Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 329: Chương 329
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ vừa vào cửa đã nghe thấy câu này, mỉm cười trêu chọc cô ấy: “Bọn chị đến không đúng lúc rồi, sao giáo sư Quý lại bị em gái chê bai vậy.”Quý Yên Nhiên vô thức nhìn ra phía cửa, không thấy anh trai mới yên tâm.“Chị dâu, chị đừng nói với anh ấy nhé.”Tống Thời Hạ giả vờ suy nghĩ: “Vậy chị phải thu phí bịt miệng mới được.”Vẻ mặt Quý Yên Nhiên đau khổ: “Thứ đáng giá nhất của em chỉ là cái bút máy thôi.”Hàn Dung cười nói: “Hai đứa nói chuyện đi, mẹ vào bếp xem nồi xương.”“Phí bịt miệng không nhất định phải là tiền.”Quý Yên Nhiên tò mò: “Vậy chị muốn gì ạ?”“Ví dụ như một bí mật nhỏ của em.”Quý Yên Nhiên hơi chột dạ: “Em làm gì có bí mật chứ!”“Không vội, anh trai em còn đang trên đường đưa bọn trẻ đến đây.”Tống Thời Hạ ung dung ngồi xuống, cầm lấy tờ báo bị Quý Yên Nhiên vò nhăn nhúm lại.DTVQuý Yên Nhiên cẩn thận tới gần: “Chị dâu, em thật sự không có bí mật nào hết.”Lúc trước cô ấy có rất nhiều bí mật, nhưng tất cả đều nói cho Vu Phương biết, sau này ở ký túc xá trong trường thì viết nhật ký.Tống Thời Hạ làm bộ thờ dài: “Chị còn tưởng mấy cô gái nhỏ đều có bí mật.”Quý Yên Nhiên nịnh nọt bóp vai cho cô: “Em là cô gái lớn rồi.”“Được, lần này tha cho em, bóp vai cho chị đi.”Tống Thời Hạ đã ra ngoài tìm anh trai trước, giao lá trà cho anh ấy, cô không giải thích nguồn gốc từ đâu ra.Tống Thu Sinh cũng không hỏi, dù sao cũng là anh ruột. Cô còn thuận tiện soạn những thẻ dạy vỡ lòng thành một quyển sách nhỏ.Nội dung bao gồm nhìn tranh học chữ, nhìn vật, hoa quả rau củ, mọi đồ vật đều do cô tự tay vẽ.Cô đề nghị với anh trai tìm một giáo viên mỹ thuật chuyên nghiệp vẽ lại lần nữa.Tống Thu Sinh xem xong, cảm thấy có thể bán chạy.Đến lúc thương lượng xong sẽ chia cho cô, Tống Thời Hạ chỉ cần 20%.“Chị dâu, cỡ này đã được chưa ạ?”Quý Yên Nhiên hâm mộ nhìn làn da của chị dâu, sao da chị dâu lại trắng như vậy, da của cô ấy thì đen sạm đây.Tống Thời Hạ thoải mái duỗi lưng: “Tay nghề em không tệ, chị mang quà cho em đó, em mở ra xem thử đi.”Quý Yên Nhiên vừa mừng vừa lo, cô ấy tưởng chị dâu thấy xa cách với cô ấy.Cô ấy mở túi ra, bên trong là một đôi bốt nhỏ viền lông.“Em đi thử xem có vừa chân không, cái này do chị nhờ người ta mang về giúp đấy.”Sau khi có thành tích thi không bao lâu, anh trai gọi hỏi cô muốn quà gì, nên đã nhờ chị dâu mang một đôi bốt khá được ưa chuộng về. Hai mắt Quý Yên Nhiên sáng rực lên: “Giày đẹp quá, em không nỡ mang luôn ấy.”Cô ấy lưu luyến rồi đẩy về: “Chị giữ lại mang đi, đôi giày này chắc chắn không rẻ đâu.”“Đôi giày này là cỡ của em, quà tết chị cố ý mua tặng cho em đó.”Quý Yên Nhiên yêu thích không buông tay.“Em cảm ơn chị.”Tống Thời Hạ vào bếp giúp mẹ chồng, thịt cá còn phong phú hơn cả ăn tiệc.
