Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 255: Chương 255

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ lại nói:“Vậy chị chờ xem nhé. Bình thường đừng có khòng lưng xuống như thế, em xem xem, nào có cầu thủ bóng đá nào lưng còng đâu?”Tống Đông Đông cứng miệng phản bác rằng mình thỉnh thoảng mới thế thôi.Ông Tống từ sáng tới giờ vẫn luôn im lặng.Tối qua ông đã trò chuyện với Quý Duy Thanh trong sân thật lâu, mọi người đều không biết cha vợ và con rể nói những gì.Lúc đi ngủ, Tống Thời Hạ hỏi thế nào, anh cũng không chịu nói ra, chỉ bảo rằng cha mẹ cô rất yêu chiều cô.Bà Tống ra sức nhét đồ lên xe cho các con, nhét thịt khô xong lại muốn nhét cả gà sống, Tống Thu Sinh phải can ngăn mãi mới chịu thôi.Cuối cùng, bà bảo: “Vậy mẹ để nuôi thêm, tết các con về thì làm thịt sau.”Tống Thời Hạ đột nhiên thò đầu ra:“Không cần đâu mẹ, Đông Đông đang đi học, cần bồi bổ nhiều vào, gà mái già thì để hầm canh cho em nó ăn lấy sức đi.”Ông Tống bỗng nói:“Không thi vào cấp ba được thì cho lên thành phố làm công nhân, ngày ngày chỉ biết chơi, có chịu học hành gì đâu.”Tống Đông Đông phụng phịu trề môi, đâu ai dám chơi cả ngày đâu.Tống Thời Hạ quay đầu bảo em: “Nghe rõ chưa? Năm sau không thi đỗ cấp ba thì đi làm công nhân.”Tống Đông Đông gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi, em sẽ chăm chỉ học hành, chị yên tâm.” Trước khi lên xem, Tống Đông Đông còn thừa dịp anh rể đã lên trước để kéo chị gái qua một bên, hạ giọng bảo:“Chị, em không biết vì sao chị lại thay đổi nhiều như thế, nhưng em thích chị như bây giờ hơn.Chị nên cười nhiều hơn nữa, đừng có lúc nào cũng xụ cái mặt trừng mắt với người ta.Nếu ở đó bị người ta ức h.i.ế.p thì về nhà mình ở, em lớn nhanh lắm, sau này em kiếm tiền nuôi chị.”Tống Thời Hạ nhẹ nhàng mỉm cười:“Có lẽ là người ta sau khi kết hôn sẽ thay đổi, trở nên trưởng thành chín chắn hơn, ở nhà mình thì là con trẻ của cha mẹ, sang nhà người thì thành chủ gia đình mà, không lớn lên không được.”Mặc dù thân xác bên ngoài giống y như đúc nhưng cậu nhóc nhạy bén này vẫn cảm nhận được sự thay đổi.Có điều, Tống Đông Đông lại tưởng chị gái mình đã thực hiện thành công ước vọng được làm người thành phố nên tính tình mới dễ chịu hẳn đi, trở nên dịu dàng hay cười.Ô tô rời thôn, nhưng trong thôn vẫn chưa ngừng bàn tán.Thực ra cũng không có ai nói xấu, những người lúc trước tham gia đi tìm nguyên thân đều đã được vợ chồng ông bà Tống tới tận nhà cảm ơn.Nhận quà của vợ chồng người ta rồi, tất nhiên không tiện nói gì sau lưng.Nhưng đại đội khác vẫn phải có mấy bà thím thích buôn dưa lê, thích kéo nhau ra cửa thôn tám chuyện nhà người làm vui.DTVThường thì nói một hồi sẽ nhắc tới chuyện hai cô gái trẻ trong thôn gả cho người đàn ông đã một đời vợ.“Tôi nói thật chứ, Tiểu Hạ bên đó chọn chồng trông vẫn đáng tin hơn, nhìn giống người có văn hóa.”“Thôi đi, bà thấy người ta lái ô tô nên bảo là đáng tin chứ gì, đáng tin chỗ nào, bà đã nói chuyện với người ta bao giờ đâu mà biết.”“Thôi thôi, ô tô là của Tống Thu Sinh mượn thôi, liên quan gì đến chồng Tiểu Hạ.” 

