Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 287: Chương 287

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cách đó không xa, nhóm bốn học sinh hư gọi hai món mặn hai món chạy, được xem là khá giàu có trong đám học sinh.Văn Xương Hoa chú ý đến học sinh chuyển trường đang ngồi cùng bàn với giáo viên.“Học sinh chuyển trường này có lai lịch gì vậy? Hai ngày trước ăn cơm với cô Mạnh, trưa nay lại ăn ba món mặn một chay, chắc không phải họ hàng của cô Mạnh đấy chứ?”Trịnh Thắng Lợi tay nhanh mắt lẹ gắp một cái đùi gà lên:“Không giống lắm, cô Mạnh quá ân cần với cậu ta, còn gắp thức ăn cho nữa.Bình thường Mạnh Như thường xuyên mắng chúng ta, vậy mà lại nịnh nọt học sinh chuyển trường như thế.”Bạch Thu Thụy cũng không ngẩng lên nhìn:“Trông quê mùa như vậy chắc chắn không phải con cái trong khu chúng ta, có thể là bà con xa của cô Mạnh.”Lý Kiến An nhìn chằm chằm một lúc.“Không đúng, sao cô giáo Quý cũng gắp thức ăn cho học sinh chuyển trường?”Bạch Thu Thụy nhún vai: “Cũng có thể là bà con xa của lãnh đạo nào đó của trường học.”Mọi người nhìn nhau, vậy có nên móc nối với học sinh chuyển trường nữa không?Nhưng nghĩ đến xe máy của anh Bạch, bọn họ không cam lòng bỏ qua cơ hội này.…Tạm thời thím Phùng mất đi bạn tốt, gần đây cũng mất đi động lực làm việc.Cả ngày bà ngồi ở sau bếp thở dài, không biết khi nào Tiểu Tống mới trở về nữa?Trần Kiều nhân lúc nghỉ trưa dọn dẹp sạch sẽ lại nhà bếp, sau đó mệt mỏi nên ngồi xuống nghỉ ngơi.Thím Phùng ngẩng đầu nhìn cô ta một cái: “Gần đây cháu chăm chỉ quá rồi đấy, cháu không cần đến quét dọn nhà bếp đâu.”Trần Kiều lau tay vào tạp dề, cười nói: “Cháu thấy nhà bếp dính dầu mỡ bẩn quá nên muốn lau dọn cho sạch thôi.”Cô ta chủ động hỏi: “Gần đây tâm trạng thím không tốt sao?”Thím Phùng nghĩ, sớm hay muộn chuyện đi học cũng có người biết, không bằng thoải mái nói ra cho rồi.“Đúng vậy, cháu cũng biết Tiểu Tống kế bên nhà thím chứ, con bé đi học lại rồi, gần đây không ai nói chuyện với thím nên thấy buồn chán không quen.”Nụ cười của Trần Kiều hơi cứng lại, trên mặt ánh lên vẻ ghen tỵ và ao ước.“Đi học cũng tốt, vậy ở nhà ai trông con cái ạ?”Thím Phùng hâm mộ nói:“Cháu không thấy gần đây giáo sư Quý mua bánh bao ở căn tin à, con cái ở nhà đều do giáo sư Quý chăm sóc, Tiểu Tống vẫn ở nhà mẹ chồng.”DTVTrần Kiều lại càng ghen tỵ hơn, cuộc sống của Tống Thời Hạ quá tốt khiến cô ta ghen cũng không nổi.“Sướng thật đấy.”Thím Phùng nâng mặt lên:“Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Tống mà dẫn thím đi học cùng, không biết thím có thể học được cái gì không.”Trần Kiều cười gượng: “Chỉ cần thím muốn học thì chắc chắn có thể.”Bận rộn cả ngày xong về nhà, con trai đang vùi đầu làm bài tập, con gái thì oán trách cô ta về muộn làm bọn chúng đói bụng.Cả thể xác lẫn tinh thần của Trần Kiều đều mệt mỏi:“Không phải mẹ đã nói các con đói thì đến căn tin tìm mẹ sao? Buổi chiều ở đấy sẽ lo bữa ăn cho nhân viên.”Hoắc Tuyền khó chịu bĩu môi:“Nhưng bọn con còn phải làm bài tập, mẹ cũng biết bọn con có nhiều bài tập mà.” 

