Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 331: Chương 331
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nghe nhà bên cạnh vang lên tiếng cười đùa, có tiếng người lớn cười nói, cũng có tiếng la hét của trẻ con, Vu Phương bực bội lườm con gái.“Con không biết sang đó chơi sao?”Con gái sợ hãi rụt rè: “Mẹ, trời lạnh lắm, con không muốn ra ngoài chơi đâu.”“Con chẳng được tích sự gì cả, đến cả bạn bè cũng không có, nói con hai câu đã khóc rồi, giả vờ đáng thương như thế cho ai nhìn hả?”DTVCon gái cô ta cố nén nước mắt xuống, mặt đỏ bừng.Mẹ cô ta nghe vậy thì vào nhà.“Con lại đánh con làm gì, năm sau con đi tìm lớp học đi, cả ngày chỉ làm ổ ở nhà, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”Sắc mặt Vu Phương xanh mét:“Được rồi, mẹ chê con ở nhà làm mẹ xấu hổ phải không, con tìm đại ai đó kết hôn cho mẹ vừa lòng.”Quý Yên Nhiên dựa vào cửa sổ ở phòng khách, hâm mộ nhìn một nhà bốn người của anh trai chơi ném tuyết.Cô ấy thể hàn nên không thể động vào bất kỳ đồ gì lạnh, chỉ có thể nhìn với vẻ ao ước.Nhà bên cạnh hình như có tiếng cãi nhau, cẩn thận lắng nghe thì không thấy nữa.Quý Yên Nhiên lắc đầu không để ý đến, cầm cốc trà đen táo đỏ hoa hồng nóng hổi lên uống từng ngụm nhỏ.Lúc nhà chị cả đến thì thợ chụp ảnh do mẹ chồng hẹn trước cũng đến.Hai cậu nhóc khuôn mặt đỏ bừng, cho dù ném tuyết thua thì cũng đã chơi rất vui.Tống Thời Hạ vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai cậu bé, xác định là đỏ mặt sau khi vận động chứ không phải bị đông lạnh. “Lần này các con hài lòng rồi chứ? Mau vào nhà ***** áo bên ngoài ra đi.”Sở dĩ hai đứa trẻ bị thua là vì bà nội cho mặc nhiều áo quá, khiến hai cậu bé hành động bất tiện, cơ thể tròn vo như con gấu nhỏ.Tống Thời Hạ thay quần áo sạch cho bọn trẻ, lại cởi mũ ra rồi treo lên.Quý Duy Thanh nói trước đây mỗi năm cả nhà sẽ tổ chức chụp ảnh gia đình, năm nay đúng vào dịp tết nguyên đán.Hàn Dung mặt mày hồng hào:“Năm nay nhà chúng ta có thêm thành viên mới, chụp ảnh gia đình xong các con có thể về quê ăn tết sớm một chút.”Bà ấy với chồng còn chưa nghỉ hưu, trong Tết có mấy chuyện quan trọng phải làm nên không về quê chúc tết người thân được, đi đường mệt mỏi giày vò như mấy thế kỷ vậy.Thế là bà ấy quyết định cho con trai với con dâu về quê ăn tết, dù sao trong nhà cũng còn có Yên Nhiên.Hàn Dung áy náy nói với Tống Thời Hạ:“Sang năm các con đón giao thừa ở nhà, mùng một đầu năm ba mẹ đến nhà con ở đến mùng tám mới về.”Tống Thời Hạ nhẹ nhàng an ủi mẹ chồng:“Mẹ, không sao đâu ạ, đường xá xa xôi nên ba mẹ con sẽ hiểu thôi, nhưng tết năm nay mẹ với ba sẽ cô đơn rồi.”Nếu xe lửa có thể dừng ở huyện thì về nhà sẽ tiện hơn, từ nhà ga thủ đô đến huyện chỉ mất sáu giờ.Đáng tiếc xe lửa ở thành phố chỉ dừng mấy phút, về nhà phải đi đường vòng rất xa.Hàn Dung cười nói:“Cô đơn cái gì, cùng lắm thì để chị cả của con dẫn cả nhà về ăn tết. Mẹ chồng con bé lớn tuổi, không nấu cơm được, không bằng hai nhà cùng đón tết.”