Tống Thời Hạ vừa vào cửa đã nghe thấy câu này, mỉm cười trêu chọc cô ấy: “Bọn chị đến không đúng lúc rồi, sao giáo sư Quý lại bị em gái chê bai vậy.”
Quý Yên Nhiên vô thức nhìn ra phía cửa, không thấy anh trai mới yên tâm.
“Chị dâu, chị đừng nói với anh ấy nhé.”
Tống Thời Hạ giả vờ suy nghĩ: “Vậy chị phải thu phí bịt miệng mới được.”
Vẻ mặt Quý Yên Nhiên đau khổ: “Thứ đáng giá nhất của em chỉ là cái bút máy thôi.”
Hàn Dung cười nói: “Hai đứa nói chuyện đi, mẹ vào bếp xem nồi xương.”
“Phí bịt miệng không nhất định phải là tiền.”
Quý Yên Nhiên tò mò: “Vậy chị muốn gì ạ?”
“Ví dụ như một bí mật nhỏ của em.”
Quý Yên Nhiên hơi chột dạ: “Em làm gì có bí mật chứ!”
“Không vội, anh trai em còn đang trên đường đưa bọn trẻ đến đây.”
Tống Thời Hạ ung dung ngồi xuống, cầm lấy tờ báo bị Quý Yên Nhiên vò nhăn nhúm lại.
DTV
Quý Yên Nhiên cẩn thận tới gần: “Chị dâu, em thật sự không có bí mật nào hết.”
Lúc trước cô ấy có rất nhiều bí mật, nhưng tất cả đều nói cho Vu Phương biết, sau này ở ký túc xá trong trường thì viết nhật ký.
Tống Thời Hạ làm bộ thờ dài: “Chị còn tưởng mấy cô gái nhỏ đều có bí mật.”
Quý Yên Nhiên nịnh nọt bóp vai cho cô: “Em là cô gái lớn rồi.”
“Được, lần này tha cho em, bóp vai cho chị đi.”
Tống Thời Hạ đã ra ngoài tìm anh trai trước, giao lá trà cho anh ấy, cô không giải thích nguồn gốc từ đâu ra.
Tống Thu Sinh cũng không hỏi, dù sao cũng là anh ruột.
Cô còn thuận tiện soạn những thẻ dạy vỡ lòng thành một quyển sách nhỏ.
Nội dung bao gồm nhìn tranh học chữ, nhìn vật, hoa quả rau củ, mọi đồ vật đều do cô tự tay vẽ.
Cô đề nghị với anh trai tìm một giáo viên mỹ thuật chuyên nghiệp vẽ lại lần nữa.
Tống Thu Sinh xem xong, cảm thấy có thể bán chạy.
Đến lúc thương lượng xong sẽ chia cho cô, Tống Thời Hạ chỉ cần 20%.
“Chị dâu, cỡ này đã được chưa ạ?”
Quý Yên Nhiên hâm mộ nhìn làn da của chị dâu, sao da chị dâu lại trắng như vậy, da của cô ấy thì đen sạm đây.
Tống Thời Hạ thoải mái duỗi lưng: “Tay nghề em không tệ, chị mang quà cho em đó, em mở ra xem thử đi.”
Quý Yên Nhiên vừa mừng vừa lo, cô ấy tưởng chị dâu thấy xa cách với cô ấy.
Cô ấy mở túi ra, bên trong là một đôi bốt nhỏ viền lông.
“Em đi thử xem có vừa chân không, cái này do chị nhờ người ta mang về giúp đấy.”
Sau khi có thành tích thi không bao lâu, anh trai gọi hỏi cô muốn quà gì, nên đã nhờ chị dâu mang một đôi bốt khá được ưa chuộng về.
Hai mắt Quý Yên Nhiên sáng rực lên: “Giày đẹp quá, em không nỡ mang luôn ấy.”
Cô ấy lưu luyến rồi đẩy về: “Chị giữ lại mang đi, đôi giày này chắc chắn không rẻ đâu.”
“Đôi giày này là cỡ của em, quà tết chị cố ý mua tặng cho em đó.”
Quý Yên Nhiên yêu thích không buông tay.
“Em cảm ơn chị.”
