Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 304: Chương 304
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Diêu Tuyết ngồi trên ghế phụ cười bảo:“Cái tính của ba chị ấy à, khó chơi lắm, ổng còn muốn lấy hôn nhân của chị để phát triển cơ nghiệp cơ, nhưng tìm khắp vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.Chị nói thật, ổng quá cứng nhắc, tìm cậu chàng nào tài giỏi và có tiền đồ chẳng phải hơn đám nhà giàu ăn sẵn hay sao.”Tống Thu Sinh an ủi cô ấy:“Em không cần nóng ruột, cho anh hai năm thôi, anh nhất định sẽ khiến ba vợ anh hài lòng.“Vậy em chờ xem.”Tống Thời Hạ bị đôi này tàn nhẫn khoe tình cảm ngay trước mặt, nhưng đã nhận của người ta cả thùng quà, đành phải lẳng lặng nuốt vào.Khi Diêu Tuyết xuống xe, cô vẫy tay chào, thình lình lại bị chị dâu nhéo má.“Lúc mới gặp đã muốn bóp thử, da em trắng đẹp quá, như cục bột vậy.”“Em toàn rửa mặt bằng nước lã thôi, nhưng em thích pha chế trà hoa để uống, lần sau em mang cho chị một ít, uống cái đó bổ khí sắc.”Tống Thu Sinh còn bổ sung:“Con bé còn biết ủ rượu trái cây, ngâm rượu thuốc nữa đấy, chẳng phải mỗi tháng em đều có mấy ngày đau eo đó sao, lấy ít rượu thuốc bôi xem có đỡ không.”“Lần sau em làm xong sẽ bảo anh em mang qua cho chị.” Chậc, thì ra anh trai cô săn sóc tỉ mỉ như thế cơ à.Tiễn chị dâu về, trên xe chỉ còn lại hai anh em. Tống Thời Hạ ra vẻ thần bí:“Anh này, em có cách này chắc chắn có thể làm ba vợ anh hài lòng, dù anh có bước chân vào nhà họ cũng sẽ không bị đánh gãy chân ném văng ra ngoài.”Tống Thu Sinh nửa tin nửa ngờ: “Cách gì, nói nghe thử xem.”“Em nói anh đừng cáu nhé, anh chỉ cần bảo đảm với ông ấy, về sau chị dâu sinh con sẽ theo họ chị ấy, vậy là anh có thể rời khỏi nhà chị ấy mà không sứt mẻ gì.”Tống Thu Sinh cau mày: “Thế chẳng phải anh cô thành đứa ở rể à?”“Không phải chứ, thời đại nào rồi còn kêu ở rể? Chỉ là để con cái theo họ chị ấy thôi, chị ấy vẫn gả cho anh mà.”“Anh nghĩ mà xem, vì sao ba chị ấy lại muốn chị ấy lấy một người môn đăng hộ đối? Chẳng phải là vì cơ nghiệp nhà chị ấy sao.Chị ấy vượt ngàn dặm xa xôi gả cho anh, như thế vốn dĩ đã hi sinh quá nhiều.Mặc dù hai năm sau anh có được chút thành công nhỏ nhoi thì ba chị ấy nhận anh cũng chỉ vì chị ấy thích anh mà thôi, chị ấy bị kẹp giữa hai bên, thực sự rất khó xử đó.”“Nhà mình không có ngôi hoàng đế cần thừa kế, nhưng nhà người ta thực sự có cả một gia tài cần kế thừa.Không phải cứ để con theo họ mẹ thì nó không thân thiết với anh nữa, đấy là kết tinh tình yêu của hai người mà. Nhà mình còn có Đông Đông, ba mẹ mình sẽ không nói gì đâu.”DTVTuy rằng ở nông thôn mọi người đều ngầm quy định con trai cả sẽ là người chăm sóc cha mẹ khi về già, cũng là người thờ cúng sau này.Nhưng theo tình hình nhà cô, mấy đứa con đều có điều kiện, có thể cùng nhau chăm sóc cha mẹ.Tống Thu Sinh càng nghe càng d.a.o động, nhưng sau lại quay sang trêu ghẹo em gái: “Nghe ý em thì có phải em muốn sinh một đứa rồi không?”“Thôi dẹp anh đi, trước mắt em không có ý định đấy, tốt nghiệp cấp ba xong còn phải học đại học nữa.”
