Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 320: Chương 320
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Học Nhai do dự mãi, không biết có nên nói hay chăng.“Anh định nói gì?”Bị hỏi tới, ông đành chép miệng bảo:“Nói cho cùng còn không phải do em à, trước cứ luôn miệng nói muốn người ta làm con dâu mình, cuối cùng không thành, lại chả ra vấn đề.”Hàn Dung tức giận cười khẩy:“À, ra là em tốt với nhầm người à, tốt với nó rồi nó biến thành thứ vong ơn, dù không thành con dâu em thì em cũng đã đối xử tệ với nó bao giờ chưa?”Quý Học Nhai cào mũi:“Trước nay anh vẫn luôn cảm thấy con bé Vu Phương đó trông thâm trầm lắm toan tính, cả nhà mình chắc chỉ có em với Yên Nhiên không nhận ra được.”Hàn Dung vừa mới nguôi ngoai, nghe nói thế lại phát cáu:“Anh làm sao mà nhận ra được? Cái đồ gỗ mục nhà anh nhìn ra người ta toan tính nhiều mà không chịu nhắc em một câu?”“Anh không có học thức, nhưng mà bọn lính lăn lộn trên chiến trường như anh lại không phải mù.Mỗi lần nhà ta có chuyện gì bị đồn đại nhanh ra ngoài, chỉ cần nghe ngóng một chút là biết, chuyện toàn từ miệng hai mẹ con nhà đấy mà ra thôi.”Tính tình Hàn Dung thoải mái vô tư, chưa bao giờ nghĩ xấu cho người khác, mặc dù không thành thông gia với nhà bên nhưng lễ lạt qua lại chưa bao giờ cắt đứt.Ai mà ngờ được, tốt với người ta quá còn bị người ta ghim.Hàn Dung nổi giận: “Được, em thua, anh là lãnh đạo anh có tầm nhìn, về sau anh không cho em qua lại với ai thì em sẽ không nói một câu với người ta nữa.”Quý Học Nhai vội vàng từ chối:“Đừng đừng, em muốn làm gì thì cứ làm đi, người ta nói mấy câu thôi, chả thể tạo thành thương tổn thực chất gì cho nhà mình, không muốn nói chuyện thì ngó lơ là được.”“Nhưng mà em tức, phí bao nhiêu đồ ăn ngon nhà mình, phí cả bánh ú với bánh trung thu con dâu mình vất vả làm ra nữa chứ.”Lần này Quý Học Nhai hết sức đồng cảm:“Em cho thì cho mấy thứ mình tự làm thôi, lại cứ thích khoe con dâu giỏi giang cơ, người ta không ghen tức mới lạ đấy.”Nói xong, ông lại cười cười lấy lòng:“Em với con dâu mình thân thiết, tiện thể hỏi hộ anh một tiếng, mua lá trà đó ở đâu vậy, còn mua được nữa không.”Hàn Dung còn đang giận dỗi: “Sao anh không tự đi mà hỏi?”Quý Học Nhai cẩn thận nịnh nọt:DTV“Anh còn chưa mời đám bạn già kia nếm thử rượu thuốc, định hỏi con bé xem có thể bán cho anh một ít không, yên tâm, bảo đám kia trả tiền sòng phẳng.”Hàn Dung suy nghĩ giây lát, gật đầu: “Đừng có báo giá thấp quá, con dâu mình mới là người nhà.”Tiểu Tống hiện giờ không có thu nhập, nếu làm rượu thuốc có thể bán kiếm chút tiền tiêu vặt, hẳn con bé sẽ đồng ý.“Không không, trà rượu đều không rẻ, anh biết chứ, huống hồ, lá trà con dâu cho anh đều thuộc hàng thượng hạng, chắc chắn bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý xẻo ví mua đồ.Bọn anh tuổi này rồi, ai còn tiếc tiền không muốn hưởng thụ? Giờ cũng là tuổi hưởng phúc của con cháu rồi.”“Anh hiểu được như thế thì tốt, Tiểu Tống là người thật thà, sẽ không tham tiền của bọn anh, em chỉ nhắc anh thôi.”
