Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 257: Chương 257
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bà cụ chưa từng nghe đến lẩu cay nhưng biết nước sốt, cũng bắt đầu hình dung ra được nhà mình sắp làm gì.Tống Thời Hạ nhanh nhẹn làm, vừa làm vừa dạy tỉ mỉ từng bước, điều phối gia vị được nhấn mạnh cẩn thận đến từng li từng lai.“Ban đầu nếu anh chị không nắm chắc khả năng ước lượng thì cứ lấy cân tiểu li ra mà cân từng thứ.DTVTiếp đó hãy chú ý điều chỉnh khẩu vị theo khách hàng, điều chỉnh xong rồi thì đó sẽ chính là công thức bí mật của chính gia đình chị.”Tống Xuân Hạ và mẹ chồng đều hết sức căng thẳng, cố gắng ghi nhớ từng bước làm.Tôn Quốc Cường không thạo việc bếp núc nên phải lấy sổ ghi chép từng chút.Anh ấy giải thích: “Đợi khi nào mình làm quen tay rồi thì sẽ đốt đi, không để lại đâu.”Tống Thời Hạ không phản đối.Khi nồi nước sốt sôi lên thì nồi nước dùng lẩu cay bên cạnh cũng lan mùi thơm phức.Bình thường Tống Thời Hạ không làm lẩu cay ở nhà vì ngại chuẩn bị nhiều thứ, vậy nên cũng đã lâu cô chưa được ăn rồi.Mẹ chồng Tống Xuân Hạ ngửi thử mấy hơi, khen ngợi: “Trời ạ, mùi này ngửi vào đã thèm không đi được rồi.”Không chỉ những người trong bếp đang liên tục nuốt nước miếng mà cả người ngồi ngoài phòng khách cũng không cầm được cơn thèm.Tống Thu Sinh đang trò chuyện với em rể về tình hình quốc tế, mùi thơm của nồi lẩu cay đã kéo hai người qua chuyện ‘trong bếp hôm nay làm món gì’. “Chắc lại là em gái anh chế ra món mới gì rồi, ngửi có vẻ giống như lẩu nhỉ.”“Cậu sướng thật đấy, ngày nào cũng được ăn cơm nó làm, em gái anh rang bát cơm trứng cũng ngon hơn anh, trước kia ở nhà nó có nấu ăn ngon thế đâu.”Tống Thu Sinh xa nhà đi làm ăn nhiều năm nên khi trở về đã cảm thấy hết sức bất ngờ trước tay nghề bếp núc của em gái.Trước kia em gái anh ấy ở nhà cũng chịu khó làm cơm lắm, nhưng chủ yếu cũng chỉ đạt trình độ không đến mức nuốt không trôi thôi.Có đôi khi cũng làm khá được, không ngờ mới vài năm trình độ bếp núc của con bé đã thăng lên hàng đầu bếp chuyên nghiệp.Quý Duy Thanh nhớ lại bát mỳ trứng ngày hai người đi đăng ký kết hôn, đó quả là bữa tối ngon nhất mà anh từng được ăn trong đời.Nước dùng lẩu cay đã hoàn thành, các bước tiếp theo, hai vợ chồng Tống Xuân Hạ có thể tự làm được.“Nhúng đồ ăn chắc anh chị quen rồi đúng không? *****ên là thả những loại lâu chín trước, nhất là các món ăn mặn, còn thức ăn chay thì sau đấy chỉ cần nhúng qua là ăn được.”Tống Thời Hạ lại chỉ cho hai người một số kĩ xảo, ví dụ như xiên các loại thực phẩm vào xiên tre.Tuy làm thế lại phải đầu tư tiền mua xiên tre nhưng có thể tiết kiệm thời gian cho khách, lại dễ tính tiền.Tống Xuân Hạ càng nghe càng vui mừng: “Chị cảm thấy làm xiên lẩu nghe rất được, tiện lắm.”Vì hôm nay chỉ có người trong nhà ăn nên Tống Thời Hạ mới không nhắc chị ấy chuẩn bị xiên tre.Bà cụ Tôn vốn định bỏ qua cái đó hòng tiết kiệm tiền, nhưng Tống Thời Hạ lại nhắc bà ở nhà rảnh rang có thể giúp chuẩn bị sẵn các xiên lẩu, vợ chồng Tống Xuân Hạ tan tầm mang đi bày quán là được.Trước tiên cứ vừa làm trong xưởng vừa làm thêm ở ngoài, nếu hiệu quả bán quán tốt thì có thể suy xét đến chuyện nghỉ việc, chuyên làm kinh doanh hộ cá thể.
