Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 259: Chương 259

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nhưng Tống Thời Hạ vẫn thấy không yên tâm: “Liệu có phiền người ta quá không mẹ?”Hàn Dung nắm tay cô, bảo:DTV“Không sao, cậu ấy về nhà cũng phải đi tàu, nếu bảo cậu ấy lái xe đưa các con về, có khi còn có nhiều thời gian ở nhà hơn.”Tống Thời Hạ hiểu ý bà.Mẹ chồng con dâu khoác tay nhau vào nhà, Quý Duy Thanh đi sau tay xách nách mang đủ thứ.Nhưng hình như hai người phụ nữ đều quên mất anh rồi, không ai có ý định hỗ trợ.Vào đến nhà, Hàn Dung mới vỗ trán cái bép:“Chà, cái trí nhớ tồi tàn của mẹ, quên mất còn một đứa.”Tống Thời Hạ vui vẻ nhìn anh chồng đang xách đồ vào nhà.“Sao cứ lẳng lặng mang đồ vào không nói một tiếng, có mệt lắm không?”Quý Duy Thanh lắc đầu: “Không sao.”Hàn Dung lại sai con trai: “Không mệt thì mang đồ vào bếp đi, có những gì nhớ đừng có bỏ lung tung, vợ con lại dọn mệt.”Tống Thời Hạ nói ngay: “Có ít đồ khô mẹ con phơi cho mang lên thôi ạ, còn một ít thịt xông khói nhà làm nữa.”Hàn Dung vui vẻ ra mặt:“Về nhà còn mang bao nhiêu đồ như thế lên đây, lúc nào có cơ hội, mẹ phải tự mình tới cảm ơn mẹ con mới được.”Quý Duy Thanh từ trong bếp đi ra, bảo:“Có một cây nhân sâm hoang dã, Hạ Hạ vào rừng đào được, bên bệnh viện mẹ có thu mua nhân sâm không?” Hàn Dung lập tức hào hứng: “Đâu, cho mẹ xem nào.”Bà làm ở bệnh viện quân khu, hiện cũng đã lên cấp lãnh đạo, không cần ngày ngày đi trực.Khi bà trông thấy cây nhân sâm hoang dã bị bọc trong túi nilon một cách hết sức qua loa thì lập tức giận sôi máu, một người thường ngày rất hòa ái hay cười nhưng lúc này lại hết sức nghiêm túc chỉ trích:“Đây là nhân sâm hoang dã đấy, con cứ ném vào túi nilon một cách thiếu trách nhiệm thế à?”Người khởi xướng đứng sau lưng mẹ chồng chột dạ không dám nói, Quý Duy Thanh không phản bác, thành thật ngoan ngoãn đứng nghe mắng.Đợi khi Hàn Dung hạ hỏa mới quay sang cười cười dỗ con dâu:“Đàn ông luôn sơ ý thế đấy, cho nên lúc nào cần mắng, con cứ mắng cho mẹ.”Tống Thời Hạ đang muốn ‘nhận tội’ thì Quý Duy Thanh đột nhiên nói chen vào:“Mẹ, mẹ xem thử xem thế nào, nay còn sớm, đi hỏi xem giá cả ra sao, con đưa Hạ Hạ lên với tụi nhỏ.”Hàn Dung hừ một tiếng, nhận túi nhân sâm, thấy trông nó được nuôi dưỡng rất tốt mới tha cho con mình.Túi nilon đỏ được nhồi bùn đất chừng nửa túi, nhân sâm được vùi trong đó.Tống Thời Hạ ở nhà xem mấy cái chậu đều rất không ưng ý, bèn tìm một túi nilon dày dặn bền chắc, bứng cả đất cả nhân sâm từ chậu sang đó, túm lại mang đi.Lên cầu thang, cô chọc chọc cánh tay chồng: “Sao anh không để em giải thích?”Quý Duy Thanh bình thản nói: “Mẹ đã phê bình anh một lần rồi, không cần thiết để mẹ lại phê bình thêm em.”Lý do này nghe sao mà…Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Cảm ơn giáo sư Quý đã gánh tội thay em.”Hai anh em Quý Nguyên đang ngủ, Quý Nguyên chợt cảm thấy cái bụng ngứa ngứa, bèn mơ màng mở mắt nhìn.Chớp chớp đôi mắt to mấy lần, cậu nhóc lại lầu bầu “Mơ thấy mẹ về.” rồi ngả đầu ngủ tiếp. 

