Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 263: Chương 263

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ lên phòng lại bị đám nhỏ quấn lấy, Quý Nguyên ôm chặt đùi cô không chịu buông tay.“Lần sau mẹ mang hai đứa đi cùng, thế được không nào?”Quý Nguyên ngửa đầu: “Ngoắc tay.”Quý Dương cũng nhích lại: “Con cũng ngoắc nữa.”Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, ngoắc tay với từng đứa nhỏ.“Để bù đắp mấy ngày không chơi cùng các con, mẹ mua truyện tranh liên hoàn cho các con nhé?”Ngày đó nghe Tống Đông Đông nói bạn cùng lớp thích xem truyện tranh liên hoàn nên mới nghĩ sẽ mua thứ này cho đám nhỏ nhà mình.Giá của một bộ tranh liên hoàn không nhỏ, nhưng cô nói sao cũng có thể coi là người có tiền rồi.Những niềm vui nên có trong thời thơ ấu của lũ trẻ, cô muốn thay cha mẹ chúng bổ sung toàn bộ.Hai đứa nhóc tò mò hỏi cô truyện tranh liên hoàn là gì, Tống Thời Hạ mới nhớ, đến cả phim hoạt hình hai nhóc cũng rất ít được xem.Cô bèn nghiêm túc giải thích:“Truyện tranh liên hoàn là truyện có vẽ hình minh họa ở đó, về sau các con đọc sách không cần ba mẹ đọc cho cũng có thể hiểu được.”Hai anh em nghe nói thế lại có vẻ không vui, còn bĩu môi.Tống Thời Hạ hiểu ngay được ý của đám nhóc:“Nhưng ba mẹ vẫn sẽ kể chuyện cho các con nghe trước khi ngủ, còn truyện tranh liên hoàn ta để dành những lúc các con không thích chơi xếp gỗ nữa mà ba mẹ lại bận thì các con có thể tự đọc.”Thế là hai nhóc vui mừng hớn hở, hưng phấn ôm chầm lấy Tống Thời Hạ. Quý Duy Thanh gõ cửa, nói vọng vào: “Khách đã về rồi.”Tống Thời Hạ ôm hai cậu nhóc, thơm mỗi đứa một cái, dặn: “Các con ở trong này chơi xếp gỗ nhé, mẹ xuống nhà đã.”Quý Nguyên lại nhảy ra xỏ giày: “Con cũng muốn xuống.”Quý Dương không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo.Tống Thời Hạ đành phải thỏa hiệp: “Ừ, thôi chúng ta cùng đi.”Gia đình nhỏ xuống nhà, Hàn Dung ngồi trong phòng khách đang cười híp mắt, làm xong một chuyện có lợi đôi bên, bà rất vui vẻ.“Trong này là 100 nghìn đồng, con xem lúc nào rảnh thì ra ngân hàng gửi vào, để ở nhà không an toàn lắm.”Tống Thời Hạ vẫn rất bình tĩnh, không hề mất lý trí vì đột nhiên có được một số tiền lớn: “Vậy mẹ đi cùng con nhé, con đi một mình thấy hơi sợ.”DTV“Chắc chắn rồi, mẹ sẽ gọi cho cảnh vệ của ba con đi cùng, số tiền lớn thế này, không sơ suất được.”Hai nhóc con cũng muốn đi theo, nhưng đã bị ông nội xách về phòng.“Ba mẹ các con với bà nội sẽ về ngay thôi, trẻ con đừng đòi đi theo, làm phiền người lớn.”Quý Nguyên kéo tay anh trai, thì thào:“Anh, em muốn biến thành người lớn quá, trẻ con lúc nào cũng không được ra khỏi nhà.”Quý Dương siết chặt nắm tay mũm mĩm: “Đợi khi nào chúng ta lớn là có thể tự mình đi, không cần ai đưa đi.”Quý Nguyên lại rầu rĩ: “Vậy mình phải chờ bao lâu mới đủ lớn?”Quý Dương an ủi em trai: “Sắp rồi, khi nào mình cao cỡ như anh họ là coi như trưởng thành.”Quý Nguyên ngoẹo đầu ngẫm nghĩ: “Vậy là còn chừng một cái đầu với bả vai nữa là đủ lớn rồi.” 