Quý Học Nhai do dự mãi, không biết có nên nói hay chăng.
“Anh định nói gì?”
Bị hỏi tới, ông đành chép miệng bảo:
“Nói cho cùng còn không phải do em à, trước cứ luôn miệng nói muốn người ta làm con dâu mình, cuối cùng không thành, lại chả ra vấn đề.”
Hàn Dung tức giận cười khẩy:
“À, ra là em tốt với nhầm người à, tốt với nó rồi nó biến thành thứ vong ơn, dù không thành con dâu em thì em cũng đã đối xử tệ với nó bao giờ chưa?”
Quý Học Nhai cào mũi:
“Trước nay anh vẫn luôn cảm thấy con bé Vu Phương đó trông thâm trầm lắm toan tính, cả nhà mình chắc chỉ có em với Yên Nhiên không nhận ra được.”
Hàn Dung vừa mới nguôi ngoai, nghe nói thế lại phát cáu:
“Anh làm sao mà nhận ra được? Cái đồ gỗ mục nhà anh nhìn ra người ta toan tính nhiều mà không chịu nhắc em một câu?”
“Anh không có học thức, nhưng mà bọn lính lăn lộn trên chiến trường như anh lại không phải mù.
Mỗi lần nhà ta có chuyện gì bị đồn đại nhanh ra ngoài, chỉ cần nghe ngóng một chút là biết, chuyện toàn từ miệng hai mẹ con nhà đấy mà ra thôi.”
Tính tình Hàn Dung thoải mái vô tư, chưa bao giờ nghĩ xấu cho người khác, mặc dù không thành thông gia với nhà bên nhưng lễ lạt qua lại chưa bao giờ cắt đứt.
Ai mà ngờ được, tốt với người ta quá còn bị người ta ghim.
Hàn Dung nổi giận:
“Được, em thua, anh là lãnh đạo anh có tầm nhìn, về sau anh không cho em qua lại với ai thì em sẽ không nói một câu với người ta nữa.”
Quý Học Nhai vội vàng từ chối:
“Đừng đừng, em muốn làm gì thì cứ làm đi, người ta nói mấy câu thôi, chả thể tạo thành thương tổn thực chất gì cho nhà mình, không muốn nói chuyện thì ngó lơ là được.”
“Nhưng mà em tức, phí bao nhiêu đồ ăn ngon nhà mình, phí cả bánh ú với bánh trung thu con dâu mình vất vả làm ra nữa chứ.”
Lần này Quý Học Nhai hết sức đồng cảm:
“Em cho thì cho mấy thứ mình tự làm thôi, lại cứ thích khoe con dâu giỏi giang cơ, người ta không ghen tức mới lạ đấy.”
Nói xong, ông lại cười cười lấy lòng:
“Em với con dâu mình thân thiết, tiện thể hỏi hộ anh một tiếng, mua lá trà đó ở đâu vậy, còn mua được nữa không.”
Hàn Dung còn đang giận dỗi: “Sao anh không tự đi mà hỏi?”
Quý Học Nhai cẩn thận nịnh nọt:
DTV
“Anh còn chưa mời đám bạn già kia nếm thử rượu thuốc, định hỏi con bé xem có thể bán cho anh một ít không, yên tâm, bảo đám kia trả tiền sòng phẳng.”
Hàn Dung suy nghĩ giây lát, gật đầu: “Đừng có báo giá thấp quá, con dâu mình mới là người nhà.”
Tiểu Tống hiện giờ không có thu nhập, nếu làm rượu thuốc có thể bán kiếm chút tiền tiêu vặt, hẳn con bé sẽ đồng ý.
“Không không, trà rượu đều không rẻ, anh biết chứ, huống hồ, lá trà con dâu cho anh đều thuộc hàng thượng hạng, chắc chắn bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý xẻo ví mua đồ.
Bọn anh tuổi này rồi, ai còn tiếc tiền không muốn hưởng thụ? Giờ cũng là tuổi hưởng phúc của con cháu rồi.”
