Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 266: Chương 266
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nằm không cũng biến thành nhà giàu hàng top, cảm giác này thật không chân thực.So với đấu c.h.ế.t đi sống lại, lục đục ngày đêm còn phải đề phòng bị người hãm hại, nhân sinh như thế này mới gọi là nhân sinh.Tống Thời Hạ mua cho đám trẻ mấy bộ truyện tranh liên hoàn, ngốn hết hơn 200 đồng.Bộ rẻ nhất là ‘Đại náo thiên cung’ một quyển cũng đã 5 hào, mua trọn bộ hết hơn 20 đồng rồi.Cô lật giở xem thử.Những câu chuyện trong này đều có tư tưởng chính trực đường hoàng, ý nghĩa cao cả, có thể thông qua hứng thú đọc truyện của lũ trẻ để giáo dục vỡ lòng, giá trị cao như thế, cô không cảm thấy nó đắt.Hàn Dung mua thức ăn quay về, thấy con dâu đã mua một chồng sách cao.“Đúng là người một nhà nhỉ, A Thanh từ nhỏ đã thích đọc sách rồi, hiện giờ con có tiền, chuyện thứ nhất nghĩ đến là mua sách, nếu thích đọc sách như thế, hay là quay về trường tiếp tục đi học?”Tống Thời Hạ cười cười, giải thích:“Đây là truyện tranh liên hoàn con mua cho đám nhỏ, con thấy nội dung trong này khá hay, có thể dùng để dạy vỡ lòng cho lũ trẻ.”Hàn Dung cảm động lắm.“Con đó, có tiền thì chịu khó mua mấy thứ tốt cho bản thân đã. Trong bách hóa có bán đồ trang điểm và trang phục mới rồi đấy, đều là những kiểu dáng mà mấy cô gái trẻ như con thích.Đơn vị mẹ có cô hộ sĩ mua phấn trân châu, dùng xong, cả ngày đều thơm phưng phức.Đám trẻ còn nhỏ, ba nó kiếm được tiền thì dùng tiền đó nuôi chúng nó là được, con đừng tiêu tiền riêng của mình vào đấy.” Tống Thời Hạ nhìn về phía Quý Duy Thanh theo bản năng, nhưng người vừa bị mẹ mình coi là công cụ kiếm tiền kia lại không tỏ thái độ gì.“Không sao đâu mẹ, tụi nhỏ đều đã gọi con là mẹ cơ mà, làm mẹ thì tiêu tiền mua đồ cho con mình có gì mà lãng phí.”Tiền cũng từng là chấp niệm của cô, nhưng sau này, khi có được tài sản khổng lồ, điều khiến cô hoài niệm nhất lại là những ngày êm đềm sống bên bà nội.Hiện giờ đột nhiên trời cho một số tiền lớn, nhưng trong lòng lại dường như không còn khao khát với tiền như xưa.Hình như điều cô sợ hơn cả là cô đơn chứ không phải là không có tiền.Mặc dù mình không phải mẹ ruột của đám nhỏ nhưng hai đứa nhỏ này cũng thực tình yêu cô.Đồng thời chúng cũng khiến lòng cô ấm áp hơn, rất có giá trị cung cấp cảm xúc tốt, cho nên cô cũng vui lòng đối xử tốt với bọn nhỏ.Hàn Dung nghe con dâu nói, lòng vừa chua xót lại vừa vui mừng, cô bé này thật sự quá tốt.Quý Duy Thanh nói với Tống Thời Hạ: “Sổ tiết kiệm của anh đưa cho em, em không dùng vào à?”Tống Thời Hạ bật cười:“Nhà mình có dùng gì đến tiền đâu, ngoài tiền học phí cho hai con, chi tiêu cơ bản vẫn ổn định mà.Lương tháng của anh cao thế, hàng tháng chẳng tiêu hết đâu, em dùng đến tiền tiết kiệm làm gì.”DTVCô đã tới ngân hàng tra soát thử số dư trong tài khoản của anh, có đến hơn 200 nghìn đồng tiền tiết kiệm, ngoại hối cũng có 50 nghìn đô la.Mà trước mắt, tỉ giá hối đoái là 2 đồng 8 một đô.
