Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 283: Chương 283
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Phòng họp tràn ngập phong cách những năm hồi đó, bàn học và ghế đều là bàn đôi cho hai người ngồi, nhất là băng ghế vừa dài vừa hẹp kia.Trường trung học phổ thông số 9 là trường mới, phòng học được sơn hai màu xanh trắng, cửa sổ là cửa sổ gấp với khung gỗ màu xanh lá, trần nhà treo quạt trần ba cánh.Mạnh Như đứng trên bục giảng giới thiệu: “Đây là bạn học mới của chúng ta, Tống Thời Hạ.”Chỗ ngồi trong lớp chia theo nam nữ, cô ấy để Tống Thời Hạ ngồi cùng một bạn nữ ngồi một mình.Mấy học sinh nam ngồi cuối lớp xì xào bán tán, bọn họ đều mặc theo mốt bây giờ.DTVMột người tóc xịt keo, kiểu tóc cá tính nhìn chằm chằm vào Tống Thời Hạ:“Anh Bạch, đây không phải là cô gái mà chúng ta thấy đã ăn cơm cùng cô Mạnh vào mấy hôm trước sao?”Người được gọi là anh Bạch mặc áo khoác da với quần ống loe, tóc vuốt keo, trông không phải dạng vừa.Bạch Thu Thụy mở to mắt liếc nhìn học sinh chuyển trường kia một cái.“Hừ, đồ nhà quê.”Lý Kiến An lưu luyến không rời mắt được.“Cũng không quê mùa lắm, bình thường mà, trông còn khá xinh nữa.”Hai người khác ồn ào nói: “Ôi ôi, Lý Kiến An thích người ta kìa!”Lý Kiến An vội xua tay: “Các cậu đừng nói linh tinh, tôi chỉ thưởng thức mà thôi! Có hiểu không hả!”Tống Thời Hạ thờ ơ nhìn qua đám học sinh hư hỏng phía sau.Cô lập tức xoay người ngồi xuống, sợ bị họ thấy cô đang không nhịn được cười.Kiểu tóc của người kia quá buồn cười, dựng ngược như cái chổi, chắc là dùng loại keo rẻ tiền bôi lên đầu. Trước đây có một nhân vật trong phim tên là sao chổi, cậu bạn đang nhìn cô chằm chằm cũng có cùng kiểu tóc sao chổi đó.Kiểu tóc của hai người không chịu thua kém nhau, nhưng người mặc áo khoác da kia vuốt tóc trông bình thường hơn một chút.Thoạt nhìn thì chắc là xem phim Hong Kong rồi bắt chước theo anh Phát.“Cậu có sách giáo khoa không?” Giọng nói nhỏ nhẹ của bàn cùng bạn vang lên.Tống Thời Hạ nhìn cô ấy mỉm cười: “Cảm ơn, tôi có mang đi.”Cô liếc nhìn tên của bạn cùng bàn, Lưu Chiêu Đệ.“Không, không có gì.”Bạn cùng bàn trông khá sợ giao tiếp nên Tống Thời Hạ không làm phiền cô ấy.Trong tiết học của buổi học *****ên, Tống Thời Hạ còn chưa theo kịp tiến độ.Chủ yếu là do phương thức giảng dạy bây giờ khác với tương lai, giáo viên như muốn tách từng công thức ra để giảng theo kiểu 1+1 ấy.Điều này cũng dễ hiểu thôi, giáo viên ở thời đại này rất khan hiếm, rất nhiều nơi có trình độ giáo dục không đồng đều, cho nên học sinh học lên cao cũng có chênh lệch rõ rệt.Đây là cảm nhận trực tiếp của Tống Thời Hạ.Giống như bạn ngồi cùng bàn của cô nghe giảng rất nghiêm túc, nhưng khi giáo viên viết câu hỏi lên bảng đen thì bạn cùng bàn lại vò đầu bứt tai không giải được.Tống Thời Hạ mở sách giáo khoa ra, kiến thức trong trí nhớ dần dần trở về, cô làm ra nháp một lần, cảm giác quen thuộc đã trở lại.Cô chỉ vào ví dụ mẫu:“Cậu phải tìm áp dụng phương trình parabol cho bài này, thật ra hai câu hỏi này có cùng cách giải.”Không ngờ bạn cùng bàn hình như bị dọa sợ, bối rối nói cảm ơn.Phản ứng của cô ấy khiến Tống Thời Hạ ngây người.