“Anh hiểu được như thế thì tốt, Tiểu Tống là người thật thà, sẽ không tham tiền của bọn anh, em chỉ nhắc anh thôi.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Học Nhai do dự mãi, không biết có nên nói hay chăng.“Anh định nói gì?”Bị hỏi tới, ông đành chép miệng bảo:“Nói cho cùng còn không phải do em à, trước cứ luôn miệng nói muốn người ta làm con dâu mình, cuối cùng không thành, lại chả ra vấn đề.”Hàn Dung tức giận cười khẩy:“À, ra là em tốt với nhầm người à, tốt với nó rồi nó biến thành thứ vong ơn, dù không thành con dâu em thì em cũng đã đối xử tệ với nó bao giờ chưa?”Quý Học Nhai cào mũi:“Trước nay anh vẫn luôn cảm thấy con bé Vu Phương đó trông thâm trầm lắm toan tính, cả nhà mình chắc chỉ có em với Yên Nhiên không nhận ra được.”Hàn Dung vừa mới nguôi ngoai, nghe nói thế lại phát cáu:“Anh làm sao mà nhận ra được? Cái đồ gỗ mục nhà anh nhìn ra người ta toan tính nhiều mà không chịu nhắc em một câu?”“Anh không có học thức, nhưng mà bọn lính lăn lộn trên chiến trường như anh lại không phải mù.Mỗi lần nhà ta có chuyện gì bị đồn đại nhanh ra ngoài, chỉ cần nghe ngóng một chút là biết, chuyện toàn từ miệng hai mẹ con nhà đấy mà ra thôi.”Tính tình Hàn Dung thoải mái vô tư, chưa bao giờ nghĩ xấu cho người khác, mặc dù không thành thông gia với nhà bên nhưng lễ lạt qua lại chưa bao giờ cắt đứt.Ai mà ngờ được, tốt với người ta quá còn bị người ta ghim.Hàn Dung nổi giận: “Được, em thua, anh là lãnh đạo anh có tầm nhìn, về sau anh không cho em qua lại với ai thì em sẽ không nói một câu với người ta nữa.”Quý Học Nhai vội vàng từ chối:“Đừng đừng, em muốn làm gì thì cứ làm đi, người ta nói mấy câu thôi, chả thể tạo thành thương tổn thực chất gì cho nhà mình, không muốn nói chuyện thì ngó lơ là được.”“Nhưng mà em tức, phí bao nhiêu đồ ăn ngon nhà mình, phí cả bánh ú với bánh trung thu con dâu mình vất vả làm ra nữa chứ.”Lần này Quý Học Nhai hết sức đồng cảm:“Em cho thì cho mấy thứ mình tự làm thôi, lại cứ thích khoe con dâu giỏi giang cơ, người ta không ghen tức mới lạ đấy.”Nói xong, ông lại cười cười lấy lòng:“Em với con dâu mình thân thiết, tiện thể hỏi hộ anh một tiếng, mua lá trà đó ở đâu vậy, còn mua được nữa không.”Hàn Dung còn đang giận dỗi: “Sao anh không tự đi mà hỏi?”Quý Học Nhai cẩn thận nịnh nọt:DTV“Anh còn chưa mời đám bạn già kia nếm thử rượu thuốc, định hỏi con bé xem có thể bán cho anh một ít không, yên tâm, bảo đám kia trả tiền sòng phẳng.”Hàn Dung suy nghĩ giây lát, gật đầu: “Đừng có báo giá thấp quá, con dâu mình mới là người nhà.”Tiểu Tống hiện giờ không có thu nhập, nếu làm rượu thuốc có thể bán kiếm chút tiền tiêu vặt, hẳn con bé sẽ đồng ý.“Không không, trà rượu đều không rẻ, anh biết chứ, huống hồ, lá trà con dâu cho anh đều thuộc hàng thượng hạng, chắc chắn bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý xẻo ví mua đồ.Bọn anh tuổi này rồi, ai còn tiếc tiền không muốn hưởng thụ? Giờ cũng là tuổi hưởng phúc của con cháu rồi.”“Anh hiểu được như thế thì tốt, Tiểu Tống là người thật thà, sẽ không tham tiền của bọn anh, em chỉ nhắc anh thôi.”