Nhưng Tống Thời Hạ vẫn thấy không yên tâm: “Liệu có phiền người ta quá không mẹ?”

Hàn Dung nắm tay cô, bảo:

DTV

“Không sao, cậu ấy về nhà cũng phải đi tàu, nếu bảo cậu ấy lái xe đưa các con về, có khi còn có nhiều thời gian ở nhà hơn.”

Tống Thời Hạ hiểu ý bà.

Mẹ chồng con dâu khoác tay nhau vào nhà, Quý Duy Thanh đi sau tay xách nách mang đủ thứ.

Nhưng hình như hai người phụ nữ đều quên mất anh rồi, không ai có ý định hỗ trợ.

Vào đến nhà, Hàn Dung mới vỗ trán cái bép:

“Chà, cái trí nhớ tồi tàn của mẹ, quên mất còn một đứa.”

Tống Thời Hạ vui vẻ nhìn anh chồng đang xách đồ vào nhà.

“Sao cứ lẳng lặng mang đồ vào không nói một tiếng, có mệt lắm không?”

Quý Duy Thanh lắc đầu: “Không sao.”

Hàn Dung lại sai con trai: “Không mệt thì mang đồ vào bếp đi, có những gì nhớ đừng có bỏ lung tung, vợ con lại dọn mệt.”

Tống Thời Hạ nói ngay: “Có ít đồ khô mẹ con phơi cho mang lên thôi ạ, còn một ít thịt xông khói nhà làm nữa.”

Hàn Dung vui vẻ ra mặt:

“Về nhà còn mang bao nhiêu đồ như thế lên đây, lúc nào có cơ hội, mẹ phải tự mình tới cảm ơn mẹ con mới được.”

Quý Duy Thanh từ trong bếp đi ra, bảo:

“Có một cây nhân sâm hoang dã, Hạ Hạ vào rừng đào được, bên bệnh viện mẹ có thu mua nhân sâm không?”

 

Hàn Dung lập tức hào hứng: “Đâu, cho mẹ xem nào.”

Bà làm ở bệnh viện quân khu, hiện cũng đã lên cấp lãnh đạo, không cần ngày ngày đi trực.

Khi bà trông thấy cây nhân sâm hoang dã bị bọc trong túi nilon một cách hết sức qua loa thì lập tức giận sôi máu, một người thường ngày rất hòa ái hay cười nhưng lúc này lại hết sức nghiêm túc chỉ trích:

“Đây là nhân sâm hoang dã đấy, con cứ ném vào túi nilon một cách thiếu trách nhiệm thế à?”

Người khởi xướng đứng sau lưng mẹ chồng chột dạ không dám nói, Quý Duy Thanh không phản bác, thành thật ngoan ngoãn đứng nghe mắng.

Đợi khi Hàn Dung hạ hỏa mới quay sang cười cười dỗ con dâu:

“Đàn ông luôn sơ ý thế đấy, cho nên lúc nào cần mắng, con cứ mắng cho mẹ.”

Tống Thời Hạ đang muốn ‘nhận tội’ thì Quý Duy Thanh đột nhiên nói chen vào:

“Mẹ, mẹ xem thử xem thế nào, nay còn sớm, đi hỏi xem giá cả ra sao, con đưa Hạ Hạ lên với tụi nhỏ.”

Hàn Dung hừ một tiếng, nhận túi nhân sâm, thấy trông nó được nuôi dưỡng rất tốt mới tha cho con mình.

Túi nilon đỏ được nhồi bùn đất chừng nửa túi, nhân sâm được vùi trong đó.

Tống Thời Hạ ở nhà xem mấy cái chậu đều rất không ưng ý, bèn tìm một túi nilon dày dặn bền chắc, bứng cả đất cả nhân sâm từ chậu sang đó, túm lại mang đi.

Lên cầu thang, cô chọc chọc cánh tay chồng: “Sao anh không để em giải thích?”

Quý Duy Thanh bình thản nói: “Mẹ đã phê bình anh một lần rồi, không cần thiết để mẹ lại phê bình thêm em.”

Lý do này nghe sao mà…

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Cảm ơn giáo sư Quý đã gánh tội thay em.”

Hai anh em Quý Nguyên đang ngủ, Quý Nguyên chợt cảm thấy cái bụng ngứa ngứa, bèn mơ màng mở mắt nhìn.