Diêu Tuyết ngồi trên ghế phụ cười bảo:
“Cái tính của ba chị ấy à, khó chơi lắm, ổng còn muốn lấy hôn nhân của chị để phát triển cơ nghiệp cơ, nhưng tìm khắp vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.
Chị nói thật, ổng quá cứng nhắc, tìm cậu chàng nào tài giỏi và có tiền đồ chẳng phải hơn đám nhà giàu ăn sẵn hay sao.”
Tống Thu Sinh an ủi cô ấy:
“Em không cần nóng ruột, cho anh hai năm thôi, anh nhất định sẽ khiến ba vợ anh hài lòng.
“Vậy em chờ xem.”
Tống Thời Hạ bị đôi này tàn nhẫn khoe tình cảm ngay trước mặt, nhưng đã nhận của người ta cả thùng quà, đành phải lẳng lặng nuốt vào.
Khi Diêu Tuyết xuống xe, cô vẫy tay chào, thình lình lại bị chị dâu nhéo má.
“Lúc mới gặp đã muốn bóp thử, da em trắng đẹp quá, như cục bột vậy.”
“Em toàn rửa mặt bằng nước lã thôi, nhưng em thích pha chế trà hoa để uống, lần sau em mang cho chị một ít, uống cái đó bổ khí sắc.”
Tống Thu Sinh còn bổ sung:
“Con bé còn biết ủ rượu trái cây, ngâm rượu thuốc nữa đấy, chẳng phải mỗi tháng em đều có mấy ngày đau eo đó sao, lấy ít rượu thuốc bôi xem có đỡ không.”
“Lần sau em làm xong sẽ bảo anh em mang qua cho chị.” Chậc, thì ra anh trai cô săn sóc tỉ mỉ như thế cơ à.
Tiễn chị dâu về, trên xe chỉ còn lại hai anh em.
Tống Thời Hạ ra vẻ thần bí:
“Anh này, em có cách này chắc chắn có thể làm ba vợ anh hài lòng, dù anh có bước chân vào nhà họ cũng sẽ không bị đánh gãy chân ném văng ra ngoài.”
Tống Thu Sinh nửa tin nửa ngờ: “Cách gì, nói nghe thử xem.”
“Em nói anh đừng cáu nhé, anh chỉ cần bảo đảm với ông ấy, về sau chị dâu sinh con sẽ theo họ chị ấy, vậy là anh có thể rời khỏi nhà chị ấy mà không sứt mẻ gì.”
Tống Thu Sinh cau mày: “Thế chẳng phải anh cô thành đứa ở rể à?”
“Không phải chứ, thời đại nào rồi còn kêu ở rể? Chỉ là để con cái theo họ chị ấy thôi, chị ấy vẫn gả cho anh mà.”
“Anh nghĩ mà xem, vì sao ba chị ấy lại muốn chị ấy lấy một người môn đăng hộ đối? Chẳng phải là vì cơ nghiệp nhà chị ấy sao.
Chị ấy vượt ngàn dặm xa xôi gả cho anh, như thế vốn dĩ đã hi sinh quá nhiều.
Mặc dù hai năm sau anh có được chút thành công nhỏ nhoi thì ba chị ấy nhận anh cũng chỉ vì chị ấy thích anh mà thôi, chị ấy bị kẹp giữa hai bên, thực sự rất khó xử đó.”
“Nhà mình không có ngôi hoàng đế cần thừa kế, nhưng nhà người ta thực sự có cả một gia tài cần kế thừa.
Không phải cứ để con theo họ mẹ thì nó không thân thiết với anh nữa, đấy là kết tinh tình yêu của hai người mà. Nhà mình còn có Đông Đông, ba mẹ mình sẽ không nói gì đâu.”
DTV
Tuy rằng ở nông thôn mọi người đều ngầm quy định con trai cả sẽ là người chăm sóc cha mẹ khi về già, cũng là người thờ cúng sau này.
Nhưng theo tình hình nhà cô, mấy đứa con đều có điều kiện, có thể cùng nhau chăm sóc cha mẹ.
Tống Thu Sinh càng nghe càng d.a.o động, nhưng sau lại quay sang trêu ghẹo em gái: “Nghe ý em thì có phải em muốn sinh một đứa rồi không?”
