Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 298: Chương 298

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Duy Thanh thấy cô đã dốc hết thủ đoạn để cầu xin, cuối cùng vẫn nhượng bộ cô.“Chỉ lần này thôi nhé, không có lần sau, những bài đó anh sẽ thay đổi đầu đề, lúc nào rảnh em phải làm lại cho anh xem.”Anh còn chưa nói xong, Tống Thời Hạ đã vui mừng nhảy lên: “Yêu anh quá! Nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu.”Cô hớn hở chạy tới mở tủ quần áo chọn đồ, vứt lại sau lưng vị giáo sư đáng kính đang sững sờ.Tống Thời Hạ chọn chiếc áo khoác ngoài màu xanh biển, phối với áo sơ mi trắng cổ Đức.Bộ đồ này trông rất trẻ trung, không hề có cảm giác lạc lõng hay quá già dặn trong môi trường học sinh.Chân váy dài màu vàng nâu bằng vải nỉ, vạt tới cẳng chân, lại xỏ đôi giày da cùng với đôi tất trắng, tổng thể nhìn thật xinh đẹp và linh động.Cô quay một vòng trước mặt Quý Duy Thanh, hỏi: “Anh thấy sao?”Quý Duy Thanh nhìn cô vợ nhỏ trong phong cách thiếu nữ 18 trước mặt, thật thà đáp: “Rất đẹp.”Tống Thời Hạ lại quay về trước gương, tô một lớp son đỏ, cảm thấy màu son hơi đậm.Cô xoay sang phía chồng, nhón chân hôn anh một cái, sau đó lầm bầm: “Ừm, màu như thế này là vừa đẹp.”Quý Duy Thanh còn chưa kịp hoàn hồn, cô đã tung tăng cầm túi ra đến cửa.Xuống sân, Tống Thời Hạ thấy mẹ chồng đang tưới hoa.“Tiểu Tống hôm nay mặc đẹp thế, con tự phối váy áo hả?”Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Vâng, con cảm thấy mặc thế này nhìn trẻ.”Hàn Dung lập tức khen ngợi không tiếc lời: “Đâu chỉ trẻ, con mặc thế này trông chỉ trạc tuổi Yên Nhiên thôi đó.”Tống Thời Hạ thông báo với mẹ chồng về lí do mình ra ngoài:“Anh con có bạn gái, muốn mời con đi ăn một bữa, tối anh ấy sẽ đưa con về ạ.”Hàn Dung tươi cười:“Thế thì là chuyện vui đấy, nếu ăn xong thấy muộn quá thì cứ ở tạm bên đó, mai hẵng về cũng được, đừng đi đêm, không an toàn.”Tống Thời Hạ thấy lòng ấm áp lắm: “Ăn xong chắc mới chỉ tầm hơn 8 giờ thôi, hẳn là có thể về nhà trước 9 giờ.”Cô đi rồi, hàng xóm từ trong nhà ló ra hỏi Hàn Dung: “Vừa rồi là Yên Nhiên hả? Con bé quên cái gì ở nhà à?”Hàn Dung hớn hở khoe: “Con dâu tôi đấy, mắt bà làm sao vậy.”“Ấy chà, con dâu bà ăn mặc lòe loẹt như thế đi chơi à?”Nụ cười trên môi Hàn Dung vụt tắt:“Cái gì mà lòe loẹt? Người thân bên nhà nó mời ăn cơm, chả lẽ phải mặc đồ cũ đi?”Hàng xóm bị bẽ mặt, xấu hổ cười cười:“Ấy ấy, bà đừng nóng, tôi nói thế chỉ vì tôi nóng ruột thay cho bà thôi mà, con dâu quá trẻ trung xinh đẹp thì không được an toàn lắm.” Hàn Dung cười lạnh, phản bác:“Có gì mà không an toàn? Con dâu tôi xinh đẹp trẻ trung là vì nó sinh ra đã thế, mà con trai tôi cũng chả kém chỗ nào.Hai đứa nó xứng đôi vừa lứa, vợ chồng son tình cảm đầm ấm yên ổn, cần ai lo hộ?Con trai tôi mua quần áo cho vợ toàn mua theo rương đấy, như tôi đây trải đời nhiều còn chưa thấy người nào chiều vợ thương vợ như nó đâu.”

