Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 348: Chương 348

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Được rồi được rồi, đùa em chút thôi, bộ này đúng là chị dâu em chọn cho anh thật.Hồi trước ở thành phố G anh cũng toàn mặc kiểu này, không thì em cho rằng làm sao mà cô ấy lại để ý đến anh.”“Vâng vâng, quả không hổ là anh em, ha ha ha, à quên, anh à, đồ bọn em mang về có hơi nhiều, có thể bỏ bớt sang xe anh không?”Tống Thu Sinh cảm thấy phản ứng của cô em mình có hơi kì quái, nhưng anh chàng không suy nghĩ sâu xa hơn.“Cái nào không có chỗ để thì bỏ qua bên này, sao em cũng mua nhiều đồ thế? Chắc chắn ba mẹ sẽ bảo em phá của cho xem, hay là về nhà, em nói đỡ cho anh, đến lượt em, anh cũng sẽ nói đỡ cho?”Tống Thời Hạ vui vẻ cười cợt trên nỗi lo của anh trai mình:“Đây đều là quà mừng năm mới và lễ gặp mặt do ba mẹ chồng em chuẩn bị, năm nay ba mẹ chồng em không thể tới nhà mình chúc tết nên gửi bọn em mang cả lễ của hai cụ về.Còn cái tủ lạnh với máy giặt của anh thì anh tự cầu phúc cho bản thân không bị mắng c.h.ế.t đi.”Ai ngờ Tống Thu Sinh lại sờ cằm suy tư:“Nếu anh nói đây là lễ gặp mặt mà Diêu Tuyết gửi anh mang về, em thấy có nghe được không?”Tống Thời Hạ không nhịn được phải bật cười:“Nghe được đấy, sau đó làng trên xóm dưới đều biết con cả nhà ông bà Tống đi làm chạn vương.”Tống Thu Sinh lườm cô em mình một cái: “Đang nói chuyện nghiêm túc.”Tống Thời Hạ nhún vai:“Thì em cũng nói thật mà, anh thử nghĩ xem, nếu anh nghe có người tặng xe đạp cho Đông Đông thì anh sẽ có phản ứng thế nào?”Tống Thu Sinh lại vò đầu: “Thôi, cứ nói anh kiếm được một khoản to, mua cho ba mẹ ít đồ gia dụng, thế chắc sẽ không mắng anh nhiều đâu.”Về đến thành phố, Tống Thời Hạ bảo Tiểu Lý không cần đánh xe đưa họ về tận nhà, xe tải của anh trai cô có bốn ghế ngồi rồi.Nhưng Tiểu Lý khăng khăng không chịu, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới chịu về nhà.Tống Thời Hạ không khuyên được, đành để Tiểu Lý đưa về đến thị trấn.Lần trước về nhà phải lái xe mất một ngày đêm có lẽ là vì vừa đi vừa trò chuyện, lần này họ đi thành hai xe, chỉ mất nửa ngày đã về tới thị trấn.Về thôn còn chừng 40 phút đường đất đỏ lầy lội.Để cho an toàn, Tống Thu Sinh đề nghị qua nhà chị cả ngủ nhờ một tối, tiện thể tặng lễ mừng năm mới cho nhà chị ấy luôn.Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh đều không có ý kiến.Gió mùa đông ở phương Bắc ập vào mặt rát buốt như dao.6 giờ chiều, trời vừa nhập nhoạng tối, trên đường đã gần như không còn bóng người, mọi người đều đã đóng cửa ở trong nhà cho ấm.Sân nhà chị cả đã thắp đèn sáng trưng, Tống Thời Hạ xuống xe gõ cửa.“Ai đấy?”Tiếng chị cả hỏi vọng ra từ trong sân.“Em đây.”Tống Xuân Hạ vội vàng chạy ra mở cửa, vui mừng hớn hở khi thấy Tống Thời Hạ:“Về nhanh thế, chị còn tưởng mấy đứa phải hai, ba hôm nữa mới về.”Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, nói với chị ấy: “Bên trường A Thanh nghỉ sớm, cho nên bọn em về luôn.” 