Nằm không cũng biến thành nhà giàu hàng top, cảm giác này thật không chân thực.
So với đấu c.h.ế.t đi sống lại, lục đục ngày đêm còn phải đề phòng bị người hãm hại, nhân sinh như thế này mới gọi là nhân sinh.
Tống Thời Hạ mua cho đám trẻ mấy bộ truyện tranh liên hoàn, ngốn hết hơn 200 đồng.
Bộ rẻ nhất là ‘Đại náo thiên cung’ một quyển cũng đã 5 hào, mua trọn bộ hết hơn 20 đồng rồi.
Cô lật giở xem thử.
Những câu chuyện trong này đều có tư tưởng chính trực đường hoàng, ý nghĩa cao cả, có thể thông qua hứng thú đọc truyện của lũ trẻ để giáo dục vỡ lòng, giá trị cao như thế, cô không cảm thấy nó đắt.
Hàn Dung mua thức ăn quay về, thấy con dâu đã mua một chồng sách cao.
“Đúng là người một nhà nhỉ, A Thanh từ nhỏ đã thích đọc sách rồi, hiện giờ con có tiền, chuyện thứ nhất nghĩ đến là mua sách, nếu thích đọc sách như thế, hay là quay về trường tiếp tục đi học?”
Tống Thời Hạ cười cười, giải thích:
“Đây là truyện tranh liên hoàn con mua cho đám nhỏ, con thấy nội dung trong này khá hay, có thể dùng để dạy vỡ lòng cho lũ trẻ.”
Hàn Dung cảm động lắm.
“Con đó, có tiền thì chịu khó mua mấy thứ tốt cho bản thân đã. Trong bách hóa có bán đồ trang điểm và trang phục mới rồi đấy, đều là những kiểu dáng mà mấy cô gái trẻ như con thích.
Đơn vị mẹ có cô hộ sĩ mua phấn trân châu, dùng xong, cả ngày đều thơm phưng phức.
Đám trẻ còn nhỏ, ba nó kiếm được tiền thì dùng tiền đó nuôi chúng nó là được, con đừng tiêu tiền riêng của mình vào đấy.”
Tống Thời Hạ nhìn về phía Quý Duy Thanh theo bản năng, nhưng người vừa bị mẹ mình coi là công cụ kiếm tiền kia lại không tỏ thái độ gì.
“Không sao đâu mẹ, tụi nhỏ đều đã gọi con là mẹ cơ mà, làm mẹ thì tiêu tiền mua đồ cho con mình có gì mà lãng phí.”
Tiền cũng từng là chấp niệm của cô, nhưng sau này, khi có được tài sản khổng lồ, điều khiến cô hoài niệm nhất lại là những ngày êm đềm sống bên bà nội.
Hiện giờ đột nhiên trời cho một số tiền lớn, nhưng trong lòng lại dường như không còn khao khát với tiền như xưa.
Hình như điều cô sợ hơn cả là cô đơn chứ không phải là không có tiền.
Mặc dù mình không phải mẹ ruột của đám nhỏ nhưng hai đứa nhỏ này cũng thực tình yêu cô.
Đồng thời chúng cũng khiến lòng cô ấm áp hơn, rất có giá trị cung cấp cảm xúc tốt, cho nên cô cũng vui lòng đối xử tốt với bọn nhỏ.
Hàn Dung nghe con dâu nói, lòng vừa chua xót lại vừa vui mừng, cô bé này thật sự quá tốt.
Quý Duy Thanh nói với Tống Thời Hạ: “Sổ tiết kiệm của anh đưa cho em, em không dùng vào à?”
Tống Thời Hạ bật cười:
“Nhà mình có dùng gì đến tiền đâu, ngoài tiền học phí cho hai con, chi tiêu cơ bản vẫn ổn định mà.
Lương tháng của anh cao thế, hàng tháng chẳng tiêu hết đâu, em dùng đến tiền tiết kiệm làm gì.”
DTV
Cô đã tới ngân hàng tra soát thử số dư trong tài khoản của anh, có đến hơn 200 nghìn đồng tiền tiết kiệm, ngoại hối cũng có 50 nghìn đô la.
