Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 315: Chương 315

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ dẫn Tô Ái Dân tới phòng sách.“Khi anh ấy viết luận thường sẽ rất chuyên chú, có khả năng còn không chú ý người khác nói gì.”“Không sao, đám làm nghiên cứu khoa học chúng tôi đều thế cả, em với Tú Chi nói chuyện đi, tôi vào tâm sự với cậu ấy.”Tiền Tú Chi cắn hạt dưa lách tách:“Em cẩn thận quá rồi, hai người là vợ chồng mà cũng sợ quấy rầy đến công việc của chồng à?Nếu cậu ấy bận thật, không muốn ai làm phiền thì chắc chắn sẽ nói trước với em thôi.”Tống Thời Hạ tò mò: “Chị Tú Chi, thế đồng chí Tô hồi ấy cũng là như thế hả?”“Em cứ gọi ảnh là anh Tô, các nhà nghiên cứu như bọn anh ấy cần có 100 bài luận đăng tạp chí hay là xuất bản, đó là để bình xét cấp bậc.Đây mới chỉ là bước *****ên thôi, ông chồng chị cũng mới gửi đi có hơn 30 bài, còn khuya mới đạt.”Tô Ái Dân mới đăng hơn 30 bài, vậy xem ra giáo sư Quý nhà cô muốn đạt mức 100 bài thì cần đốt hết toàn bộ những ngày thứ 7 chủ nhật trong vòng 10 năm tới cho các bài luận rồi.Có tiếng chân trên cầu thang, hai người quay ra nhìn thì thấy Tô Ái Dân đang đi xuống, mặt đầy sững sờ kinh sợ.“Cậu ta còn là người không thế?”Tiền Tú Chi liếc xéo chồng một cái: “Nói linh tinh gì đấy?”Tô Ái Dân lắc đầu như không thể tin nổi: “Giáo sư Quý đã có 50 bài đăng rồi, hơn anh một nửa.”50 bài?Lần này đến phiên Tống Thời Hạ ngơ ngác, ai giải thích cho cô biết, 50 bài luận là thứ quái vật ***** gì?Tô Ái Dân ngồi xuống, mặt mày ngơ ngác như đang hoài nghi cuộc đời, cứ lầm bầm nói gì đó không rõ.Tiền Tú Chi cười nói với Tống Thời Hạ:“Kệ anh ấy, chị quen rồi. Lần này tới đây để cảm ơn em, đồng thời còn chuyện này muốn báo cho em biết, có lẽ về sau lão Tô nhà chị sẽ thành đồng nghiệp với giáo sư Quý nhà em đấy.”“Đồng chí Tô sắp tới đại học Yến Kinh dạy học ạ?”“Không, ba chị nói bên trên muốn xây dựng viện khoa học gì đó, các giáo sư chuyên ngành vật lý toán học đều sẽ trở thành thành viên ở đó, bình thường vẫn giảng dạy ở trường cũ.”Tiền Tú Chi giúp Tống Thời Hạ thu dọn phòng bếp xong mới ra về.Tống Thời Hạ pha một cốc trà hoa ngồi ngây mặt trên sô pha.Đã có 50 bài đăng là cỡ nào nhỉ? Giáo sư cần đăng nhiều bài đến vậy cơ à?Cô không rõ lắm, nhưng đã biết một chuyện, giáo sư Quý nhà cô là ông vua trong lĩnh vực viết luận.Ngày mai thi rồi, chiều nay Tống Thời Hạ sang nhà mẹ chồng, mang cả quà cho Diêu Tuyết, đợi thi xong sẽ đưa qua.Phần quà cô mang cho Diêu Tuyết có một bình mật ong hoang dã, 40 năm sau chắc phải có giá 40 nghìn đồng một cân, còn hiện giờ thì không rõ lắm.Loại mật ong này có sản lượng thấp lắm, không có quen biết thì không mua được.Nhưng trước đó có ông doanh nhân nước ngoài đã tặng cho cô khá nhiều sau khi đổi được lá trà của cô.Loại mật ong được người ta tranh cướp từng bình, trên kệ hàng trong không gian của cô vẫn còn hai dãy bình dài. 