Nghe nhà bên cạnh vang lên tiếng cười đùa, có tiếng người lớn cười nói, cũng có tiếng la hét của trẻ con, Vu Phương bực bội lườm con gái.
“Con không biết sang đó chơi sao?”
Con gái sợ hãi rụt rè: “Mẹ, trời lạnh lắm, con không muốn ra ngoài chơi đâu.”
“Con chẳng được tích sự gì cả, đến cả bạn bè cũng không có, nói con hai câu đã khóc rồi, giả vờ đáng thương như thế cho ai nhìn hả?”
DTV
Con gái cô ta cố nén nước mắt xuống, mặt đỏ bừng.
Mẹ cô ta nghe vậy thì vào nhà.
“Con lại đánh con làm gì, năm sau con đi tìm lớp học đi, cả ngày chỉ làm ổ ở nhà, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Sắc mặt Vu Phương xanh mét:
“Được rồi, mẹ chê con ở nhà làm mẹ xấu hổ phải không, con tìm đại ai đó kết hôn cho mẹ vừa lòng.”
Quý Yên Nhiên dựa vào cửa sổ ở phòng khách, hâm mộ nhìn một nhà bốn người của anh trai chơi ném tuyết.
Cô ấy thể hàn nên không thể động vào bất kỳ đồ gì lạnh, chỉ có thể nhìn với vẻ ao ước.
Nhà bên cạnh hình như có tiếng cãi nhau, cẩn thận lắng nghe thì không thấy nữa.
Quý Yên Nhiên lắc đầu không để ý đến, cầm cốc trà đen táo đỏ hoa hồng nóng hổi lên uống từng ngụm nhỏ.
Lúc nhà chị cả đến thì thợ chụp ảnh do mẹ chồng hẹn trước cũng đến.
Hai cậu nhóc khuôn mặt đỏ bừng, cho dù ném tuyết thua thì cũng đã chơi rất vui.
Tống Thời Hạ vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai cậu bé, xác định là đỏ mặt sau khi vận động chứ không phải bị đông lạnh.
“Lần này các con hài lòng rồi chứ? Mau vào nhà ***** áo bên ngoài ra đi.”
Sở dĩ hai đứa trẻ bị thua là vì bà nội cho mặc nhiều áo quá, khiến hai cậu bé hành động bất tiện, cơ thể tròn vo như con gấu nhỏ.
Tống Thời Hạ thay quần áo sạch cho bọn trẻ, lại cởi mũ ra rồi treo lên.
Quý Duy Thanh nói trước đây mỗi năm cả nhà sẽ tổ chức chụp ảnh gia đình, năm nay đúng vào dịp tết nguyên đán.
Hàn Dung mặt mày hồng hào:
“Năm nay nhà chúng ta có thêm thành viên mới, chụp ảnh gia đình xong các con có thể về quê ăn tết sớm một chút.”
Bà ấy với chồng còn chưa nghỉ hưu, trong Tết có mấy chuyện quan trọng phải làm nên không về quê chúc tết người thân được, đi đường mệt mỏi giày vò như mấy thế kỷ vậy.
Thế là bà ấy quyết định cho con trai với con dâu về quê ăn tết, dù sao trong nhà cũng còn có Yên Nhiên.
Hàn Dung áy náy nói với Tống Thời Hạ:
“Sang năm các con đón giao thừa ở nhà, mùng một đầu năm ba mẹ đến nhà con ở đến mùng tám mới về.”
Tống Thời Hạ nhẹ nhàng an ủi mẹ chồng:
“Mẹ, không sao đâu ạ, đường xá xa xôi nên ba mẹ con sẽ hiểu thôi, nhưng tết năm nay mẹ với ba sẽ cô đơn rồi.”
Nếu xe lửa có thể dừng ở huyện thì về nhà sẽ tiện hơn, từ nhà ga thủ đô đến huyện chỉ mất sáu giờ.
Đáng tiếc xe lửa ở thành phố chỉ dừng mấy phút, về nhà phải đi đường vòng rất xa.