“Thôi dẹp anh đi, trước mắt em không có ý định đấy, tốt nghiệp cấp ba xong còn phải học đại học nữa.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Diêu Tuyết ngồi trên ghế phụ cười bảo:“Cái tính của ba chị ấy à, khó chơi lắm, ổng còn muốn lấy hôn nhân của chị để phát triển cơ nghiệp cơ, nhưng tìm khắp vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.Chị nói thật, ổng quá cứng nhắc, tìm cậu chàng nào tài giỏi và có tiền đồ chẳng phải hơn đám nhà giàu ăn sẵn hay sao.”Tống Thu Sinh an ủi cô ấy:“Em không cần nóng ruột, cho anh hai năm thôi, anh nhất định sẽ khiến ba vợ anh hài lòng.“Vậy em chờ xem.”Tống Thời Hạ bị đôi này tàn nhẫn khoe tình cảm ngay trước mặt, nhưng đã nhận của người ta cả thùng quà, đành phải lẳng lặng nuốt vào.Khi Diêu Tuyết xuống xe, cô vẫy tay chào, thình lình lại bị chị dâu nhéo má.“Lúc mới gặp đã muốn bóp thử, da em trắng đẹp quá, như cục bột vậy.”“Em toàn rửa mặt bằng nước lã thôi, nhưng em thích pha chế trà hoa để uống, lần sau em mang cho chị một ít, uống cái đó bổ khí sắc.”Tống Thu Sinh còn bổ sung:“Con bé còn biết ủ rượu trái cây, ngâm rượu thuốc nữa đấy, chẳng phải mỗi tháng em đều có mấy ngày đau eo đó sao, lấy ít rượu thuốc bôi xem có đỡ không.”“Lần sau em làm xong sẽ bảo anh em mang qua cho chị.” Chậc, thì ra anh trai cô săn sóc tỉ mỉ như thế cơ à.Tiễn chị dâu về, trên xe chỉ còn lại hai anh em. Tống Thời Hạ ra vẻ thần bí:“Anh này, em có cách này chắc chắn có thể làm ba vợ anh hài lòng, dù anh có bước chân vào nhà họ cũng sẽ không bị đánh gãy chân ném văng ra ngoài.”Tống Thu Sinh nửa tin nửa ngờ: “Cách gì, nói nghe thử xem.”“Em nói anh đừng cáu nhé, anh chỉ cần bảo đảm với ông ấy, về sau chị dâu sinh con sẽ theo họ chị ấy, vậy là anh có thể rời khỏi nhà chị ấy mà không sứt mẻ gì.”Tống Thu Sinh cau mày: “Thế chẳng phải anh cô thành đứa ở rể à?”“Không phải chứ, thời đại nào rồi còn kêu ở rể? Chỉ là để con cái theo họ chị ấy thôi, chị ấy vẫn gả cho anh mà.”“Anh nghĩ mà xem, vì sao ba chị ấy lại muốn chị ấy lấy một người môn đăng hộ đối? Chẳng phải là vì cơ nghiệp nhà chị ấy sao.Chị ấy vượt ngàn dặm xa xôi gả cho anh, như thế vốn dĩ đã hi sinh quá nhiều.Mặc dù hai năm sau anh có được chút thành công nhỏ nhoi thì ba chị ấy nhận anh cũng chỉ vì chị ấy thích anh mà thôi, chị ấy bị kẹp giữa hai bên, thực sự rất khó xử đó.”“Nhà mình không có ngôi hoàng đế cần thừa kế, nhưng nhà người ta thực sự có cả một gia tài cần kế thừa.Không phải cứ để con theo họ mẹ thì nó không thân thiết với anh nữa, đấy là kết tinh tình yêu của hai người mà. Nhà mình còn có Đông Đông, ba mẹ mình sẽ không nói gì đâu.”DTVTuy rằng ở nông thôn mọi người đều ngầm quy định con trai cả sẽ là người chăm sóc cha mẹ khi về già, cũng là người thờ cúng sau này.Nhưng theo tình hình nhà cô, mấy đứa con đều có điều kiện, có thể cùng nhau chăm sóc cha mẹ.Tống Thu Sinh càng nghe càng d.a.o động, nhưng sau lại quay sang trêu ghẹo em gái: “Nghe ý em thì có phải em muốn sinh một đứa rồi không?”“Thôi dẹp anh đi, trước mắt em không có ý định đấy, tốt nghiệp cấp ba xong còn phải học đại học nữa.”