Tống Thời Hạ dẫn Tô Ái Dân tới phòng sách.

“Khi anh ấy viết luận thường sẽ rất chuyên chú, có khả năng còn không chú ý người khác nói gì.”

“Không sao, đám làm nghiên cứu khoa học chúng tôi đều thế cả, em với Tú Chi nói chuyện đi, tôi vào tâm sự với cậu ấy.”

Tiền Tú Chi cắn hạt dưa lách tách:

“Em cẩn thận quá rồi, hai người là vợ chồng mà cũng sợ quấy rầy đến công việc của chồng à?

Nếu cậu ấy bận thật, không muốn ai làm phiền thì chắc chắn sẽ nói trước với em thôi.”

Tống Thời Hạ tò mò: “Chị Tú Chi, thế đồng chí Tô hồi ấy cũng là như thế hả?”

“Em cứ gọi ảnh là anh Tô, các nhà nghiên cứu như bọn anh ấy cần có 100 bài luận đăng tạp chí hay là xuất bản, đó là để bình xét cấp bậc.

Đây mới chỉ là bước *****ên thôi, ông chồng chị cũng mới gửi đi có hơn 30 bài, còn khuya mới đạt.”

Tô Ái Dân mới đăng hơn 30 bài, vậy xem ra giáo sư Quý nhà cô muốn đạt mức 100 bài thì cần đốt hết toàn bộ những ngày thứ 7 chủ nhật trong vòng 10 năm tới cho các bài luận rồi.

Có tiếng chân trên cầu thang, hai người quay ra nhìn thì thấy Tô Ái Dân đang đi xuống, mặt đầy sững sờ kinh sợ.

“Cậu ta còn là người không thế?”

Tiền Tú Chi liếc xéo chồng một cái: “Nói linh tinh gì đấy?”

Tô Ái Dân lắc đầu như không thể tin nổi: “Giáo sư Quý đã có 50 bài đăng rồi, hơn anh một nửa.”

50 bài?

Lần này đến phiên Tống Thời Hạ ngơ ngác, ai giải thích cho cô biết, 50 bài luận là thứ quái vật ***** gì?

Tô Ái Dân ngồi xuống, mặt mày ngơ ngác như đang hoài nghi cuộc đời, cứ lầm bầm nói gì đó không rõ.

Tiền Tú Chi cười nói với Tống Thời Hạ:

“Kệ anh ấy, chị quen rồi. Lần này tới đây để cảm ơn em, đồng thời còn chuyện này muốn báo cho em biết, có lẽ về sau lão Tô nhà chị sẽ thành đồng nghiệp với giáo sư Quý nhà em đấy.”

“Đồng chí Tô sắp tới đại học Yến Kinh dạy học ạ?”

“Không, ba chị nói bên trên muốn xây dựng viện khoa học gì đó, các giáo sư chuyên ngành vật lý toán học đều sẽ trở thành thành viên ở đó, bình thường vẫn giảng dạy ở trường cũ.”

Tiền Tú Chi giúp Tống Thời Hạ thu dọn phòng bếp xong mới ra về.

Tống Thời Hạ pha một cốc trà hoa ngồi ngây mặt trên sô pha.

Đã có 50 bài đăng là cỡ nào nhỉ? Giáo sư cần đăng nhiều bài đến vậy cơ à?

Cô không rõ lắm, nhưng đã biết một chuyện, giáo sư Quý nhà cô là ông vua trong lĩnh vực viết luận.

Ngày mai thi rồi, chiều nay Tống Thời Hạ sang nhà mẹ chồng, mang cả quà cho Diêu Tuyết, đợi thi xong sẽ đưa qua.

Phần quà cô mang cho Diêu Tuyết có một bình mật ong hoang dã, 40 năm sau chắc phải có giá 40 nghìn đồng một cân, còn hiện giờ thì không rõ lắm.

Loại mật ong này có sản lượng thấp lắm, không có quen biết thì không mua được.

Nhưng trước đó có ông doanh nhân nước ngoài đã tặng cho cô khá nhiều sau khi đổi được lá trà của cô.