Phòng họp tràn ngập phong cách những năm hồi đó, bàn học và ghế đều là bàn đôi cho hai người ngồi, nhất là băng ghế vừa dài vừa hẹp kia.
Trường trung học phổ thông số 9 là trường mới, phòng học được sơn hai màu xanh trắng, cửa sổ là cửa sổ gấp với khung gỗ màu xanh lá, trần nhà treo quạt trần ba cánh.
Mạnh Như đứng trên bục giảng giới thiệu: “Đây là bạn học mới của chúng ta, Tống Thời Hạ.”
Chỗ ngồi trong lớp chia theo nam nữ, cô ấy để Tống Thời Hạ ngồi cùng một bạn nữ ngồi một mình.
Mấy học sinh nam ngồi cuối lớp xì xào bán tán, bọn họ đều mặc theo mốt bây giờ.
DTV
Một người tóc xịt keo, kiểu tóc cá tính nhìn chằm chằm vào Tống Thời Hạ:
“Anh Bạch, đây không phải là cô gái mà chúng ta thấy đã ăn cơm cùng cô Mạnh vào mấy hôm trước sao?”
Người được gọi là anh Bạch mặc áo khoác da với quần ống loe, tóc vuốt keo, trông không phải dạng vừa.
Bạch Thu Thụy mở to mắt liếc nhìn học sinh chuyển trường kia một cái.
“Hừ, đồ nhà quê.”
Lý Kiến An lưu luyến không rời mắt được.
“Cũng không quê mùa lắm, bình thường mà, trông còn khá xinh nữa.”
Hai người khác ồn ào nói: “Ôi ôi, Lý Kiến An thích người ta kìa!”
Lý Kiến An vội xua tay: “Các cậu đừng nói linh tinh, tôi chỉ thưởng thức mà thôi! Có hiểu không hả!”
Tống Thời Hạ thờ ơ nhìn qua đám học sinh hư hỏng phía sau.
Cô lập tức xoay người ngồi xuống, sợ bị họ thấy cô đang không nhịn được cười.
Kiểu tóc của người kia quá buồn cười, dựng ngược như cái chổi, chắc là dùng loại keo rẻ tiền bôi lên đầu.
Trước đây có một nhân vật trong phim tên là sao chổi, cậu bạn đang nhìn cô chằm chằm cũng có cùng kiểu tóc sao chổi đó.
Kiểu tóc của hai người không chịu thua kém nhau, nhưng người mặc áo khoác da kia vuốt tóc trông bình thường hơn một chút.
Thoạt nhìn thì chắc là xem phim Hong Kong rồi bắt chước theo anh Phát.
“Cậu có sách giáo khoa không?” Giọng nói nhỏ nhẹ của bàn cùng bạn vang lên.
Tống Thời Hạ nhìn cô ấy mỉm cười: “Cảm ơn, tôi có mang đi.”
Cô liếc nhìn tên của bạn cùng bàn, Lưu Chiêu Đệ.
“Không, không có gì.”
Bạn cùng bàn trông khá sợ giao tiếp nên Tống Thời Hạ không làm phiền cô ấy.
Trong tiết học của buổi học *****ên, Tống Thời Hạ còn chưa theo kịp tiến độ.
Chủ yếu là do phương thức giảng dạy bây giờ khác với tương lai, giáo viên như muốn tách từng công thức ra để giảng theo kiểu 1+1 ấy.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, giáo viên ở thời đại này rất khan hiếm, rất nhiều nơi có trình độ giáo dục không đồng đều, cho nên học sinh học lên cao cũng có chênh lệch rõ rệt.
Đây là cảm nhận trực tiếp của Tống Thời Hạ.
Giống như bạn ngồi cùng bàn của cô nghe giảng rất nghiêm túc, nhưng khi giáo viên viết câu hỏi lên bảng đen thì bạn cùng bàn lại vò đầu bứt tai không giải được.
Tống Thời Hạ mở sách giáo khoa ra, kiến thức trong trí nhớ dần dần trở về, cô làm ra nháp một lần, cảm giác quen thuộc đã trở lại.
Cô chỉ vào ví dụ mẫu:
“Cậu phải tìm áp dụng phương trình parabol cho bài này, thật ra hai câu hỏi này có cùng cách giải.”
Không ngờ bạn cùng bàn hình như bị dọa sợ, bối rối nói cảm ơn.