Bà cụ chưa từng nghe đến lẩu cay nhưng biết nước sốt, cũng bắt đầu hình dung ra được nhà mình sắp làm gì.
Tống Thời Hạ nhanh nhẹn làm, vừa làm vừa dạy tỉ mỉ từng bước, điều phối gia vị được nhấn mạnh cẩn thận đến từng li từng lai.
“Ban đầu nếu anh chị không nắm chắc khả năng ước lượng thì cứ lấy cân tiểu li ra mà cân từng thứ.
DTV
Tiếp đó hãy chú ý điều chỉnh khẩu vị theo khách hàng, điều chỉnh xong rồi thì đó sẽ chính là công thức bí mật của chính gia đình chị.”
Tống Xuân Hạ và mẹ chồng đều hết sức căng thẳng, cố gắng ghi nhớ từng bước làm.
Tôn Quốc Cường không thạo việc bếp núc nên phải lấy sổ ghi chép từng chút.
Anh ấy giải thích: “Đợi khi nào mình làm quen tay rồi thì sẽ đốt đi, không để lại đâu.”
Tống Thời Hạ không phản đối.
Khi nồi nước sốt sôi lên thì nồi nước dùng lẩu cay bên cạnh cũng lan mùi thơm phức.
Bình thường Tống Thời Hạ không làm lẩu cay ở nhà vì ngại chuẩn bị nhiều thứ, vậy nên cũng đã lâu cô chưa được ăn rồi.
Mẹ chồng Tống Xuân Hạ ngửi thử mấy hơi, khen ngợi: “Trời ạ, mùi này ngửi vào đã thèm không đi được rồi.”
Không chỉ những người trong bếp đang liên tục nuốt nước miếng mà cả người ngồi ngoài phòng khách cũng không cầm được cơn thèm.
Tống Thu Sinh đang trò chuyện với em rể về tình hình quốc tế, mùi thơm của nồi lẩu cay đã kéo hai người qua chuyện ‘trong bếp hôm nay làm món gì’.
“Chắc lại là em gái anh chế ra món mới gì rồi, ngửi có vẻ giống như lẩu nhỉ.”
“Cậu sướng thật đấy, ngày nào cũng được ăn cơm nó làm, em gái anh rang bát cơm trứng cũng ngon hơn anh, trước kia ở nhà nó có nấu ăn ngon thế đâu.”
Tống Thu Sinh xa nhà đi làm ăn nhiều năm nên khi trở về đã cảm thấy hết sức bất ngờ trước tay nghề bếp núc của em gái.
Trước kia em gái anh ấy ở nhà cũng chịu khó làm cơm lắm, nhưng chủ yếu cũng chỉ đạt trình độ không đến mức nuốt không trôi thôi.
Có đôi khi cũng làm khá được, không ngờ mới vài năm trình độ bếp núc của con bé đã thăng lên hàng đầu bếp chuyên nghiệp.
Quý Duy Thanh nhớ lại bát mỳ trứng ngày hai người đi đăng ký kết hôn, đó quả là bữa tối ngon nhất mà anh từng được ăn trong đời.
Nước dùng lẩu cay đã hoàn thành, các bước tiếp theo, hai vợ chồng Tống Xuân Hạ có thể tự làm được.
“Nhúng đồ ăn chắc anh chị quen rồi đúng không? *****ên là thả những loại lâu chín trước, nhất là các món ăn mặn, còn thức ăn chay thì sau đấy chỉ cần nhúng qua là ăn được.”
Tống Thời Hạ lại chỉ cho hai người một số kĩ xảo, ví dụ như xiên các loại thực phẩm vào xiên tre.
Tuy làm thế lại phải đầu tư tiền mua xiên tre nhưng có thể tiết kiệm thời gian cho khách, lại dễ tính tiền.
Tống Xuân Hạ càng nghe càng vui mừng: “Chị cảm thấy làm xiên lẩu nghe rất được, tiện lắm.”
Vì hôm nay chỉ có người trong nhà ăn nên Tống Thời Hạ mới không nhắc chị ấy chuẩn bị xiên tre.
Bà cụ Tôn vốn định bỏ qua cái đó hòng tiết kiệm tiền, nhưng Tống Thời Hạ lại nhắc bà ở nhà rảnh rang có thể giúp chuẩn bị sẵn các xiên lẩu, vợ chồng Tống Xuân Hạ tan tầm mang đi bày quán là được.
