phục tùng đa số, chị cứ lấy đi hầm canh đi, ba mẹ làm nông vất vả hơn nửa đời rồi, phải ăn canh để bồi bổ chứ.”Lời này nói trúng tim Tống Xuân Hạ, chị ấy không chần chừ nữa.DTV“Được rồi, vậy thì chị cầm đi nấu.”Tống Thời Hạ cười tủm tỉm: “Đi nấu đi ạ, hai cây linh chi nhỏ thôi mà.”Chờ ông bà Tống về nhà, biết được canh gà có hai cây linh chi thì không nỡ ăn nhiều.Mấy đứa con phải khuyên can mãi ông bà mới chịu uống thêm nửa bát.Ăn cơm xong, có chị gái ở đây, chuyện bếp núc không cần Tống Thời Hạ giúp đỡ.Còn chưa tới 7 giờ, trước cửa nhà đã có cả đám nhóc con vây quanh.Tống Thời Hạ đứng tựa ở cửa: “Mấy đứa tới làm gì vậy?”Bọn nhỏ nói: “Bọn cháu xem tivi!”Trong thôn không chỉ có một nhà có tivi, nhưng nhà cô là nhà duy nhất có tivi màu.“Mấy đứa vào đi, nhưng đừng có xả rác lung tung nhé.”Tiếng nhạc quen thuộc vang lên. Tống Thời Hạ nhìn thoáng qua, diễn viên là một cậu nhóc đầu trọc.Nhân lúc đông người, Tống Thời Hạ bảo Quý Duy Thanh mang theo quần áo cùng cô đi ra bờ sông.“Anh cầm thau thế này, không cần đi tới hạ du đấy chứ.” Lỗ tai Quý Duy Thanh đỏ bừng.“Đừng để người ta nghe thấy.”Tống Thời Hạ nghĩ thôi đã thấy buồn cười.Cô cố ý nói: “Hay là anh giặt cả quần áo của em nhé?”Tai Quý Duy Thanh lại càng đỏ hơn: “Chờ anh giặt xong đã, đồ lót không thể giặt lộn xộn được.”Khó lắm mặt mới hết đỏ, cuối cùng Quý Duy Thanh cũng nắm quyền chủ động, nói lảng sang chuyện khác.“Buổi chiều anh thấy người kia, anh ta tìm em làm gì thế?”Ồ, chẳng lẽ anh ấy đang ghen ư?Tống Thời Hạ giả vờ bình tĩnh như không:“Còn cái gì nữa, khuyên em thi vào trường sư phạm rồi quay về thị trấn xây dựng quê hương thôi.”Quý Duy Thanh khựng lại một lát rồi hỏi cô: “Em muốn đi học lại à?”Không chờ Tống Thời Hạ kịp đáp thì anh đã châm chước rồi nói:“Anh thấy em ra đề cho bọn nhỏ rồi, kiến thức cơ bản của em vẫn còn đó, vẫn vững lắm.”Tống Thời Hạ vẫn không rõ mình muốn cái gì.Đại học thì nhất định phải thi rồi, nhưng cô chưa nghĩ ra phải học ngành gì nữa, cảm giác mình không có hứng thú với cái gì hết.Thi đại học chỉ là để lấy cái bằng với bù đắp tiếc nuối vì kiếp trước không tham gia thi đại học mà thôi.Cô cố ý hỏi thử: “Em đi học rồi thì ai chăm con đây?”Quý Duy Thanh đáp ngay và luôn:“Chị cả là giáo viên cấp ba, nhờ chị ấy chuyển học bạ của em sang trường chị ấy là được.Đám nhỏ tạm thời cứ gửi ở chỗ ba mẹ, cuối tuần tranh thủ bớt thời gian chơi với bọn nhỏ là được.Hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không gây thêm phiền toái cho em đâu.”
Tống Xuân Hạ: “Chậc chậc, hai cây linh chi này cũng có thể bán được cả trăm đồng đấy, ăn như thế thì sang mồm quá.”
Tống Thời Hạ bình tĩnh nói: “Mình nấu hai cây nhỏ nhất là được, bán đi chắc cũng chẳng được bao nhiêu đâu.”
Tống Thời Hạ lại nhìn sang Quý Duy Thanh: “Anh cho ý kiến đi, giờ mình bán hay ăn đây?”