Phản ứng của cô ấy khiến Tống Thời Hạ ngây người.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Phòng họp tràn ngập phong cách những năm hồi đó, bàn học và ghế đều là bàn đôi cho hai người ngồi, nhất là băng ghế vừa dài vừa hẹp kia.Trường trung học phổ thông số 9 là trường mới, phòng học được sơn hai màu xanh trắng, cửa sổ là cửa sổ gấp với khung gỗ màu xanh lá, trần nhà treo quạt trần ba cánh.Mạnh Như đứng trên bục giảng giới thiệu: “Đây là bạn học mới của chúng ta, Tống Thời Hạ.”Chỗ ngồi trong lớp chia theo nam nữ, cô ấy để Tống Thời Hạ ngồi cùng một bạn nữ ngồi một mình.Mấy học sinh nam ngồi cuối lớp xì xào bán tán, bọn họ đều mặc theo mốt bây giờ.DTVMột người tóc xịt keo, kiểu tóc cá tính nhìn chằm chằm vào Tống Thời Hạ:“Anh Bạch, đây không phải là cô gái mà chúng ta thấy đã ăn cơm cùng cô Mạnh vào mấy hôm trước sao?”Người được gọi là anh Bạch mặc áo khoác da với quần ống loe, tóc vuốt keo, trông không phải dạng vừa.Bạch Thu Thụy mở to mắt liếc nhìn học sinh chuyển trường kia một cái.“Hừ, đồ nhà quê.”Lý Kiến An lưu luyến không rời mắt được.“Cũng không quê mùa lắm, bình thường mà, trông còn khá xinh nữa.”Hai người khác ồn ào nói: “Ôi ôi, Lý Kiến An thích người ta kìa!”Lý Kiến An vội xua tay: “Các cậu đừng nói linh tinh, tôi chỉ thưởng thức mà thôi! Có hiểu không hả!”Tống Thời Hạ thờ ơ nhìn qua đám học sinh hư hỏng phía sau.Cô lập tức xoay người ngồi xuống, sợ bị họ thấy cô đang không nhịn được cười.Kiểu tóc của người kia quá buồn cười, dựng ngược như cái chổi, chắc là dùng loại keo rẻ tiền bôi lên đầu. Trước đây có một nhân vật trong phim tên là sao chổi, cậu bạn đang nhìn cô chằm chằm cũng có cùng kiểu tóc sao chổi đó.Kiểu tóc của hai người không chịu thua kém nhau, nhưng người mặc áo khoác da kia vuốt tóc trông bình thường hơn một chút.Thoạt nhìn thì chắc là xem phim Hong Kong rồi bắt chước theo anh Phát.“Cậu có sách giáo khoa không?” Giọng nói nhỏ nhẹ của bàn cùng bạn vang lên.Tống Thời Hạ nhìn cô ấy mỉm cười: “Cảm ơn, tôi có mang đi.”Cô liếc nhìn tên của bạn cùng bàn, Lưu Chiêu Đệ.“Không, không có gì.”Bạn cùng bàn trông khá sợ giao tiếp nên Tống Thời Hạ không làm phiền cô ấy.Trong tiết học của buổi học *****ên, Tống Thời Hạ còn chưa theo kịp tiến độ.Chủ yếu là do phương thức giảng dạy bây giờ khác với tương lai, giáo viên như muốn tách từng công thức ra để giảng theo kiểu 1+1 ấy.Điều này cũng dễ hiểu thôi, giáo viên ở thời đại này rất khan hiếm, rất nhiều nơi có trình độ giáo dục không đồng đều, cho nên học sinh học lên cao cũng có chênh lệch rõ rệt.Đây là cảm nhận trực tiếp của Tống Thời Hạ.Giống như bạn ngồi cùng bàn của cô nghe giảng rất nghiêm túc, nhưng khi giáo viên viết câu hỏi lên bảng đen thì bạn cùng bàn lại vò đầu bứt tai không giải được.Tống Thời Hạ mở sách giáo khoa ra, kiến thức trong trí nhớ dần dần trở về, cô làm ra nháp một lần, cảm giác quen thuộc đã trở lại.Cô chỉ vào ví dụ mẫu:“Cậu phải tìm áp dụng phương trình parabol cho bài này, thật ra hai câu hỏi này có cùng cách giải.”Không ngờ bạn cùng bàn hình như bị dọa sợ, bối rối nói cảm ơn.Phản ứng của cô ấy khiến Tống Thời Hạ ngây người.