Tống Thời Hạ lên phòng lại bị đám nhỏ quấn lấy, Quý Nguyên ôm chặt đùi cô không chịu buông tay.

“Lần sau mẹ mang hai đứa đi cùng, thế được không nào?”

Quý Nguyên ngửa đầu: “Ngoắc tay.”

Quý Dương cũng nhích lại: “Con cũng ngoắc nữa.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, ngoắc tay với từng đứa nhỏ.

“Để bù đắp mấy ngày không chơi cùng các con, mẹ mua truyện tranh liên hoàn cho các con nhé?”

Ngày đó nghe Tống Đông Đông nói bạn cùng lớp thích xem truyện tranh liên hoàn nên mới nghĩ sẽ mua thứ này cho đám nhỏ nhà mình.

Giá của một bộ tranh liên hoàn không nhỏ, nhưng cô nói sao cũng có thể coi là người có tiền rồi.

Những niềm vui nên có trong thời thơ ấu của lũ trẻ, cô muốn thay cha mẹ chúng bổ sung toàn bộ.

Hai đứa nhóc tò mò hỏi cô truyện tranh liên hoàn là gì, Tống Thời Hạ mới nhớ, đến cả phim hoạt hình hai nhóc cũng rất ít được xem.

Cô bèn nghiêm túc giải thích:

“Truyện tranh liên hoàn là truyện có vẽ hình minh họa ở đó, về sau các con đọc sách không cần ba mẹ đọc cho cũng có thể hiểu được.”

Hai anh em nghe nói thế lại có vẻ không vui, còn bĩu môi.

Tống Thời Hạ hiểu ngay được ý của đám nhóc:

“Nhưng ba mẹ vẫn sẽ kể chuyện cho các con nghe trước khi ngủ, còn truyện tranh liên hoàn ta để dành những lúc các con không thích chơi xếp gỗ nữa mà ba mẹ lại bận thì các con có thể tự đọc.”

Thế là hai nhóc vui mừng hớn hở, hưng phấn ôm chầm lấy Tống Thời Hạ.

 

Quý Duy Thanh gõ cửa, nói vọng vào: “Khách đã về rồi.”

Tống Thời Hạ ôm hai cậu nhóc, thơm mỗi đứa một cái, dặn: “Các con ở trong này chơi xếp gỗ nhé, mẹ xuống nhà đã.”

Quý Nguyên lại nhảy ra xỏ giày: “Con cũng muốn xuống.”

Quý Dương không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo.

Tống Thời Hạ đành phải thỏa hiệp: “Ừ, thôi chúng ta cùng đi.”

Gia đình nhỏ xuống nhà, Hàn Dung ngồi trong phòng khách đang cười híp mắt, làm xong một chuyện có lợi đôi bên, bà rất vui vẻ.

“Trong này là 100 nghìn đồng, con xem lúc nào rảnh thì ra ngân hàng gửi vào, để ở nhà không an toàn lắm.”

Tống Thời Hạ vẫn rất bình tĩnh, không hề mất lý trí vì đột nhiên có được một số tiền lớn: “Vậy mẹ đi cùng con nhé, con đi một mình thấy hơi sợ.”

DTV

“Chắc chắn rồi, mẹ sẽ gọi cho cảnh vệ của ba con đi cùng, số tiền lớn thế này, không sơ suất được.”

Hai nhóc con cũng muốn đi theo, nhưng đã bị ông nội xách về phòng.

“Ba mẹ các con với bà nội sẽ về ngay thôi, trẻ con đừng đòi đi theo, làm phiền người lớn.”

Quý Nguyên kéo tay anh trai, thì thào:

“Anh, em muốn biến thành người lớn quá, trẻ con lúc nào cũng không được ra khỏi nhà.”

Quý Dương siết chặt nắm tay mũm mĩm: “Đợi khi nào chúng ta lớn là có thể tự mình đi, không cần ai đưa đi.”

Quý Nguyên lại rầu rĩ: “Vậy mình phải chờ bao lâu mới đủ lớn?”

Quý Dương an ủi em trai: “Sắp rồi, khi nào mình cao cỡ như anh họ là coi như trưởng thành.”