“Được rồi được rồi, đùa em chút thôi, bộ này đúng là chị dâu em chọn cho anh thật.

Hồi trước ở thành phố G anh cũng toàn mặc kiểu này, không thì em cho rằng làm sao mà cô ấy lại để ý đến anh.”

“Vâng vâng, quả không hổ là anh em, ha ha ha, à quên, anh à, đồ bọn em mang về có hơi nhiều, có thể bỏ bớt sang xe anh không?”

Tống Thu Sinh cảm thấy phản ứng của cô em mình có hơi kì quái, nhưng anh chàng không suy nghĩ sâu xa hơn.

“Cái nào không có chỗ để thì bỏ qua bên này, sao em cũng mua nhiều đồ thế? Chắc chắn ba mẹ sẽ bảo em phá của cho xem, hay là về nhà, em nói đỡ cho anh, đến lượt em, anh cũng sẽ nói đỡ cho?”

Tống Thời Hạ vui vẻ cười cợt trên nỗi lo của anh trai mình:

“Đây đều là quà mừng năm mới và lễ gặp mặt do ba mẹ chồng em chuẩn bị, năm nay ba mẹ chồng em không thể tới nhà mình chúc tết nên gửi bọn em mang cả lễ của hai cụ về.

Còn cái tủ lạnh với máy giặt của anh thì anh tự cầu phúc cho bản thân không bị mắng c.h.ế.t đi.”

Ai ngờ Tống Thu Sinh lại sờ cằm suy tư:

“Nếu anh nói đây là lễ gặp mặt mà Diêu Tuyết gửi anh mang về, em thấy có nghe được không?”

Tống Thời Hạ không nhịn được phải bật cười:

“Nghe được đấy, sau đó làng trên xóm dưới đều biết con cả nhà ông bà Tống đi làm chạn vương.”

Tống Thu Sinh lườm cô em mình một cái: “Đang nói chuyện nghiêm túc.”

Tống Thời Hạ nhún vai:

“Thì em cũng nói thật mà, anh thử nghĩ xem, nếu anh nghe có người tặng xe đạp cho Đông Đông thì anh sẽ có phản ứng thế nào?”

Tống Thu Sinh lại vò đầu:

 

“Thôi, cứ nói anh kiếm được một khoản to, mua cho ba mẹ ít đồ gia dụng, thế chắc sẽ không mắng anh nhiều đâu.”

Về đến thành phố, Tống Thời Hạ bảo Tiểu Lý không cần đánh xe đưa họ về tận nhà, xe tải của anh trai cô có bốn ghế ngồi rồi.

Nhưng Tiểu Lý khăng khăng không chịu, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới chịu về nhà.

Tống Thời Hạ không khuyên được, đành để Tiểu Lý đưa về đến thị trấn.

Lần trước về nhà phải lái xe mất một ngày đêm có lẽ là vì vừa đi vừa trò chuyện, lần này họ đi thành hai xe, chỉ mất nửa ngày đã về tới thị trấn.

Về thôn còn chừng 40 phút đường đất đỏ lầy lội.

Để cho an toàn, Tống Thu Sinh đề nghị qua nhà chị cả ngủ nhờ một tối, tiện thể tặng lễ mừng năm mới cho nhà chị ấy luôn.

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh đều không có ý kiến.

Gió mùa đông ở phương Bắc ập vào mặt rát buốt như dao.

6 giờ chiều, trời vừa nhập nhoạng tối, trên đường đã gần như không còn bóng người, mọi người đều đã đóng cửa ở trong nhà cho ấm.

Sân nhà chị cả đã thắp đèn sáng trưng, Tống Thời Hạ xuống xe gõ cửa.

“Ai đấy?”

Tiếng chị cả hỏi vọng ra từ trong sân.

“Em đây.”