Quý Duy Thanh đáp không chút do dự: “Anh cùng ý kiến với em.”
Tống Thời Hạ nhìn chị gái mình:
“Thiểu số phục tùng đa số, chị cứ lấy đi hầm canh đi, ba mẹ làm nông vất vả hơn nửa đời rồi, phải ăn canh để bồi bổ chứ.”
Lời này nói trúng tim Tống Xuân Hạ, chị ấy không chần chừ nữa.
DTV
“Được rồi, vậy thì chị cầm đi nấu.”
Tống Thời Hạ cười tủm tỉm: “Đi nấu đi ạ, hai cây linh chi nhỏ thôi mà.”
Chờ ông bà Tống về nhà, biết được canh gà có hai cây linh chi thì không nỡ ăn nhiều.
Mấy đứa con phải khuyên can mãi ông bà mới chịu uống thêm nửa bát.
Ăn cơm xong, có chị gái ở đây, chuyện bếp núc không cần Tống Thời Hạ giúp đỡ.
Còn chưa tới 7 giờ, trước cửa nhà đã có cả đám nhóc con vây quanh.
Tống Thời Hạ đứng tựa ở cửa: “Mấy đứa tới làm gì vậy?”
Bọn nhỏ nói: “Bọn cháu xem tivi!”
Trong thôn không chỉ có một nhà có tivi, nhưng nhà cô là nhà duy nhất có tivi màu.
“Mấy đứa vào đi, nhưng đừng có xả rác lung tung nhé.”
Tiếng nhạc quen thuộc vang lên. Tống Thời Hạ nhìn thoáng qua, diễn viên là một cậu nhóc đầu trọc.
Nhân lúc đông người, Tống Thời Hạ bảo Quý Duy Thanh mang theo quần áo cùng cô đi ra bờ sông.
“Anh cầm thau thế này, không cần đi tới hạ du đấy chứ.”
Lỗ tai Quý Duy Thanh đỏ bừng.
“Đừng để người ta nghe thấy.”
Tống Thời Hạ nghĩ thôi đã thấy buồn cười.
Cô cố ý nói: “Hay là anh giặt cả quần áo của em nhé?”
Tai Quý Duy Thanh lại càng đỏ hơn: “Chờ anh giặt xong đã, đồ lót không thể giặt lộn xộn được.”
Khó lắm mặt mới hết đỏ, cuối cùng Quý Duy Thanh cũng nắm quyền chủ động, nói lảng sang chuyện khác.
“Buổi chiều anh thấy người kia, anh ta tìm em làm gì thế?”
Ồ, chẳng lẽ anh ấy đang ghen ư?
Tống Thời Hạ giả vờ bình tĩnh như không:
“Còn cái gì nữa, khuyên em thi vào trường sư phạm rồi quay về thị trấn xây dựng quê hương thôi.”
Quý Duy Thanh khựng lại một lát rồi hỏi cô: “Em muốn đi học lại à?”
Không chờ Tống Thời Hạ kịp đáp thì anh đã châm chước rồi nói:
“Anh thấy em ra đề cho bọn nhỏ rồi, kiến thức cơ bản của em vẫn còn đó, vẫn vững lắm.”
Tống Thời Hạ vẫn không rõ mình muốn cái gì.
Đại học thì nhất định phải thi rồi, nhưng cô chưa nghĩ ra phải học ngành gì nữa, cảm giác mình không có hứng thú với cái gì hết.
Thi đại học chỉ là để lấy cái bằng với bù đắp tiếc nuối vì kiếp trước không tham gia thi đại học mà thôi.
Cô cố ý hỏi thử: “Em đi học rồi thì ai chăm con đây?”
Quý Duy Thanh đáp ngay và luôn:
“Chị cả là giáo viên cấp ba, nhờ chị ấy chuyển học bạ của em sang trường chị ấy là được.
Đám nhỏ tạm thời cứ gửi ở chỗ ba mẹ, cuối tuần tranh thủ bớt thời gian chơi với bọn nhỏ là được.
Hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không gây thêm phiền toái cho em đâu.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Xuân Hạ: “Chậc chậc, hai cây linh chi này cũng có thể bán được cả trăm đồng đấy, ăn như thế thì sang mồm quá.”Tống Thời Hạ bình tĩnh nói: “Mình nấu hai cây nhỏ nhất là được, bán đi chắc cũng chẳng được bao nhiêu đâu.”Tống Thời Hạ lại nhìn sang Quý Duy Thanh: “Anh cho ý kiến đi, giờ mình bán hay ăn đây?”Quý Duy Thanh đáp không chút do dự: “Anh cùng ý kiến với em.”Tống Thời Hạ nhìn chị gái mình:“Thiểu số phục tùng đa số, chị cứ lấy đi hầm canh đi, ba mẹ làm nông vất vả hơn nửa đời rồi, phải ăn canh để bồi bổ chứ.”Lời này nói trúng tim Tống Xuân Hạ, chị ấy không chần chừ nữa.DTV“Được rồi, vậy thì chị cầm đi nấu.”Tống Thời Hạ cười tủm tỉm: “Đi nấu đi ạ, hai cây linh chi nhỏ thôi mà.”Chờ ông bà Tống về nhà, biết được canh gà có hai cây linh chi thì không nỡ ăn nhiều.Mấy đứa con phải khuyên can mãi ông bà mới chịu uống thêm nửa bát.Ăn cơm xong, có chị gái ở đây, chuyện bếp núc không cần Tống Thời Hạ giúp đỡ.Còn chưa tới 7 giờ, trước cửa nhà đã có cả đám nhóc con vây quanh.Tống Thời Hạ đứng tựa ở cửa: “Mấy đứa tới làm gì vậy?”Bọn nhỏ nói: “Bọn cháu xem tivi!”Trong thôn không chỉ có một nhà có tivi, nhưng nhà cô là nhà duy nhất có tivi màu.“Mấy đứa vào đi, nhưng đừng có xả rác lung tung nhé.”Tiếng nhạc quen thuộc vang lên. Tống Thời Hạ nhìn thoáng qua, diễn viên là một cậu nhóc đầu trọc.Nhân lúc đông người, Tống Thời Hạ bảo Quý Duy Thanh mang theo quần áo cùng cô đi ra bờ sông.“Anh cầm thau thế này, không cần đi tới hạ du đấy chứ.” Lỗ tai Quý Duy Thanh đỏ bừng.“Đừng để người ta nghe thấy.”Tống Thời Hạ nghĩ thôi đã thấy buồn cười.Cô cố ý nói: “Hay là anh giặt cả quần áo của em nhé?”Tai Quý Duy Thanh lại càng đỏ hơn: “Chờ anh giặt xong đã, đồ lót không thể giặt lộn xộn được.”Khó lắm mặt mới hết đỏ, cuối cùng Quý Duy Thanh cũng nắm quyền chủ động, nói lảng sang chuyện khác.“Buổi chiều anh thấy người kia, anh ta tìm em làm gì thế?”Ồ, chẳng lẽ anh ấy đang ghen ư?Tống Thời Hạ giả vờ bình tĩnh như không:“Còn cái gì nữa, khuyên em thi vào trường sư phạm rồi quay về thị trấn xây dựng quê hương thôi.”Quý Duy Thanh khựng lại một lát rồi hỏi cô: “Em muốn đi học lại à?”Không chờ Tống Thời Hạ kịp đáp thì anh đã châm chước rồi nói:“Anh thấy em ra đề cho bọn nhỏ rồi, kiến thức cơ bản của em vẫn còn đó, vẫn vững lắm.”Tống Thời Hạ vẫn không rõ mình muốn cái gì.Đại học thì nhất định phải thi rồi, nhưng cô chưa nghĩ ra phải học ngành gì nữa, cảm giác mình không có hứng thú với cái gì hết.Thi đại học chỉ là để lấy cái bằng với bù đắp tiếc nuối vì kiếp trước không tham gia thi đại học mà thôi.Cô cố ý hỏi thử: “Em đi học rồi thì ai chăm con đây?”Quý Duy Thanh đáp ngay và luôn:“Chị cả là giáo viên cấp ba, nhờ chị ấy chuyển học bạ của em sang trường chị ấy là được.Đám nhỏ tạm thời cứ gửi ở chỗ ba mẹ, cuối tuần tranh thủ bớt thời gian chơi với bọn nhỏ là được.Hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không gây thêm phiền toái cho em đâu.”