Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 301: Chương 301
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trên cùng là một bộ mỹ phẩm dưỡng da, cô không nhận ra nhãn hiệu gì, nhưng nhìn bao bì cũng biết không phải hàng rẻ tiền.DTVTống Thu Sinh nói:“Bộ mỹ phẩm này 80 đồng, hàng nhập ngoại đấy, chị dâu em lấy từ suất đồ của chị ấy cho em dùng đó.”Tống Thời Hạ ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị dâu.”“Khách sáo làm gì, nếu em thấy dùng hợp thì lần sau chị lại mua cho em một bộ.Đây đều là nhãn hiệu mà người nước ngoài ưa chuộng, chị cảm thấy dùng cái này đúng là khiến da không bị khô như trước.”Thực ra, Tống Thời Hạ muốn nói với cô ấy rằng, da cô ấy bị khô là vì cô ấy là người phương Nam ra phương Bắc, chưa thích ứng với thời tiết nên sẽ cảm thấy như vậy.Nhưng dù sao thì mỹ phẩm này thực sự có tác dụng giữ ẩm và dưỡng ẩm tốt là được rồi.Bên dưới là vô số món đồ thuộc về ăn mặc dùng.Có một chiếc áo khoác hồng nhạt, chất liệu rất mượt tay, màu hồng dịu chứ không phải hồng baby, da ngả vàng hay da hơi tối màu mặc cũng không bị xỉn.“Em mới 20, chị nghĩ màu này hợp với em.”Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Không phải chị cũng cùng tuổi em sao?”Diêu Tuyết cười bảo: “Chị chỉ nhỏ hơn anh em 3 tuổi thôi.”“Em không nhận ra đấy, em còn tưởng chị chỉ bằng tuổi em thôi.”Con gái thích nhất là được khen trẻ hơn tuổi, Diêu Tuyết nghe vậy càng tươi cười hớn hở. “Em khéo nói quá đi, mở thử cái hộp xanh lục kia xem, chị vốn định đánh cho em cái vòng vàng nhưng ngẫm kĩ lại cảm thấy kim cương đẹp hơn.”Tống Thời Hạ mở hộp, suýt thì bị ánh sáng của viên kim cương lớn trong đó chói mù mắt.Giá trị của kim cương về sau mới bị đẩy lên cao, nhưng thời đại này muốn mua dây chuyền đính kim cươi thì phải qua thành phố G mới có.“Đẹp quá.”Diêu Tuyết còn giới thiệu:“Phối hợp với quần áo đẹp thì kim cương cỡ nhỏ sẽ không bắt mắt, phải loại cỡ lớn hình thoi thế này, phối với áo len màu đen mới gọi là đẹp nổi bật.”Dây chuyền đính kim cương quả thật rất đẹp khi kết hợp với áo len, nếu đeo riêng lại trông hơi khoa trương quá.Tống Thời Hạ cầm sợi dây chuyền kim cương, mặt mày hớn hở.“Cảm ơn chị dâu, em rất thích ạ.”Bên dưới đều là quần áo, mà lúc này, đồ ăn cũng đã được đưa lên, Tống Thời Hạ không tiếp tục giở ra xem.Quà gặp mặt của chị dâu tương lai thật quá long trọng, cô phải ngẫm kĩ xem lần sau đáp lễ thế nào mới được.Thịt được đưa lên, nhân viên phục vụ cũng chia thức ăn vào từng khay riêng cho mỗi người.Tống Thời Hạ nếm thử một miếng, hương vị có vẻ giống thịt bò nướng khay sắt.Món sườn dê này không có trong thực đơn, Diêu Tuyết đã mua thịt dê bên ngoài, mang tới nhờ đầu bếp chế biến và nướng giúp.Cô ấy nhiệt tình nói:“Các nhà hàng thịt nướng ở đây không có thịt dê, em nhất định phải nếm thử món sườn dê nướng chính tông này, nếu có cơ hội qua nhà chị, chị mời em ăn dê nướng nguyên con.”Tống Thời Hạ hớn hở nói ngay: “Chắc chắn rồi ạ.”