Quý Nguyên ngoẹo đầu ngẫm nghĩ: “Vậy là còn chừng một cái đầu với bả vai nữa là đủ lớn rồi.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ lên phòng lại bị đám nhỏ quấn lấy, Quý Nguyên ôm chặt đùi cô không chịu buông tay.“Lần sau mẹ mang hai đứa đi cùng, thế được không nào?”Quý Nguyên ngửa đầu: “Ngoắc tay.”Quý Dương cũng nhích lại: “Con cũng ngoắc nữa.”Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, ngoắc tay với từng đứa nhỏ.“Để bù đắp mấy ngày không chơi cùng các con, mẹ mua truyện tranh liên hoàn cho các con nhé?”Ngày đó nghe Tống Đông Đông nói bạn cùng lớp thích xem truyện tranh liên hoàn nên mới nghĩ sẽ mua thứ này cho đám nhỏ nhà mình.Giá của một bộ tranh liên hoàn không nhỏ, nhưng cô nói sao cũng có thể coi là người có tiền rồi.Những niềm vui nên có trong thời thơ ấu của lũ trẻ, cô muốn thay cha mẹ chúng bổ sung toàn bộ.Hai đứa nhóc tò mò hỏi cô truyện tranh liên hoàn là gì, Tống Thời Hạ mới nhớ, đến cả phim hoạt hình hai nhóc cũng rất ít được xem.Cô bèn nghiêm túc giải thích:“Truyện tranh liên hoàn là truyện có vẽ hình minh họa ở đó, về sau các con đọc sách không cần ba mẹ đọc cho cũng có thể hiểu được.”Hai anh em nghe nói thế lại có vẻ không vui, còn bĩu môi.Tống Thời Hạ hiểu ngay được ý của đám nhóc:“Nhưng ba mẹ vẫn sẽ kể chuyện cho các con nghe trước khi ngủ, còn truyện tranh liên hoàn ta để dành những lúc các con không thích chơi xếp gỗ nữa mà ba mẹ lại bận thì các con có thể tự đọc.”Thế là hai nhóc vui mừng hớn hở, hưng phấn ôm chầm lấy Tống Thời Hạ. Quý Duy Thanh gõ cửa, nói vọng vào: “Khách đã về rồi.”Tống Thời Hạ ôm hai cậu nhóc, thơm mỗi đứa một cái, dặn: “Các con ở trong này chơi xếp gỗ nhé, mẹ xuống nhà đã.”Quý Nguyên lại nhảy ra xỏ giày: “Con cũng muốn xuống.”Quý Dương không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo.Tống Thời Hạ đành phải thỏa hiệp: “Ừ, thôi chúng ta cùng đi.”Gia đình nhỏ xuống nhà, Hàn Dung ngồi trong phòng khách đang cười híp mắt, làm xong một chuyện có lợi đôi bên, bà rất vui vẻ.“Trong này là 100 nghìn đồng, con xem lúc nào rảnh thì ra ngân hàng gửi vào, để ở nhà không an toàn lắm.”Tống Thời Hạ vẫn rất bình tĩnh, không hề mất lý trí vì đột nhiên có được một số tiền lớn: “Vậy mẹ đi cùng con nhé, con đi một mình thấy hơi sợ.”DTV“Chắc chắn rồi, mẹ sẽ gọi cho cảnh vệ của ba con đi cùng, số tiền lớn thế này, không sơ suất được.”Hai nhóc con cũng muốn đi theo, nhưng đã bị ông nội xách về phòng.“Ba mẹ các con với bà nội sẽ về ngay thôi, trẻ con đừng đòi đi theo, làm phiền người lớn.”Quý Nguyên kéo tay anh trai, thì thào:“Anh, em muốn biến thành người lớn quá, trẻ con lúc nào cũng không được ra khỏi nhà.”Quý Dương siết chặt nắm tay mũm mĩm: “Đợi khi nào chúng ta lớn là có thể tự mình đi, không cần ai đưa đi.”Quý Nguyên lại rầu rĩ: “Vậy mình phải chờ bao lâu mới đủ lớn?”Quý Dương an ủi em trai: “Sắp rồi, khi nào mình cao cỡ như anh họ là coi như trưởng thành.”Quý Nguyên ngoẹo đầu ngẫm nghĩ: “Vậy là còn chừng một cái đầu với bả vai nữa là đủ lớn rồi.” 

Chương 263: Chương 263