Tống Xuân Hạ vội vàng chạy ra mở cửa, vui mừng hớn hở khi thấy Tống Thời Hạ:

“Về nhanh thế, chị còn tưởng mấy đứa phải hai, ba hôm nữa mới về.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, nói với chị ấy: “Bên trường A Thanh nghỉ sớm, cho nên bọn em về luôn.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… “Được rồi được rồi, đùa em chút thôi, bộ này đúng là chị dâu em chọn cho anh thật.Hồi trước ở thành phố G anh cũng toàn mặc kiểu này, không thì em cho rằng làm sao mà cô ấy lại để ý đến anh.”“Vâng vâng, quả không hổ là anh em, ha ha ha, à quên, anh à, đồ bọn em mang về có hơi nhiều, có thể bỏ bớt sang xe anh không?”Tống Thu Sinh cảm thấy phản ứng của cô em mình có hơi kì quái, nhưng anh chàng không suy nghĩ sâu xa hơn.“Cái nào không có chỗ để thì bỏ qua bên này, sao em cũng mua nhiều đồ thế? Chắc chắn ba mẹ sẽ bảo em phá của cho xem, hay là về nhà, em nói đỡ cho anh, đến lượt em, anh cũng sẽ nói đỡ cho?”Tống Thời Hạ vui vẻ cười cợt trên nỗi lo của anh trai mình:“Đây đều là quà mừng năm mới và lễ gặp mặt do ba mẹ chồng em chuẩn bị, năm nay ba mẹ chồng em không thể tới nhà mình chúc tết nên gửi bọn em mang cả lễ của hai cụ về.Còn cái tủ lạnh với máy giặt của anh thì anh tự cầu phúc cho bản thân không bị mắng c.h.ế.t đi.”Ai ngờ Tống Thu Sinh lại sờ cằm suy tư:“Nếu anh nói đây là lễ gặp mặt mà Diêu Tuyết gửi anh mang về, em thấy có nghe được không?”Tống Thời Hạ không nhịn được phải bật cười:“Nghe được đấy, sau đó làng trên xóm dưới đều biết con cả nhà ông bà Tống đi làm chạn vương.”Tống Thu Sinh lườm cô em mình một cái: “Đang nói chuyện nghiêm túc.”Tống Thời Hạ nhún vai:“Thì em cũng nói thật mà, anh thử nghĩ xem, nếu anh nghe có người tặng xe đạp cho Đông Đông thì anh sẽ có phản ứng thế nào?”Tống Thu Sinh lại vò đầu: “Thôi, cứ nói anh kiếm được một khoản to, mua cho ba mẹ ít đồ gia dụng, thế chắc sẽ không mắng anh nhiều đâu.”Về đến thành phố, Tống Thời Hạ bảo Tiểu Lý không cần đánh xe đưa họ về tận nhà, xe tải của anh trai cô có bốn ghế ngồi rồi.Nhưng Tiểu Lý khăng khăng không chịu, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới chịu về nhà.Tống Thời Hạ không khuyên được, đành để Tiểu Lý đưa về đến thị trấn.Lần trước về nhà phải lái xe mất một ngày đêm có lẽ là vì vừa đi vừa trò chuyện, lần này họ đi thành hai xe, chỉ mất nửa ngày đã về tới thị trấn.Về thôn còn chừng 40 phút đường đất đỏ lầy lội.Để cho an toàn, Tống Thu Sinh đề nghị qua nhà chị cả ngủ nhờ một tối, tiện thể tặng lễ mừng năm mới cho nhà chị ấy luôn.Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh đều không có ý kiến.Gió mùa đông ở phương Bắc ập vào mặt rát buốt như dao.6 giờ chiều, trời vừa nhập nhoạng tối, trên đường đã gần như không còn bóng người, mọi người đều đã đóng cửa ở trong nhà cho ấm.Sân nhà chị cả đã thắp đèn sáng trưng, Tống Thời Hạ xuống xe gõ cửa.“Ai đấy?”Tiếng chị cả hỏi vọng ra từ trong sân.“Em đây.”Tống Xuân Hạ vội vàng chạy ra mở cửa, vui mừng hớn hở khi thấy Tống Thời Hạ:“Về nhanh thế, chị còn tưởng mấy đứa phải hai, ba hôm nữa mới về.”Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, nói với chị ấy: “Bên trường A Thanh nghỉ sớm, cho nên bọn em về luôn.” 

Chương 348: Chương 348