Tống Thời Hạ vào bếp giúp mẹ chồng, thịt cá còn phong phú hơn cả ăn tiệc.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ vừa vào cửa đã nghe thấy câu này, mỉm cười trêu chọc cô ấy: “Bọn chị đến không đúng lúc rồi, sao giáo sư Quý lại bị em gái chê bai vậy.”Quý Yên Nhiên vô thức nhìn ra phía cửa, không thấy anh trai mới yên tâm.“Chị dâu, chị đừng nói với anh ấy nhé.”Tống Thời Hạ giả vờ suy nghĩ: “Vậy chị phải thu phí bịt miệng mới được.”Vẻ mặt Quý Yên Nhiên đau khổ: “Thứ đáng giá nhất của em chỉ là cái bút máy thôi.”Hàn Dung cười nói: “Hai đứa nói chuyện đi, mẹ vào bếp xem nồi xương.”“Phí bịt miệng không nhất định phải là tiền.”Quý Yên Nhiên tò mò: “Vậy chị muốn gì ạ?”“Ví dụ như một bí mật nhỏ của em.”Quý Yên Nhiên hơi chột dạ: “Em làm gì có bí mật chứ!”“Không vội, anh trai em còn đang trên đường đưa bọn trẻ đến đây.”Tống Thời Hạ ung dung ngồi xuống, cầm lấy tờ báo bị Quý Yên Nhiên vò nhăn nhúm lại.DTVQuý Yên Nhiên cẩn thận tới gần: “Chị dâu, em thật sự không có bí mật nào hết.”Lúc trước cô ấy có rất nhiều bí mật, nhưng tất cả đều nói cho Vu Phương biết, sau này ở ký túc xá trong trường thì viết nhật ký.Tống Thời Hạ làm bộ thờ dài: “Chị còn tưởng mấy cô gái nhỏ đều có bí mật.”Quý Yên Nhiên nịnh nọt bóp vai cho cô: “Em là cô gái lớn rồi.”“Được, lần này tha cho em, bóp vai cho chị đi.”Tống Thời Hạ đã ra ngoài tìm anh trai trước, giao lá trà cho anh ấy, cô không giải thích nguồn gốc từ đâu ra.Tống Thu Sinh cũng không hỏi, dù sao cũng là anh ruột. Cô còn thuận tiện soạn những thẻ dạy vỡ lòng thành một quyển sách nhỏ.Nội dung bao gồm nhìn tranh học chữ, nhìn vật, hoa quả rau củ, mọi đồ vật đều do cô tự tay vẽ.Cô đề nghị với anh trai tìm một giáo viên mỹ thuật chuyên nghiệp vẽ lại lần nữa.Tống Thu Sinh xem xong, cảm thấy có thể bán chạy.Đến lúc thương lượng xong sẽ chia cho cô, Tống Thời Hạ chỉ cần 20%.“Chị dâu, cỡ này đã được chưa ạ?”Quý Yên Nhiên hâm mộ nhìn làn da của chị dâu, sao da chị dâu lại trắng như vậy, da của cô ấy thì đen sạm đây.Tống Thời Hạ thoải mái duỗi lưng: “Tay nghề em không tệ, chị mang quà cho em đó, em mở ra xem thử đi.”Quý Yên Nhiên vừa mừng vừa lo, cô ấy tưởng chị dâu thấy xa cách với cô ấy.Cô ấy mở túi ra, bên trong là một đôi bốt nhỏ viền lông.“Em đi thử xem có vừa chân không, cái này do chị nhờ người ta mang về giúp đấy.”Sau khi có thành tích thi không bao lâu, anh trai gọi hỏi cô muốn quà gì, nên đã nhờ chị dâu mang một đôi bốt khá được ưa chuộng về. Hai mắt Quý Yên Nhiên sáng rực lên: “Giày đẹp quá, em không nỡ mang luôn ấy.”Cô ấy lưu luyến rồi đẩy về: “Chị giữ lại mang đi, đôi giày này chắc chắn không rẻ đâu.”“Đôi giày này là cỡ của em, quà tết chị cố ý mua tặng cho em đó.”Quý Yên Nhiên yêu thích không buông tay.“Em cảm ơn chị.”Tống Thời Hạ vào bếp giúp mẹ chồng, thịt cá còn phong phú hơn cả ăn tiệc.