Tống Thời Hạ lại nói:

“Vậy chị chờ xem nhé. Bình thường đừng có khòng lưng xuống như thế, em xem xem, nào có cầu thủ bóng đá nào lưng còng đâu?”

Tống Đông Đông cứng miệng phản bác rằng mình thỉnh thoảng mới thế thôi.

Ông Tống từ sáng tới giờ vẫn luôn im lặng.

Tối qua ông đã trò chuyện với Quý Duy Thanh trong sân thật lâu, mọi người đều không biết cha vợ và con rể nói những gì.

Lúc đi ngủ, Tống Thời Hạ hỏi thế nào, anh cũng không chịu nói ra, chỉ bảo rằng cha mẹ cô rất yêu chiều cô.

Bà Tống ra sức nhét đồ lên xe cho các con, nhét thịt khô xong lại muốn nhét cả gà sống, Tống Thu Sinh phải can ngăn mãi mới chịu thôi.

Cuối cùng, bà bảo: “Vậy mẹ để nuôi thêm, tết các con về thì làm thịt sau.”

Tống Thời Hạ đột nhiên thò đầu ra:

“Không cần đâu mẹ, Đông Đông đang đi học, cần bồi bổ nhiều vào, gà mái già thì để hầm canh cho em nó ăn lấy sức đi.”

Ông Tống bỗng nói:

“Không thi vào cấp ba được thì cho lên thành phố làm công nhân, ngày ngày chỉ biết chơi, có chịu học hành gì đâu.”

Tống Đông Đông phụng phịu trề môi, đâu ai dám chơi cả ngày đâu.

Tống Thời Hạ quay đầu bảo em: “Nghe rõ chưa? Năm sau không thi đỗ cấp ba thì đi làm công nhân.”

Tống Đông Đông gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi, em sẽ chăm chỉ học hành, chị yên tâm.”

 

Trước khi lên xem, Tống Đông Đông còn thừa dịp anh rể đã lên trước để kéo chị gái qua một bên, hạ giọng bảo:

“Chị, em không biết vì sao chị lại thay đổi nhiều như thế, nhưng em thích chị như bây giờ hơn.

Chị nên cười nhiều hơn nữa, đừng có lúc nào cũng xụ cái mặt trừng mắt với người ta.

Nếu ở đó bị người ta ức h.i.ế.p thì về nhà mình ở, em lớn nhanh lắm, sau này em kiếm tiền nuôi chị.”

Tống Thời Hạ nhẹ nhàng mỉm cười:

“Có lẽ là người ta sau khi kết hôn sẽ thay đổi, trở nên trưởng thành chín chắn hơn, ở nhà mình thì là con trẻ của cha mẹ, sang nhà người thì thành chủ gia đình mà, không lớn lên không được.”

Mặc dù thân xác bên ngoài giống y như đúc nhưng cậu nhóc nhạy bén này vẫn cảm nhận được sự thay đổi.

Có điều, Tống Đông Đông lại tưởng chị gái mình đã thực hiện thành công ước vọng được làm người thành phố nên tính tình mới dễ chịu hẳn đi, trở nên dịu dàng hay cười.

Ô tô rời thôn, nhưng trong thôn vẫn chưa ngừng bàn tán.

Thực ra cũng không có ai nói xấu, những người lúc trước tham gia đi tìm nguyên thân đều đã được vợ chồng ông bà Tống tới tận nhà cảm ơn.

Nhận quà của vợ chồng người ta rồi, tất nhiên không tiện nói gì sau lưng.

Nhưng đại đội khác vẫn phải có mấy bà thím thích buôn dưa lê, thích kéo nhau ra cửa thôn tám chuyện nhà người làm vui.

DTV

Thường thì nói một hồi sẽ nhắc tới chuyện hai cô gái trẻ trong thôn gả cho người đàn ông đã một đời vợ.

“Tôi nói thật chứ, Tiểu Hạ bên đó chọn chồng trông vẫn đáng tin hơn, nhìn giống người có văn hóa.”

“Thôi đi, bà thấy người ta lái ô tô nên bảo là đáng tin chứ gì, đáng tin chỗ nào, bà đã nói chuyện với người ta bao giờ đâu mà biết.”