Trước tiên cứ vừa làm trong xưởng vừa làm thêm ở ngoài, nếu hiệu quả bán quán tốt thì có thể suy xét đến chuyện nghỉ việc, chuyên làm kinh doanh hộ cá thể.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bà cụ chưa từng nghe đến lẩu cay nhưng biết nước sốt, cũng bắt đầu hình dung ra được nhà mình sắp làm gì.Tống Thời Hạ nhanh nhẹn làm, vừa làm vừa dạy tỉ mỉ từng bước, điều phối gia vị được nhấn mạnh cẩn thận đến từng li từng lai.“Ban đầu nếu anh chị không nắm chắc khả năng ước lượng thì cứ lấy cân tiểu li ra mà cân từng thứ.DTVTiếp đó hãy chú ý điều chỉnh khẩu vị theo khách hàng, điều chỉnh xong rồi thì đó sẽ chính là công thức bí mật của chính gia đình chị.”Tống Xuân Hạ và mẹ chồng đều hết sức căng thẳng, cố gắng ghi nhớ từng bước làm.Tôn Quốc Cường không thạo việc bếp núc nên phải lấy sổ ghi chép từng chút.Anh ấy giải thích: “Đợi khi nào mình làm quen tay rồi thì sẽ đốt đi, không để lại đâu.”Tống Thời Hạ không phản đối.Khi nồi nước sốt sôi lên thì nồi nước dùng lẩu cay bên cạnh cũng lan mùi thơm phức.Bình thường Tống Thời Hạ không làm lẩu cay ở nhà vì ngại chuẩn bị nhiều thứ, vậy nên cũng đã lâu cô chưa được ăn rồi.Mẹ chồng Tống Xuân Hạ ngửi thử mấy hơi, khen ngợi: “Trời ạ, mùi này ngửi vào đã thèm không đi được rồi.”Không chỉ những người trong bếp đang liên tục nuốt nước miếng mà cả người ngồi ngoài phòng khách cũng không cầm được cơn thèm.Tống Thu Sinh đang trò chuyện với em rể về tình hình quốc tế, mùi thơm của nồi lẩu cay đã kéo hai người qua chuyện ‘trong bếp hôm nay làm món gì’. “Chắc lại là em gái anh chế ra món mới gì rồi, ngửi có vẻ giống như lẩu nhỉ.”“Cậu sướng thật đấy, ngày nào cũng được ăn cơm nó làm, em gái anh rang bát cơm trứng cũng ngon hơn anh, trước kia ở nhà nó có nấu ăn ngon thế đâu.”Tống Thu Sinh xa nhà đi làm ăn nhiều năm nên khi trở về đã cảm thấy hết sức bất ngờ trước tay nghề bếp núc của em gái.Trước kia em gái anh ấy ở nhà cũng chịu khó làm cơm lắm, nhưng chủ yếu cũng chỉ đạt trình độ không đến mức nuốt không trôi thôi.Có đôi khi cũng làm khá được, không ngờ mới vài năm trình độ bếp núc của con bé đã thăng lên hàng đầu bếp chuyên nghiệp.Quý Duy Thanh nhớ lại bát mỳ trứng ngày hai người đi đăng ký kết hôn, đó quả là bữa tối ngon nhất mà anh từng được ăn trong đời.Nước dùng lẩu cay đã hoàn thành, các bước tiếp theo, hai vợ chồng Tống Xuân Hạ có thể tự làm được.“Nhúng đồ ăn chắc anh chị quen rồi đúng không? *****ên là thả những loại lâu chín trước, nhất là các món ăn mặn, còn thức ăn chay thì sau đấy chỉ cần nhúng qua là ăn được.”Tống Thời Hạ lại chỉ cho hai người một số kĩ xảo, ví dụ như xiên các loại thực phẩm vào xiên tre.Tuy làm thế lại phải đầu tư tiền mua xiên tre nhưng có thể tiết kiệm thời gian cho khách, lại dễ tính tiền.Tống Xuân Hạ càng nghe càng vui mừng: “Chị cảm thấy làm xiên lẩu nghe rất được, tiện lắm.”Vì hôm nay chỉ có người trong nhà ăn nên Tống Thời Hạ mới không nhắc chị ấy chuẩn bị xiên tre.Bà cụ Tôn vốn định bỏ qua cái đó hòng tiết kiệm tiền, nhưng Tống Thời Hạ lại nhắc bà ở nhà rảnh rang có thể giúp chuẩn bị sẵn các xiên lẩu, vợ chồng Tống Xuân Hạ tan tầm mang đi bày quán là được.Trước tiên cứ vừa làm trong xưởng vừa làm thêm ở ngoài, nếu hiệu quả bán quán tốt thì có thể suy xét đến chuyện nghỉ việc, chuyên làm kinh doanh hộ cá thể.