Chớp chớp đôi mắt to mấy lần, cậu nhóc lại lầu bầu “Mơ thấy mẹ về.” rồi ngả đầu ngủ tiếp.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nhưng Tống Thời Hạ vẫn thấy không yên tâm: “Liệu có phiền người ta quá không mẹ?”Hàn Dung nắm tay cô, bảo:DTV“Không sao, cậu ấy về nhà cũng phải đi tàu, nếu bảo cậu ấy lái xe đưa các con về, có khi còn có nhiều thời gian ở nhà hơn.”Tống Thời Hạ hiểu ý bà.Mẹ chồng con dâu khoác tay nhau vào nhà, Quý Duy Thanh đi sau tay xách nách mang đủ thứ.Nhưng hình như hai người phụ nữ đều quên mất anh rồi, không ai có ý định hỗ trợ.Vào đến nhà, Hàn Dung mới vỗ trán cái bép:“Chà, cái trí nhớ tồi tàn của mẹ, quên mất còn một đứa.”Tống Thời Hạ vui vẻ nhìn anh chồng đang xách đồ vào nhà.“Sao cứ lẳng lặng mang đồ vào không nói một tiếng, có mệt lắm không?”Quý Duy Thanh lắc đầu: “Không sao.”Hàn Dung lại sai con trai: “Không mệt thì mang đồ vào bếp đi, có những gì nhớ đừng có bỏ lung tung, vợ con lại dọn mệt.”Tống Thời Hạ nói ngay: “Có ít đồ khô mẹ con phơi cho mang lên thôi ạ, còn một ít thịt xông khói nhà làm nữa.”Hàn Dung vui vẻ ra mặt:“Về nhà còn mang bao nhiêu đồ như thế lên đây, lúc nào có cơ hội, mẹ phải tự mình tới cảm ơn mẹ con mới được.”Quý Duy Thanh từ trong bếp đi ra, bảo:“Có một cây nhân sâm hoang dã, Hạ Hạ vào rừng đào được, bên bệnh viện mẹ có thu mua nhân sâm không?” Hàn Dung lập tức hào hứng: “Đâu, cho mẹ xem nào.”Bà làm ở bệnh viện quân khu, hiện cũng đã lên cấp lãnh đạo, không cần ngày ngày đi trực.Khi bà trông thấy cây nhân sâm hoang dã bị bọc trong túi nilon một cách hết sức qua loa thì lập tức giận sôi máu, một người thường ngày rất hòa ái hay cười nhưng lúc này lại hết sức nghiêm túc chỉ trích:“Đây là nhân sâm hoang dã đấy, con cứ ném vào túi nilon một cách thiếu trách nhiệm thế à?”Người khởi xướng đứng sau lưng mẹ chồng chột dạ không dám nói, Quý Duy Thanh không phản bác, thành thật ngoan ngoãn đứng nghe mắng.Đợi khi Hàn Dung hạ hỏa mới quay sang cười cười dỗ con dâu:“Đàn ông luôn sơ ý thế đấy, cho nên lúc nào cần mắng, con cứ mắng cho mẹ.”Tống Thời Hạ đang muốn ‘nhận tội’ thì Quý Duy Thanh đột nhiên nói chen vào:“Mẹ, mẹ xem thử xem thế nào, nay còn sớm, đi hỏi xem giá cả ra sao, con đưa Hạ Hạ lên với tụi nhỏ.”Hàn Dung hừ một tiếng, nhận túi nhân sâm, thấy trông nó được nuôi dưỡng rất tốt mới tha cho con mình.Túi nilon đỏ được nhồi bùn đất chừng nửa túi, nhân sâm được vùi trong đó.Tống Thời Hạ ở nhà xem mấy cái chậu đều rất không ưng ý, bèn tìm một túi nilon dày dặn bền chắc, bứng cả đất cả nhân sâm từ chậu sang đó, túm lại mang đi.Lên cầu thang, cô chọc chọc cánh tay chồng: “Sao anh không để em giải thích?”Quý Duy Thanh bình thản nói: “Mẹ đã phê bình anh một lần rồi, không cần thiết để mẹ lại phê bình thêm em.”Lý do này nghe sao mà…Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Cảm ơn giáo sư Quý đã gánh tội thay em.”Hai anh em Quý Nguyên đang ngủ, Quý Nguyên chợt cảm thấy cái bụng ngứa ngứa, bèn mơ màng mở mắt nhìn.Chớp chớp đôi mắt to mấy lần, cậu nhóc lại lầu bầu “Mơ thấy mẹ về.” rồi ngả đầu ngủ tiếp. 

Chương 259: Chương 259