“Thôi thôi, ô tô là của Tống Thu Sinh mượn thôi, liên quan gì đến chồng Tiểu Hạ.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ lại nói:“Vậy chị chờ xem nhé. Bình thường đừng có khòng lưng xuống như thế, em xem xem, nào có cầu thủ bóng đá nào lưng còng đâu?”Tống Đông Đông cứng miệng phản bác rằng mình thỉnh thoảng mới thế thôi.Ông Tống từ sáng tới giờ vẫn luôn im lặng.Tối qua ông đã trò chuyện với Quý Duy Thanh trong sân thật lâu, mọi người đều không biết cha vợ và con rể nói những gì.Lúc đi ngủ, Tống Thời Hạ hỏi thế nào, anh cũng không chịu nói ra, chỉ bảo rằng cha mẹ cô rất yêu chiều cô.Bà Tống ra sức nhét đồ lên xe cho các con, nhét thịt khô xong lại muốn nhét cả gà sống, Tống Thu Sinh phải can ngăn mãi mới chịu thôi.Cuối cùng, bà bảo: “Vậy mẹ để nuôi thêm, tết các con về thì làm thịt sau.”Tống Thời Hạ đột nhiên thò đầu ra:“Không cần đâu mẹ, Đông Đông đang đi học, cần bồi bổ nhiều vào, gà mái già thì để hầm canh cho em nó ăn lấy sức đi.”Ông Tống bỗng nói:“Không thi vào cấp ba được thì cho lên thành phố làm công nhân, ngày ngày chỉ biết chơi, có chịu học hành gì đâu.”Tống Đông Đông phụng phịu trề môi, đâu ai dám chơi cả ngày đâu.Tống Thời Hạ quay đầu bảo em: “Nghe rõ chưa? Năm sau không thi đỗ cấp ba thì đi làm công nhân.”Tống Đông Đông gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi, em sẽ chăm chỉ học hành, chị yên tâm.” Trước khi lên xem, Tống Đông Đông còn thừa dịp anh rể đã lên trước để kéo chị gái qua một bên, hạ giọng bảo:“Chị, em không biết vì sao chị lại thay đổi nhiều như thế, nhưng em thích chị như bây giờ hơn.Chị nên cười nhiều hơn nữa, đừng có lúc nào cũng xụ cái mặt trừng mắt với người ta.Nếu ở đó bị người ta ức h.i.ế.p thì về nhà mình ở, em lớn nhanh lắm, sau này em kiếm tiền nuôi chị.”Tống Thời Hạ nhẹ nhàng mỉm cười:“Có lẽ là người ta sau khi kết hôn sẽ thay đổi, trở nên trưởng thành chín chắn hơn, ở nhà mình thì là con trẻ của cha mẹ, sang nhà người thì thành chủ gia đình mà, không lớn lên không được.”Mặc dù thân xác bên ngoài giống y như đúc nhưng cậu nhóc nhạy bén này vẫn cảm nhận được sự thay đổi.Có điều, Tống Đông Đông lại tưởng chị gái mình đã thực hiện thành công ước vọng được làm người thành phố nên tính tình mới dễ chịu hẳn đi, trở nên dịu dàng hay cười.Ô tô rời thôn, nhưng trong thôn vẫn chưa ngừng bàn tán.Thực ra cũng không có ai nói xấu, những người lúc trước tham gia đi tìm nguyên thân đều đã được vợ chồng ông bà Tống tới tận nhà cảm ơn.Nhận quà của vợ chồng người ta rồi, tất nhiên không tiện nói gì sau lưng.Nhưng đại đội khác vẫn phải có mấy bà thím thích buôn dưa lê, thích kéo nhau ra cửa thôn tám chuyện nhà người làm vui.DTVThường thì nói một hồi sẽ nhắc tới chuyện hai cô gái trẻ trong thôn gả cho người đàn ông đã một đời vợ.“Tôi nói thật chứ, Tiểu Hạ bên đó chọn chồng trông vẫn đáng tin hơn, nhìn giống người có văn hóa.”“Thôi đi, bà thấy người ta lái ô tô nên bảo là đáng tin chứ gì, đáng tin chỗ nào, bà đã nói chuyện với người ta bao giờ đâu mà biết.”“Thôi thôi, ô tô là của Tống Thu Sinh mượn thôi, liên quan gì đến chồng Tiểu Hạ.” 

Chương 255: Chương 255