Trên cùng là một bộ mỹ phẩm dưỡng da, cô không nhận ra nhãn hiệu gì, nhưng nhìn bao bì cũng biết không phải hàng rẻ tiền.
DTV
Tống Thu Sinh nói:
“Bộ mỹ phẩm này 80 đồng, hàng nhập ngoại đấy, chị dâu em lấy từ suất đồ của chị ấy cho em dùng đó.”
Tống Thời Hạ ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị dâu.”
“Khách sáo làm gì, nếu em thấy dùng hợp thì lần sau chị lại mua cho em một bộ.
Đây đều là nhãn hiệu mà người nước ngoài ưa chuộng, chị cảm thấy dùng cái này đúng là khiến da không bị khô như trước.”
Thực ra, Tống Thời Hạ muốn nói với cô ấy rằng, da cô ấy bị khô là vì cô ấy là người phương Nam ra phương Bắc, chưa thích ứng với thời tiết nên sẽ cảm thấy như vậy.
Nhưng dù sao thì mỹ phẩm này thực sự có tác dụng giữ ẩm và dưỡng ẩm tốt là được rồi.
Bên dưới là vô số món đồ thuộc về ăn mặc dùng.
Có một chiếc áo khoác hồng nhạt, chất liệu rất mượt tay, màu hồng dịu chứ không phải hồng baby, da ngả vàng hay da hơi tối màu mặc cũng không bị xỉn.
“Em mới 20, chị nghĩ màu này hợp với em.”
Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Không phải chị cũng cùng tuổi em sao?”
Diêu Tuyết cười bảo: “Chị chỉ nhỏ hơn anh em 3 tuổi thôi.”
“Em không nhận ra đấy, em còn tưởng chị chỉ bằng tuổi em thôi.”
Con gái thích nhất là được khen trẻ hơn tuổi, Diêu Tuyết nghe vậy càng tươi cười hớn hở.
“Em khéo nói quá đi, mở thử cái hộp xanh lục kia xem, chị vốn định đánh cho em cái vòng vàng nhưng ngẫm kĩ lại cảm thấy kim cương đẹp hơn.”
Tống Thời Hạ mở hộp, suýt thì bị ánh sáng của viên kim cương lớn trong đó chói mù mắt.
Giá trị của kim cương về sau mới bị đẩy lên cao, nhưng thời đại này muốn mua dây chuyền đính kim cươi thì phải qua thành phố G mới có.
“Đẹp quá.”
Diêu Tuyết còn giới thiệu:
“Phối hợp với quần áo đẹp thì kim cương cỡ nhỏ sẽ không bắt mắt, phải loại cỡ lớn hình thoi thế này, phối với áo len màu đen mới gọi là đẹp nổi bật.”
Dây chuyền đính kim cương quả thật rất đẹp khi kết hợp với áo len, nếu đeo riêng lại trông hơi khoa trương quá.
Tống Thời Hạ cầm sợi dây chuyền kim cương, mặt mày hớn hở.
“Cảm ơn chị dâu, em rất thích ạ.”
Bên dưới đều là quần áo, mà lúc này, đồ ăn cũng đã được đưa lên, Tống Thời Hạ không tiếp tục giở ra xem.
Quà gặp mặt của chị dâu tương lai thật quá long trọng, cô phải ngẫm kĩ xem lần sau đáp lễ thế nào mới được.
Thịt được đưa lên, nhân viên phục vụ cũng chia thức ăn vào từng khay riêng cho mỗi người.
Tống Thời Hạ nếm thử một miếng, hương vị có vẻ giống thịt bò nướng khay sắt.
Món sườn dê này không có trong thực đơn, Diêu Tuyết đã mua thịt dê bên ngoài, mang tới nhờ đầu bếp chế biến và nướng giúp.
Cô ấy nhiệt tình nói:
“Các nhà hàng thịt nướng ở đây không có thịt dê, em nhất định phải nếm thử món sườn dê nướng chính tông này, nếu có cơ hội qua nhà chị, chị mời em ăn dê nướng nguyên con.”