Loại mật ong được người ta tranh cướp từng bình, trên kệ hàng trong không gian của cô vẫn còn hai dãy bình dài.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ dẫn Tô Ái Dân tới phòng sách.“Khi anh ấy viết luận thường sẽ rất chuyên chú, có khả năng còn không chú ý người khác nói gì.”“Không sao, đám làm nghiên cứu khoa học chúng tôi đều thế cả, em với Tú Chi nói chuyện đi, tôi vào tâm sự với cậu ấy.”Tiền Tú Chi cắn hạt dưa lách tách:“Em cẩn thận quá rồi, hai người là vợ chồng mà cũng sợ quấy rầy đến công việc của chồng à?Nếu cậu ấy bận thật, không muốn ai làm phiền thì chắc chắn sẽ nói trước với em thôi.”Tống Thời Hạ tò mò: “Chị Tú Chi, thế đồng chí Tô hồi ấy cũng là như thế hả?”“Em cứ gọi ảnh là anh Tô, các nhà nghiên cứu như bọn anh ấy cần có 100 bài luận đăng tạp chí hay là xuất bản, đó là để bình xét cấp bậc.Đây mới chỉ là bước *****ên thôi, ông chồng chị cũng mới gửi đi có hơn 30 bài, còn khuya mới đạt.”Tô Ái Dân mới đăng hơn 30 bài, vậy xem ra giáo sư Quý nhà cô muốn đạt mức 100 bài thì cần đốt hết toàn bộ những ngày thứ 7 chủ nhật trong vòng 10 năm tới cho các bài luận rồi.Có tiếng chân trên cầu thang, hai người quay ra nhìn thì thấy Tô Ái Dân đang đi xuống, mặt đầy sững sờ kinh sợ.“Cậu ta còn là người không thế?”Tiền Tú Chi liếc xéo chồng một cái: “Nói linh tinh gì đấy?”Tô Ái Dân lắc đầu như không thể tin nổi: “Giáo sư Quý đã có 50 bài đăng rồi, hơn anh một nửa.”50 bài?Lần này đến phiên Tống Thời Hạ ngơ ngác, ai giải thích cho cô biết, 50 bài luận là thứ quái vật ***** gì?Tô Ái Dân ngồi xuống, mặt mày ngơ ngác như đang hoài nghi cuộc đời, cứ lầm bầm nói gì đó không rõ.Tiền Tú Chi cười nói với Tống Thời Hạ:“Kệ anh ấy, chị quen rồi. Lần này tới đây để cảm ơn em, đồng thời còn chuyện này muốn báo cho em biết, có lẽ về sau lão Tô nhà chị sẽ thành đồng nghiệp với giáo sư Quý nhà em đấy.”“Đồng chí Tô sắp tới đại học Yến Kinh dạy học ạ?”“Không, ba chị nói bên trên muốn xây dựng viện khoa học gì đó, các giáo sư chuyên ngành vật lý toán học đều sẽ trở thành thành viên ở đó, bình thường vẫn giảng dạy ở trường cũ.”Tiền Tú Chi giúp Tống Thời Hạ thu dọn phòng bếp xong mới ra về.Tống Thời Hạ pha một cốc trà hoa ngồi ngây mặt trên sô pha.Đã có 50 bài đăng là cỡ nào nhỉ? Giáo sư cần đăng nhiều bài đến vậy cơ à?Cô không rõ lắm, nhưng đã biết một chuyện, giáo sư Quý nhà cô là ông vua trong lĩnh vực viết luận.Ngày mai thi rồi, chiều nay Tống Thời Hạ sang nhà mẹ chồng, mang cả quà cho Diêu Tuyết, đợi thi xong sẽ đưa qua.Phần quà cô mang cho Diêu Tuyết có một bình mật ong hoang dã, 40 năm sau chắc phải có giá 40 nghìn đồng một cân, còn hiện giờ thì không rõ lắm.Loại mật ong này có sản lượng thấp lắm, không có quen biết thì không mua được.Nhưng trước đó có ông doanh nhân nước ngoài đã tặng cho cô khá nhiều sau khi đổi được lá trà của cô.Loại mật ong được người ta tranh cướp từng bình, trên kệ hàng trong không gian của cô vẫn còn hai dãy bình dài. 

Chương 315: Chương 315