Quý Duy Thanh thấy cô đã dốc hết thủ đoạn để cầu xin, cuối cùng vẫn nhượng bộ cô.

“Chỉ lần này thôi nhé, không có lần sau, những bài đó anh sẽ thay đổi đầu đề, lúc nào rảnh em phải làm lại cho anh xem.”

Anh còn chưa nói xong, Tống Thời Hạ đã vui mừng nhảy lên: “Yêu anh quá! Nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu.”

Cô hớn hở chạy tới mở tủ quần áo chọn đồ, vứt lại sau lưng vị giáo sư đáng kính đang sững sờ.

Tống Thời Hạ chọn chiếc áo khoác ngoài màu xanh biển, phối với áo sơ mi trắng cổ Đức.

Bộ đồ này trông rất trẻ trung, không hề có cảm giác lạc lõng hay quá già dặn trong môi trường học sinh.

Chân váy dài màu vàng nâu bằng vải nỉ, vạt tới cẳng chân, lại xỏ đôi giày da cùng với đôi tất trắng, tổng thể nhìn thật xinh đẹp và linh động.

Cô quay một vòng trước mặt Quý Duy Thanh, hỏi: “Anh thấy sao?”

Quý Duy Thanh nhìn cô vợ nhỏ trong phong cách thiếu nữ 18 trước mặt, thật thà đáp: “Rất đẹp.”

Tống Thời Hạ lại quay về trước gương, tô một lớp son đỏ, cảm thấy màu son hơi đậm.

Cô xoay sang phía chồng, nhón chân hôn anh một cái, sau đó lầm bầm: “Ừm, màu như thế này là vừa đẹp.”

Quý Duy Thanh còn chưa kịp hoàn hồn, cô đã tung tăng cầm túi ra đến cửa.

Xuống sân, Tống Thời Hạ thấy mẹ chồng đang tưới hoa.

“Tiểu Tống hôm nay mặc đẹp thế, con tự phối váy áo hả?”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Vâng, con cảm thấy mặc thế này nhìn trẻ.”

Hàn Dung lập tức khen ngợi không tiếc lời: “Đâu chỉ trẻ, con mặc thế này trông chỉ trạc tuổi Yên Nhiên thôi đó.”

Tống Thời Hạ thông báo với mẹ chồng về lí do mình ra ngoài:

“Anh con có bạn gái, muốn mời con đi ăn một bữa, tối anh ấy sẽ đưa con về ạ.”

Hàn Dung tươi cười:

“Thế thì là chuyện vui đấy, nếu ăn xong thấy muộn quá thì cứ ở tạm bên đó, mai hẵng về cũng được, đừng đi đêm, không an toàn.”

Tống Thời Hạ thấy lòng ấm áp lắm: “Ăn xong chắc mới chỉ tầm hơn 8 giờ thôi, hẳn là có thể về nhà trước 9 giờ.”

Cô đi rồi, hàng xóm từ trong nhà ló ra hỏi Hàn Dung: “Vừa rồi là Yên Nhiên hả? Con bé quên cái gì ở nhà à?”

Hàn Dung hớn hở khoe: “Con dâu tôi đấy, mắt bà làm sao vậy.”

“Ấy chà, con dâu bà ăn mặc lòe loẹt như thế đi chơi à?”

Nụ cười trên môi Hàn Dung vụt tắt:

“Cái gì mà lòe loẹt? Người thân bên nhà nó mời ăn cơm, chả lẽ phải mặc đồ cũ đi?”

Hàng xóm bị bẽ mặt, xấu hổ cười cười:

“Ấy ấy, bà đừng nóng, tôi nói thế chỉ vì tôi nóng ruột thay cho bà thôi mà, con dâu quá trẻ trung xinh đẹp thì không được an toàn lắm.”

 

Hàn Dung cười lạnh, phản bác:

“Có gì mà không an toàn? Con dâu tôi xinh đẹp trẻ trung là vì nó sinh ra đã thế, mà con trai tôi cũng chả kém chỗ nào.

Hai đứa nó xứng đôi vừa lứa, vợ chồng son tình cảm đầm ấm yên ổn, cần ai lo hộ?

Con trai tôi mua quần áo cho vợ toàn mua theo rương đấy, như tôi đây trải đời nhiều còn chưa thấy người nào chiều vợ thương vợ như nó đâu.”