Hàn Dung cười nói:
“Cô đơn cái gì, cùng lắm thì để chị cả của con dẫn cả nhà về ăn tết. Mẹ chồng con bé lớn tuổi, không nấu cơm được, không bằng hai nhà cùng đón tết.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Nghe nhà bên cạnh vang lên tiếng cười đùa, có tiếng người lớn cười nói, cũng có tiếng la hét của trẻ con, Vu Phương bực bội lườm con gái.“Con không biết sang đó chơi sao?”Con gái sợ hãi rụt rè: “Mẹ, trời lạnh lắm, con không muốn ra ngoài chơi đâu.”“Con chẳng được tích sự gì cả, đến cả bạn bè cũng không có, nói con hai câu đã khóc rồi, giả vờ đáng thương như thế cho ai nhìn hả?”DTVCon gái cô ta cố nén nước mắt xuống, mặt đỏ bừng.Mẹ cô ta nghe vậy thì vào nhà.“Con lại đánh con làm gì, năm sau con đi tìm lớp học đi, cả ngày chỉ làm ổ ở nhà, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”Sắc mặt Vu Phương xanh mét:“Được rồi, mẹ chê con ở nhà làm mẹ xấu hổ phải không, con tìm đại ai đó kết hôn cho mẹ vừa lòng.”Quý Yên Nhiên dựa vào cửa sổ ở phòng khách, hâm mộ nhìn một nhà bốn người của anh trai chơi ném tuyết.Cô ấy thể hàn nên không thể động vào bất kỳ đồ gì lạnh, chỉ có thể nhìn với vẻ ao ước.Nhà bên cạnh hình như có tiếng cãi nhau, cẩn thận lắng nghe thì không thấy nữa.Quý Yên Nhiên lắc đầu không để ý đến, cầm cốc trà đen táo đỏ hoa hồng nóng hổi lên uống từng ngụm nhỏ.Lúc nhà chị cả đến thì thợ chụp ảnh do mẹ chồng hẹn trước cũng đến.Hai cậu nhóc khuôn mặt đỏ bừng, cho dù ném tuyết thua thì cũng đã chơi rất vui.Tống Thời Hạ vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai cậu bé, xác định là đỏ mặt sau khi vận động chứ không phải bị đông lạnh. “Lần này các con hài lòng rồi chứ? Mau vào nhà ***** áo bên ngoài ra đi.”Sở dĩ hai đứa trẻ bị thua là vì bà nội cho mặc nhiều áo quá, khiến hai cậu bé hành động bất tiện, cơ thể tròn vo như con gấu nhỏ.Tống Thời Hạ thay quần áo sạch cho bọn trẻ, lại cởi mũ ra rồi treo lên.Quý Duy Thanh nói trước đây mỗi năm cả nhà sẽ tổ chức chụp ảnh gia đình, năm nay đúng vào dịp tết nguyên đán.Hàn Dung mặt mày hồng hào:“Năm nay nhà chúng ta có thêm thành viên mới, chụp ảnh gia đình xong các con có thể về quê ăn tết sớm một chút.”Bà ấy với chồng còn chưa nghỉ hưu, trong Tết có mấy chuyện quan trọng phải làm nên không về quê chúc tết người thân được, đi đường mệt mỏi giày vò như mấy thế kỷ vậy.Thế là bà ấy quyết định cho con trai với con dâu về quê ăn tết, dù sao trong nhà cũng còn có Yên Nhiên.Hàn Dung áy náy nói với Tống Thời Hạ:“Sang năm các con đón giao thừa ở nhà, mùng một đầu năm ba mẹ đến nhà con ở đến mùng tám mới về.”Tống Thời Hạ nhẹ nhàng an ủi mẹ chồng:“Mẹ, không sao đâu ạ, đường xá xa xôi nên ba mẹ con sẽ hiểu thôi, nhưng tết năm nay mẹ với ba sẽ cô đơn rồi.”Nếu xe lửa có thể dừng ở huyện thì về nhà sẽ tiện hơn, từ nhà ga thủ đô đến huyện chỉ mất sáu giờ.Đáng tiếc xe lửa ở thành phố chỉ dừng mấy phút, về nhà phải đi đường vòng rất xa.Hàn Dung cười nói:“Cô đơn cái gì, cùng lắm thì để chị cả của con dẫn cả nhà về ăn tết. Mẹ chồng con bé lớn tuổi, không nấu cơm được, không bằng hai nhà cùng đón tết.”