Cách đó không xa, nhóm bốn học sinh hư gọi hai món mặn hai món chạy, được xem là khá giàu có trong đám học sinh.

Văn Xương Hoa chú ý đến học sinh chuyển trường đang ngồi cùng bàn với giáo viên.

“Học sinh chuyển trường này có lai lịch gì vậy? Hai ngày trước ăn cơm với cô Mạnh, trưa nay lại ăn ba món mặn một chay, chắc không phải họ hàng của cô Mạnh đấy chứ?”

Trịnh Thắng Lợi tay nhanh mắt lẹ gắp một cái đùi gà lên:

“Không giống lắm, cô Mạnh quá ân cần với cậu ta, còn gắp thức ăn cho nữa.

Bình thường Mạnh Như thường xuyên mắng chúng ta, vậy mà lại nịnh nọt học sinh chuyển trường như thế.”

Bạch Thu Thụy cũng không ngẩng lên nhìn:

“Trông quê mùa như vậy chắc chắn không phải con cái trong khu chúng ta, có thể là bà con xa của cô Mạnh.”

Lý Kiến An nhìn chằm chằm một lúc.

“Không đúng, sao cô giáo Quý cũng gắp thức ăn cho học sinh chuyển trường?”

Bạch Thu Thụy nhún vai: “Cũng có thể là bà con xa của lãnh đạo nào đó của trường học.”

Mọi người nhìn nhau, vậy có nên móc nối với học sinh chuyển trường nữa không?

Nhưng nghĩ đến xe máy của anh Bạch, bọn họ không cam lòng bỏ qua cơ hội này.

Tạm thời thím Phùng mất đi bạn tốt, gần đây cũng mất đi động lực làm việc.

Cả ngày bà ngồi ở sau bếp thở dài, không biết khi nào Tiểu Tống mới trở về nữa?

Trần Kiều nhân lúc nghỉ trưa dọn dẹp sạch sẽ lại nhà bếp, sau đó mệt mỏi nên ngồi xuống nghỉ ngơi.

Thím Phùng ngẩng đầu nhìn cô ta một cái:

 

“Gần đây cháu chăm chỉ quá rồi đấy, cháu không cần đến quét dọn nhà bếp đâu.”

Trần Kiều lau tay vào tạp dề, cười nói: “Cháu thấy nhà bếp dính dầu mỡ bẩn quá nên muốn lau dọn cho sạch thôi.”

Cô ta chủ động hỏi: “Gần đây tâm trạng thím không tốt sao?”

Thím Phùng nghĩ, sớm hay muộn chuyện đi học cũng có người biết, không bằng thoải mái nói ra cho rồi.

“Đúng vậy, cháu cũng biết Tiểu Tống kế bên nhà thím chứ, con bé đi học lại rồi, gần đây không ai nói chuyện với thím nên thấy buồn chán không quen.”

Nụ cười của Trần Kiều hơi cứng lại, trên mặt ánh lên vẻ ghen tỵ và ao ước.

“Đi học cũng tốt, vậy ở nhà ai trông con cái ạ?”

Thím Phùng hâm mộ nói:

“Cháu không thấy gần đây giáo sư Quý mua bánh bao ở căn tin à, con cái ở nhà đều do giáo sư Quý chăm sóc, Tiểu Tống vẫn ở nhà mẹ chồng.”

DTV

Trần Kiều lại càng ghen tỵ hơn, cuộc sống của Tống Thời Hạ quá tốt khiến cô ta ghen cũng không nổi.

“Sướng thật đấy.”

Thím Phùng nâng mặt lên:

“Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Tống mà dẫn thím đi học cùng, không biết thím có thể học được cái gì không.”

Trần Kiều cười gượng: “Chỉ cần thím muốn học thì chắc chắn có thể.”

Bận rộn cả ngày xong về nhà, con trai đang vùi đầu làm bài tập, con gái thì oán trách cô ta về muộn làm bọn chúng đói bụng.

Cả thể xác lẫn tinh thần của Trần Kiều đều mệt mỏi:

“Không phải mẹ đã nói các con đói thì đến căn tin tìm mẹ sao? Buổi chiều ở đấy sẽ lo bữa ăn cho nhân viên.”