Tống Thời Hạ hớn hở nói ngay: “Chắc chắn rồi ạ.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Trên cùng là một bộ mỹ phẩm dưỡng da, cô không nhận ra nhãn hiệu gì, nhưng nhìn bao bì cũng biết không phải hàng rẻ tiền.DTVTống Thu Sinh nói:“Bộ mỹ phẩm này 80 đồng, hàng nhập ngoại đấy, chị dâu em lấy từ suất đồ của chị ấy cho em dùng đó.”Tống Thời Hạ ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị dâu.”“Khách sáo làm gì, nếu em thấy dùng hợp thì lần sau chị lại mua cho em một bộ.Đây đều là nhãn hiệu mà người nước ngoài ưa chuộng, chị cảm thấy dùng cái này đúng là khiến da không bị khô như trước.”Thực ra, Tống Thời Hạ muốn nói với cô ấy rằng, da cô ấy bị khô là vì cô ấy là người phương Nam ra phương Bắc, chưa thích ứng với thời tiết nên sẽ cảm thấy như vậy.Nhưng dù sao thì mỹ phẩm này thực sự có tác dụng giữ ẩm và dưỡng ẩm tốt là được rồi.Bên dưới là vô số món đồ thuộc về ăn mặc dùng.Có một chiếc áo khoác hồng nhạt, chất liệu rất mượt tay, màu hồng dịu chứ không phải hồng baby, da ngả vàng hay da hơi tối màu mặc cũng không bị xỉn.“Em mới 20, chị nghĩ màu này hợp với em.”Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Không phải chị cũng cùng tuổi em sao?”Diêu Tuyết cười bảo: “Chị chỉ nhỏ hơn anh em 3 tuổi thôi.”“Em không nhận ra đấy, em còn tưởng chị chỉ bằng tuổi em thôi.”Con gái thích nhất là được khen trẻ hơn tuổi, Diêu Tuyết nghe vậy càng tươi cười hớn hở. “Em khéo nói quá đi, mở thử cái hộp xanh lục kia xem, chị vốn định đánh cho em cái vòng vàng nhưng ngẫm kĩ lại cảm thấy kim cương đẹp hơn.”Tống Thời Hạ mở hộp, suýt thì bị ánh sáng của viên kim cương lớn trong đó chói mù mắt.Giá trị của kim cương về sau mới bị đẩy lên cao, nhưng thời đại này muốn mua dây chuyền đính kim cươi thì phải qua thành phố G mới có.“Đẹp quá.”Diêu Tuyết còn giới thiệu:“Phối hợp với quần áo đẹp thì kim cương cỡ nhỏ sẽ không bắt mắt, phải loại cỡ lớn hình thoi thế này, phối với áo len màu đen mới gọi là đẹp nổi bật.”Dây chuyền đính kim cương quả thật rất đẹp khi kết hợp với áo len, nếu đeo riêng lại trông hơi khoa trương quá.Tống Thời Hạ cầm sợi dây chuyền kim cương, mặt mày hớn hở.“Cảm ơn chị dâu, em rất thích ạ.”Bên dưới đều là quần áo, mà lúc này, đồ ăn cũng đã được đưa lên, Tống Thời Hạ không tiếp tục giở ra xem.Quà gặp mặt của chị dâu tương lai thật quá long trọng, cô phải ngẫm kĩ xem lần sau đáp lễ thế nào mới được.Thịt được đưa lên, nhân viên phục vụ cũng chia thức ăn vào từng khay riêng cho mỗi người.Tống Thời Hạ nếm thử một miếng, hương vị có vẻ giống thịt bò nướng khay sắt.Món sườn dê này không có trong thực đơn, Diêu Tuyết đã mua thịt dê bên ngoài, mang tới nhờ đầu bếp chế biến và nướng giúp.Cô ấy nhiệt tình nói:“Các nhà hàng thịt nướng ở đây không có thịt dê, em nhất định phải nếm thử món sườn dê nướng chính tông này, nếu có cơ hội qua nhà chị, chị mời em ăn dê nướng nguyên con.”Tống Thời Hạ hớn hở nói ngay: “Chắc chắn rồi ạ.”