Mà trước mắt, tỉ giá hối đoái là 2 đồng 8 một đô.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nằm không cũng biến thành nhà giàu hàng top, cảm giác này thật không chân thực.So với đấu c.h.ế.t đi sống lại, lục đục ngày đêm còn phải đề phòng bị người hãm hại, nhân sinh như thế này mới gọi là nhân sinh.Tống Thời Hạ mua cho đám trẻ mấy bộ truyện tranh liên hoàn, ngốn hết hơn 200 đồng.Bộ rẻ nhất là ‘Đại náo thiên cung’ một quyển cũng đã 5 hào, mua trọn bộ hết hơn 20 đồng rồi.Cô lật giở xem thử.Những câu chuyện trong này đều có tư tưởng chính trực đường hoàng, ý nghĩa cao cả, có thể thông qua hứng thú đọc truyện của lũ trẻ để giáo dục vỡ lòng, giá trị cao như thế, cô không cảm thấy nó đắt.Hàn Dung mua thức ăn quay về, thấy con dâu đã mua một chồng sách cao.“Đúng là người một nhà nhỉ, A Thanh từ nhỏ đã thích đọc sách rồi, hiện giờ con có tiền, chuyện thứ nhất nghĩ đến là mua sách, nếu thích đọc sách như thế, hay là quay về trường tiếp tục đi học?”Tống Thời Hạ cười cười, giải thích:“Đây là truyện tranh liên hoàn con mua cho đám nhỏ, con thấy nội dung trong này khá hay, có thể dùng để dạy vỡ lòng cho lũ trẻ.”Hàn Dung cảm động lắm.“Con đó, có tiền thì chịu khó mua mấy thứ tốt cho bản thân đã. Trong bách hóa có bán đồ trang điểm và trang phục mới rồi đấy, đều là những kiểu dáng mà mấy cô gái trẻ như con thích.Đơn vị mẹ có cô hộ sĩ mua phấn trân châu, dùng xong, cả ngày đều thơm phưng phức.Đám trẻ còn nhỏ, ba nó kiếm được tiền thì dùng tiền đó nuôi chúng nó là được, con đừng tiêu tiền riêng của mình vào đấy.” Tống Thời Hạ nhìn về phía Quý Duy Thanh theo bản năng, nhưng người vừa bị mẹ mình coi là công cụ kiếm tiền kia lại không tỏ thái độ gì.“Không sao đâu mẹ, tụi nhỏ đều đã gọi con là mẹ cơ mà, làm mẹ thì tiêu tiền mua đồ cho con mình có gì mà lãng phí.”Tiền cũng từng là chấp niệm của cô, nhưng sau này, khi có được tài sản khổng lồ, điều khiến cô hoài niệm nhất lại là những ngày êm đềm sống bên bà nội.Hiện giờ đột nhiên trời cho một số tiền lớn, nhưng trong lòng lại dường như không còn khao khát với tiền như xưa.Hình như điều cô sợ hơn cả là cô đơn chứ không phải là không có tiền.Mặc dù mình không phải mẹ ruột của đám nhỏ nhưng hai đứa nhỏ này cũng thực tình yêu cô.Đồng thời chúng cũng khiến lòng cô ấm áp hơn, rất có giá trị cung cấp cảm xúc tốt, cho nên cô cũng vui lòng đối xử tốt với bọn nhỏ.Hàn Dung nghe con dâu nói, lòng vừa chua xót lại vừa vui mừng, cô bé này thật sự quá tốt.Quý Duy Thanh nói với Tống Thời Hạ: “Sổ tiết kiệm của anh đưa cho em, em không dùng vào à?”Tống Thời Hạ bật cười:“Nhà mình có dùng gì đến tiền đâu, ngoài tiền học phí cho hai con, chi tiêu cơ bản vẫn ổn định mà.Lương tháng của anh cao thế, hàng tháng chẳng tiêu hết đâu, em dùng đến tiền tiết kiệm làm gì.”DTVCô đã tới ngân hàng tra soát thử số dư trong tài khoản của anh, có đến hơn 200 nghìn đồng tiền tiết kiệm, ngoại hối cũng có 50 nghìn đô la.Mà trước mắt, tỉ giá hối đoái là 2 đồng 8 một đô.