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Duy Thanh thấy cô đã dốc hết thủ đoạn để cầu xin, cuối cùng vẫn nhượng bộ cô.“Chỉ lần này thôi nhé, không có lần sau, những bài đó anh sẽ thay đổi đầu đề, lúc nào rảnh em phải làm lại cho anh xem.”Anh còn chưa nói xong, Tống Thời Hạ đã vui mừng nhảy lên: “Yêu anh quá! Nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu.”Cô hớn hở chạy tới mở tủ quần áo chọn đồ, vứt lại sau lưng vị giáo sư đáng kính đang sững sờ.Tống Thời Hạ chọn chiếc áo khoác ngoài màu xanh biển, phối với áo sơ mi trắng cổ Đức.Bộ đồ này trông rất trẻ trung, không hề có cảm giác lạc lõng hay quá già dặn trong môi trường học sinh.Chân váy dài màu vàng nâu bằng vải nỉ, vạt tới cẳng chân, lại xỏ đôi giày da cùng với đôi tất trắng, tổng thể nhìn thật xinh đẹp và linh động.Cô quay một vòng trước mặt Quý Duy Thanh, hỏi: “Anh thấy sao?”Quý Duy Thanh nhìn cô vợ nhỏ trong phong cách thiếu nữ 18 trước mặt, thật thà đáp: “Rất đẹp.”Tống Thời Hạ lại quay về trước gương, tô một lớp son đỏ, cảm thấy màu son hơi đậm.Cô xoay sang phía chồng, nhón chân hôn anh một cái, sau đó lầm bầm: “Ừm, màu như thế này là vừa đẹp.”Quý Duy Thanh còn chưa kịp hoàn hồn, cô đã tung tăng cầm túi ra đến cửa.Xuống sân, Tống Thời Hạ thấy mẹ chồng đang tưới hoa.“Tiểu Tống hôm nay mặc đẹp thế, con tự phối váy áo hả?”Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Vâng, con cảm thấy mặc thế này nhìn trẻ.”Hàn Dung lập tức khen ngợi không tiếc lời: “Đâu chỉ trẻ, con mặc thế này trông chỉ trạc tuổi Yên Nhiên thôi đó.”Tống Thời Hạ thông báo với mẹ chồng về lí do mình ra ngoài:“Anh con có bạn gái, muốn mời con đi ăn một bữa, tối anh ấy sẽ đưa con về ạ.”Hàn Dung tươi cười:“Thế thì là chuyện vui đấy, nếu ăn xong thấy muộn quá thì cứ ở tạm bên đó, mai hẵng về cũng được, đừng đi đêm, không an toàn.”Tống Thời Hạ thấy lòng ấm áp lắm: “Ăn xong chắc mới chỉ tầm hơn 8 giờ thôi, hẳn là có thể về nhà trước 9 giờ.”Cô đi rồi, hàng xóm từ trong nhà ló ra hỏi Hàn Dung: “Vừa rồi là Yên Nhiên hả? Con bé quên cái gì ở nhà à?”Hàn Dung hớn hở khoe: “Con dâu tôi đấy, mắt bà làm sao vậy.”“Ấy chà, con dâu bà ăn mặc lòe loẹt như thế đi chơi à?”Nụ cười trên môi Hàn Dung vụt tắt:“Cái gì mà lòe loẹt? Người thân bên nhà nó mời ăn cơm, chả lẽ phải mặc đồ cũ đi?”Hàng xóm bị bẽ mặt, xấu hổ cười cười:“Ấy ấy, bà đừng nóng, tôi nói thế chỉ vì tôi nóng ruột thay cho bà thôi mà, con dâu quá trẻ trung xinh đẹp thì không được an toàn lắm.” Hàn Dung cười lạnh, phản bác:“Có gì mà không an toàn? Con dâu tôi xinh đẹp trẻ trung là vì nó sinh ra đã thế, mà con trai tôi cũng chả kém chỗ nào.Hai đứa nó xứng đôi vừa lứa, vợ chồng son tình cảm đầm ấm yên ổn, cần ai lo hộ?Con trai tôi mua quần áo cho vợ toàn mua theo rương đấy, như tôi đây trải đời nhiều còn chưa thấy người nào chiều vợ thương vợ như nó đâu.”

Chương 298: Chương 298