Hoắc Tuyền khó chịu bĩu môi:

“Nhưng bọn con còn phải làm bài tập, mẹ cũng biết bọn con có nhiều bài tập mà.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Cách đó không xa, nhóm bốn học sinh hư gọi hai món mặn hai món chạy, được xem là khá giàu có trong đám học sinh.Văn Xương Hoa chú ý đến học sinh chuyển trường đang ngồi cùng bàn với giáo viên.“Học sinh chuyển trường này có lai lịch gì vậy? Hai ngày trước ăn cơm với cô Mạnh, trưa nay lại ăn ba món mặn một chay, chắc không phải họ hàng của cô Mạnh đấy chứ?”Trịnh Thắng Lợi tay nhanh mắt lẹ gắp một cái đùi gà lên:“Không giống lắm, cô Mạnh quá ân cần với cậu ta, còn gắp thức ăn cho nữa.Bình thường Mạnh Như thường xuyên mắng chúng ta, vậy mà lại nịnh nọt học sinh chuyển trường như thế.”Bạch Thu Thụy cũng không ngẩng lên nhìn:“Trông quê mùa như vậy chắc chắn không phải con cái trong khu chúng ta, có thể là bà con xa của cô Mạnh.”Lý Kiến An nhìn chằm chằm một lúc.“Không đúng, sao cô giáo Quý cũng gắp thức ăn cho học sinh chuyển trường?”Bạch Thu Thụy nhún vai: “Cũng có thể là bà con xa của lãnh đạo nào đó của trường học.”Mọi người nhìn nhau, vậy có nên móc nối với học sinh chuyển trường nữa không?Nhưng nghĩ đến xe máy của anh Bạch, bọn họ không cam lòng bỏ qua cơ hội này.…Tạm thời thím Phùng mất đi bạn tốt, gần đây cũng mất đi động lực làm việc.Cả ngày bà ngồi ở sau bếp thở dài, không biết khi nào Tiểu Tống mới trở về nữa?Trần Kiều nhân lúc nghỉ trưa dọn dẹp sạch sẽ lại nhà bếp, sau đó mệt mỏi nên ngồi xuống nghỉ ngơi.Thím Phùng ngẩng đầu nhìn cô ta một cái: “Gần đây cháu chăm chỉ quá rồi đấy, cháu không cần đến quét dọn nhà bếp đâu.”Trần Kiều lau tay vào tạp dề, cười nói: “Cháu thấy nhà bếp dính dầu mỡ bẩn quá nên muốn lau dọn cho sạch thôi.”Cô ta chủ động hỏi: “Gần đây tâm trạng thím không tốt sao?”Thím Phùng nghĩ, sớm hay muộn chuyện đi học cũng có người biết, không bằng thoải mái nói ra cho rồi.“Đúng vậy, cháu cũng biết Tiểu Tống kế bên nhà thím chứ, con bé đi học lại rồi, gần đây không ai nói chuyện với thím nên thấy buồn chán không quen.”Nụ cười của Trần Kiều hơi cứng lại, trên mặt ánh lên vẻ ghen tỵ và ao ước.“Đi học cũng tốt, vậy ở nhà ai trông con cái ạ?”Thím Phùng hâm mộ nói:“Cháu không thấy gần đây giáo sư Quý mua bánh bao ở căn tin à, con cái ở nhà đều do giáo sư Quý chăm sóc, Tiểu Tống vẫn ở nhà mẹ chồng.”DTVTrần Kiều lại càng ghen tỵ hơn, cuộc sống của Tống Thời Hạ quá tốt khiến cô ta ghen cũng không nổi.“Sướng thật đấy.”Thím Phùng nâng mặt lên:“Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Tống mà dẫn thím đi học cùng, không biết thím có thể học được cái gì không.”Trần Kiều cười gượng: “Chỉ cần thím muốn học thì chắc chắn có thể.”Bận rộn cả ngày xong về nhà, con trai đang vùi đầu làm bài tập, con gái thì oán trách cô ta về muộn làm bọn chúng đói bụng.Cả thể xác lẫn tinh thần của Trần Kiều đều mệt mỏi:“Không phải mẹ đã nói các con đói thì đến căn tin tìm mẹ sao? Buổi chiều ở đấy sẽ lo bữa ăn cho nhân viên.”Hoắc Tuyền khó chịu bĩu môi:“Nhưng bọn con còn phải làm bài tập, mẹ cũng biết bọn con có nhiều bài tập mà.” 

Chương 287: Chương 287